Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 390-1: Nghiệp thành (1) (1)




Lưu Sấm chưa mở túi gấm ra ngay mà cất kỹ túi gầm vào trong người. Dù Gia Cát Lượng ra vẻ thần bí nhưng có để đề phòng vẫn hơn, đây là tấm lòng của y. Lưu Sấm sẽ không phụ lòng tốt của Gia Cát Lượng. Nếu biết trước nội dung trong này thì ngược lại sẽ là điều vô nghĩa, chi bằng cất giữ thật kĩ để cảnh giác.

Sau khi nói lời từ biệt với Gia Cát Lượng, Lưu Sấm dẫn theo đám người Bàng Đức khởi hành. Tám trăm Phi hùng vệ, tất cả đều mỗi người ba ngựa. Hai con chiến mã thay phiên nhau, một con để thồ vật phẩm. Đoàn người trùng trùng điệp điêp tiến về Trung Sơn.

Từ khi cuộc chiến ở Tắc Bắc kết thúc, đã mấy tháng nay Tượng Long không rong ruổi. Dường như nó cảm giác sắp được rong ruổi giữa đất trời bao la, cho nên vô cùng hưng phấm dọc đường đi rất sôi nổi, hoạt bát.

Lý Dật Phong, Võ An Quốc và các lính Phi Hùng Vệ phân ra các đội trước sau mà tiến lên. Còn Lưu Sấm và Bàng Đức, Lư Dục thì thong dong nói chuyện, cũng không quá buồn chán.

Theo báo cáo của mật thám, quân Tào đã nghỉ ngơi và chỉnh đốn xong, binh lính sắp qua sông. Càng như thế lại càng phải bình tĩnh... Nếu không để cho huynh đệ Viên thị biết được sự lợi hại của Tào Tháo thì sao có thể hợp tác với Lưu Sấm một cách thành thật được? Cho nên, lộ trình của Lưu Sấm cũng không quá nhanh.

Tiết xuân đầu mùa, mưa phùn lả lướt. Cái rét đậm vẫn bao phủ bầu trời U Châu, nhưng trên những cánh đồng bát ngát đã xuất hiện hơi thở của mùa xuân. Hi vọng lần này xuôi nam đến Nghiệp Thành sẽ có được một kết quả viên mãn. Mặc dù không gấp rút nhưng vì toàn là kỵ binh cho nên tốc độ cũng nhanh đến kinh người. Trong vẻn vẹn có năm ngày, Lưu Sấm đã đến khe núi Bồ Âm.

Hứa Chử và Lục Tốn đã chờ Lưu Sấm ở khe núi Bồ Âm lâu ngày, thấy hắn đến hai người vô cùng vui mừng.

Lục Tốn nguyện góp sức cho Lưu Sấm. Biểu hiện của ycũng không quá xuất chúng, mà rất khiêm tốn,cho nên không có quá nhiều người biết. Thực ra mà nói, Hứa Chử có chút không vừa mắt với Lục Tốn, một công tử bột thì gánh được trọng trách gì mà chủ công lại coi trọng? Chẳng qua là Hứa Chử không dũng mãnh như Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Hơn nữa y còn từng nghe Triệu Vân nói, tuy Lục Tốn chưa thể hiện bản lĩnh phi phàm, nhưng sau khi vào trong quân mọi chuyện cần thiết y đều xử lý rất gọn gàng, cũng khiến cho Triệu Vân nhàn đi nhiều.

Điều này nói tên công tử bột này cũng có chút tài cán...

Lúc Lưu Sấm đến khe núi Bồ Âm, trời trong xanh, Triệu Vân ở khe núi Bồ Âm cùng với Hứa Chử và Lục Đốn ra thành đón hắn. Triệu Vân là anh vợ của Lưu Sấm, còn Hứa Chử lại là tâm phúc của hắn.

Cho nên lúc ba người gặp nhau thì đám người Bàng Đức cũng không đến gần.

- Tử Long, qua một lúc nữa lão đại nhân sẽ lên núi gặp Trương Yến, huynh hãy đi theo ông ấy.

Triệu Vân nói: - Chủ công yên tâm, Vân đã thông báo cho lão đại nhân rồi. Ít ngày nữa sẽ đến huyện Kế để thăm lão đại nhân, sau đó sẽ cùng xuất phát.

- Như thế là tốt rồi, sau khi đến núi Phát Cưu huynh phải cẩn thận hơn. Ta đoán Trương Yến chắc chắn sẽ không dễ dàng tuân theo khuôn phép đâu. Hơn nữa với thủ đoạn của Tào Tháo, lão cũng chắc chắn không ngồi im mà mặc kệ Trương Yến, chưa biết chừng sớm đã âm thầm có hành động rồi. Cho nên ta nghĩ sau khi các ngươi đến núi Phát Cưu sẽ gặp phải khó khăn. Bốn chữ "bất ti bất kháng". Nếu như Trương Yến quá kiêu ngạo cũng không cần phải nhẫn nại quá. Đối với con người này nếu như nhịn quá ngược lại sẽ không được việc đâu, phải cứng rắn lên một chút.

Triệu Vân cười nói: - Chủ công yên tâm, ta cũng đã nghe nói về Trương Yến này rồi! Người này có nhiều thủ đoạn, thủ hạ là Hắc sơn quân... Nghe nói quân Hắc Sơn quân kỉ nghiêm minh, rất có quy tắc. Giặc Hắc Sơn sở dĩ có tiếng xấu cũng là do Vương Đường lén gây lên. Mặc dù Trương Yến làm thống soái Hắc Sơn quân nhưng cũng không thể lo chu đáo mọi mặt được.

