Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 379-3: Ly gián (3)




Hô Trù Tuyền cũng đã nhìn ra địa vị của Từ Thứ không phải tầm thường, mặc dù Thái Sử Từ cũng rất kính trọng gã, nhưng ở một mức độ nào đó mà nói, Từ Thứ là sứ giả Lưu Sấm phải tới, là đại biểu cho Lưu Sấm. Cái danh Đại Hán Hoàng Thúc, đâu phải là tùy tiện nói chơi, cho dù Hô Trù Tuyền là Đại Thiền Vu, cũng không hề dám chậm trễ.

Gã, Từ Thứ và Điền Trù đi lên vọng lâu nhờ sự tháp tùng của Thái Sử Hưởng.

Đưa mắt nhìn ra xa, đại doanh quân Hán đèn đuốc sáng trưng, một đội quân Tiên Ti đang gào thét mà đến, gót sắt dẫm mỗi bước đều khiến mặt đất rung chuyển.

Ngụy Diên sớm có chuẩn bị, cùng với đó là tiếng kèn trong đại doanh quân Hán vang lên, y đích thân dẫn năm nghìn kỵ quân lao tới.

Chi kỵ quân trong tay Ngụy Diên này đều đã tham gia trận chiến ở Đại Tiên Ti Sơn. Trong đó, không thiếu những kỵ binh được mời đến từ Phu Dư quốc, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng vô cùng tinh xảo. Mà quân Hán thì lại được trang bị vô cùng đầy đủ. Sau khi quân Tư Mã tiếng vào Thạch Cựu Đà thì những quân được chuẩn bị áo giáp cũng được đưa tới. trong đó còn có những binh lính thông dụng của quân Hán, mặc áo giáp hộ thân, cưỡi chiến mã cầm hoán đầu đao. Quân Tiên Ti gào thét lao tới, tên như mưa…nhưng đối mặt với kỵ binh nhà Hán được trang bị đầy đủ vũ khí, thì bọn chúng dường như thất thế. Hai đội đại quân như nước lũ ở bên ngoài đại doanh quân Hán va chạm nhau một chỗ, tiếng kêu gào nổi lên bốn phía.

Những thanh đao sáng như tuyết, lóe lên ánh hào quanh trong ánh lửa. Kỵ sỹ quân Hán thậm chí còn không cầm múa đao thép, chỉ cần đặt nó lên yên ngựa là có thể tạo lên một lực sát thương lớn.

Hô Trù Tuyền mắt thấy kỵ quân quân Hán và quân Tiên Ti giao chiến, cũng sợ hết hồn hết vía.

- Đại Thiền Vu, quân Hán của chúng ta có hùng tráng không?

Hô Trù Tuyền nuốt nước miếng một phát, cười khổ nói: - Không ngờ Thiên quân lại hùng mạnh đến như vậy.

- Vị tướng thống lĩnh Ngụy Diên kia chắc hẳn là không lạ gì với Đại Thiền Vu. Người này vốn là vị đại tướng được yêu quý bên cạnh chủ công ta, người này đã từng giết chết sứ giả Đạp Đốn ở Y Vu Lư sơn, khiến Tiễu Vương thần phục. Sau đó ở Liêu Đông thì lại càng lập được nhiều kì công. Một khoảng thời gian trước đây, gã đã đi theo Ôn Hầu Lã Bố, còn giết được Đại Tiên Ti Sơn.

Không biết vì sao, nghe được tên của Lã Bố, Hô Trù Tuyền lại cảm thấy bị đánh úp lại, tóc gáy chợt dựng đứng lên.

- Là Cửu Nguyên Lã Phụng Tiên?

- Thì ra Đại Thiền Vu cũng biết tên Hao Hổ?

Trong lòng Hô Trù Tuyền thầm cười khổ: Sao ta có thể không biết tên Lã Bố…nhớ năm đó khi y ở Tịnh Châu, đã có danh tiếng lớn và sức ảnh hưởng lớn thế nào ở tái bắc.

Không ngờ rằng, tên ác hổ đó đã trở lại rồi!

- Từ tiên sinh, lần này Tiên Ti đến tập kích, tất có nội tặc tiếp ứng. Ta muốn lập tức trở về doanh trại để tránh quân tâm dao động.

Từ Thứ cười nói: - Đại Thiền Vu đi về một mình là được, tuy nhiên nếu có chuyện gì thì ta muốn bàn bạc với ngài. Chi bằng đợi sau khi chiến sự kết thúc, chúng ta ngồi trao đổi lại một cách tỉ mỉ?

Có chuyện trao đổi?

Hô Trù Tuyền hơi sửng sốt, chợt gật đầu đồng ý.

Lúc này gã cũng chẳng quan tâm Từ Thứ nói cái gì…cái gã lo lắng nhất là Lưu Báo nhân cô hội này phá rối trong doanh trại.

- Đúng rồi, lần này Đại Thiền Vu trở về, không khỏi sẽ gặp phải phiền phức.

Từ Thứ nói xong, vẫy tay một cái, một vị lão tướng đi từ phía sau ra.