- Tóm lại cẩn thận vẫn hơn!

- Vâng!

Lưu Sấm ở khe núi Bồ Âm nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại quân một ngày rồi lại lên đường.

Lúc này hàng ngũ của hắn cực kì phô trương... Đặc biệt là sau khi hợp tác với đám người Kiển Mạnh, Hô Trù Tuyền, Lưu Sấm cũng không thiếu chiến mã. Không những không thiếu mà thậm chí còn rất nhiều. Cũng chính vì điều này mà Mi Phương đề nghị với Lưu Sấm, trong cuộc thương lượng của Giao Châu có thể buôn bán cả dê, bò, ngựa.

Đương nhiên là Lưu Sấm không từ chối. Trên thực tế, bây giờ hắn hợp tác rộng khắp cả Giao Châu, không chỉ có vật tư, lương thực mà còn các mặt hàng khác như vũ khí, quân nhu, áo giáp, dê, bò... Hắn hùng cứ ở Tắi Bắc, đương nhiên là không thiếu những thứ này. Còn về Giao Châu, với đề nghị của Lưu Sấm. Sĩ Tiếp sẽ mang giống cây bông từ Thiên Trúc đến trồng trọt, ở một góc độ nào đó sẽ giải quyết được một phần vấn đề lạnh khủng khiếp của Liêu Đông.

Tóm lại cả hai bên hợp tác rất vui vẻ, cho dù là dự án về ngựa thì cũng chẳng phải là chuyện gì lớn. Quan trọng là, Lưu Sấm hi vọng chuyện buôn bán sẽ thường xuyên được giao lưu, tăng cường liên lạc với Giao Châu, đồng thời dần dần có thể tiến sâu vào Giao Châu.

Sĩ Tiếp ủng hộ Lưu Sấm, không sai! Tuy hai người chưa từng gặp mặt nhưng Lưu Sấm cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của Sĩ Tiếp giành cho hắn. Nhưng vấn đề là, hiện nay Sĩ Tiếp đã gần bảy mươi tuổi rồi. Trong lịch sử ông ta sống đến năm chín mươi tuổi mới mất, nhưng dù sao thì tuổi cũng đã cao. Mà mấy đứa con của ông ta cũng không phải thuộc loại đèn cạn dầu. Lưu Sấm hi vọng có thể gắn bó và quan hệ được lâu dài với Sĩ Tiếp. Nhưng để đề phòng vạn nhất, hắn vẫn phải thâm nhập sâu vào Giao Châu. Dù sao hiện nay Lưu Dũng đang ở Giao Châu cũng đã lấy vợ sinh con... Theo suy nghĩ của Lưu Sấm, Giao Châu để cho Lưu Dũng nắm trong tay mới là thỏa đáng nhất. Nhưng nếu Lưu Dũng muốn nắm lấy Giao Châu thì cần gì Lưu Sấm tham gia nữa...

Điều này coi như sự sắp xếp của Lưu Sấm.

Binh lính của Lão Bi doanh mỗi người cưỡi một con lừa.

Con lừa phụ trách tải vật tư, tránh cho dân phu vải vận chuyển nhu yếu phẩm.

Sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại một ngày, đại quân của Lưu Sấm chính thức xuất phát. Bàng Đức làm tiên phong, Hứa Chử, Lư Dục và Lục Tốn thì đi theo Lưu Sấm... mấy ngày liền rời khỏi Trung Sơn, đi qua Khúc Dương rồi vào Cự Lộc. Theo ước định của Lưu Sấm và Viên Thượng. Binh mã của Lưu Sấm không được qua sông Cô còn binh mã của Viên thị cũng không được qua sông Hô Đà.

Điều này làm cho giữa Cô Thủy và sông Hô Đà có một khoảng đất trống bao gồm bốn thị trấn Khúc Dương, Vô Cực, Tân Thị Hán Hưng. Bốn thị trấn này chính là vùng đệm của Lưu Sấm và Viên Thượng. Nếu như xảy ra biến cố gì, hai bên cũng có thể tiến hành thương lượng được.

Chỉ có điều sau khi đi qua Khúc Dương, Lưu Sấm cảm thấy rõ ràng là có điều gì đó không đúng.

Thẳng đường từ U Châu xuôi nam, qua nước Trung Sơn, Lưu Sấm có thể cảm nhận được sức sống tràn trề nhưng qua Khúc Dương có một lát đã khiến cho người ta cảm thấy có một áp lực nào đó khó hiểu.

Xem ra, âm khí của Viên Thiệu đến chết vẫn chưa hết. Còn tin xuất binh của Tào Tháo lại có ảnh hưởng vô cùng lớn đến địa khu Hà Bắc.

Đêm hôm đó đoàn người Lưu Sấm đón quân ở bên sông Hô Đà.

Vì trời đã tối, bến sông Hô Đà đã đóng nên Lưu Sấm không thể qua sông được.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Tuy hắn và Viên Thượng đã thảo luận liên kết chống lại Tào. Nhưng trên thực tế, Viên Thượng vẫn luôn có sự kiêng dè đối với Lưu Sấm. Cho dù là hai bên có xuất quân hòa hoãn thì Viên Thượng vẫn không yên tâm. Vì thế y càng tăng quy định cấm vận sông ngòi. Hằng ngày sau khi trời tối, đóng hết bến sông Hô Đà còn phái cả binh mã tuần tra để ngừa Lưu Sấm đột nhiên đánh lén...