- Đây là đệ nhất kiếm thủ nhà Hán Vương Việt. Vương tiên sinh là cận vệ bên chủ công ta, kiếm thuật cao minh, không ai có thể sánh được. Đại Thiền Vu quay về xửa lý gia sự, không tránh khỏi gặp nguy hiểm. Chủ công nhà ta rất mong mỏi sẽ được gặp lại Đại Thiền Vu ở Thiền Vu Đình.

Hô Trù Tuyền chỉ nhìn thoáng qua, chứ cũng không để ý lắm. Gã chỉ nghĩ rằng lão già như Vương Việt, liệu có thể làm được gì? Chỉ có điều người ta có ý tốt, Hô Trù Tuyền không thể cự tuyệt được, nên đã gật đầu đồng ý, sau đó rời đi.

Lúc này, quân Hán đang chém giết ngoài đoanh trại, cục diện đang gay gấn.

Ngụy Diên xung trận lên trước, đấu đá với đại quân Tiên Ti, đại đao trong tay tung bay, biến hóa thành vô số đao vẫn trùng rùng, đi qua nơi nào thì nơi đó người ngã ngựa đổ.

Phù La Hàn thấy tình hình như vậy, còn không biết đã bị trúng kế hay sao?

Y không kìm nổi chửi ầm lền: - Lưu Báo tặc tử, quỳ gối cầu Hán cẩu, sớm muộn gì cũng không được chết yên.

Phù La Hán tức giận gào thét, chỉ huy binh mã giao chiến với quân Hán. Nhưng đám kỵ quân trong tay Ngụy Diên không chỉ có kỹ thuật cưỡi ngựa tinh anh, mà lại vô cùng thiện chiến, trang bị đầy đù, nên rất nhanh đã chiếm được thế thương phong.

A Lang Nê được lệnh tiếp ứng Phù La Hàn, cũng biết tình hình không ổn. Y vứt bỏ mâu thuẫn với Phù La Hàn, suất bộ tiến đến cứu viện…nào biết được, khi y sắp sửa đuổi đến, lại gặp phải quân đội của Hạ Hầu Lan phục kích. Kỵ quân Hạ Hầu Lan đều là kỵ binh, trường thương nhiều như rừng, thiết kỵ hung mãnh, trong nháy mắt liền phá được đám nhân mã của A Lang Nê. Cùng lúc đó, tiếng trống trong đại doanh quân Hán ù ù vang lên, Thái Sử Từ tự mình dẫn đại quân lao ra từ trong đại doanh.

Ba lộ đại quân quân Hán hợp lại một chỗ, khiến kỵ quân Tiên Ti người ngựa ngã đổ.

Phù La Hàn thấy tình thế không ổn quay ngựa bỏ chạy. Nhưng không ngờ rằng đối diện lại bị Ngụy Diên chặn lại, hai người đánh chưa đến mười hiệp, Ngụy Diên đột nhiên ra tên bắn lén, bắn chết Phù La Hàn.

Phù La Hàn Vừa chết, quân Tiên Ti như rắn mất đầu, trở nên vô cùng rối loạn. Còn A Lang Nê thì bị quân đội sở thuộc của Hạ Hầu Lan đánh lui, căn bản không có cách nào cứu viện Phù La Hàn.

Nghe thấy tin tức Phù La Hàn chết trận, A Lang Nê biết đại thế đã hỏng, liền suất bộ phá vây, chạy về phía Thành Thụ Hàng.

Quân Hán dưới sự chỉ huy của Thái Sử Từ, ba đường vây kín. Quân tiên Ti thấy tình thế không ổn, nên đều vứt bỏ khi giới đầu hàng! Đại doanh quân Hán rối loạn, cũng làm kinh động đến doanh địa Nam Hung Nô.

Sau khi Tả Hiền Vương Lưu Báo biết được Tiên Ti quân đánh lén đại doanh quân Hán thì cũng vô cùng kinh ngạc.

Y linh cảm được chuyện này có chút gì bí ẩn. Theo đạo lý mà nói, lúc này Bộ Độ Căn đang sợ là đúng lúc viện quân đến, sao lại xuất hiện đánh lén? Xưa nay y khinh thường người Hán, nhưng lại không thể không thừa nhận, lần này ba vị tướng lĩnh quân Hán đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Bộ Độ Căn có muốn đánh lén cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Y vội vàng nổi trống thăng trướng, chuẩn bị triệu tập quân ngựa. Nhưng vào lúc này, chợt nghe có tiếng người hô lớn: - Đại Thiền Vu đến!

Hô Trù Tuyền vội vàng đi vào trong trướng, thấy Lưu Báo triệu tập các tướng, sắc mặt không khỏi trầm xuống, trong lòng lập tức bốc lên cơn giận.

- Lưu Báo, vì sao ngươi lại triệu tập mọi người?

Lưu Báo ngẩn ra vội vàng nói: - Thuộc hạ nghe nói người Tiên Ti đánh lén đại doanh quân Hán, mà Đại Thiền Vu đang ở trong đại doanh quân Hán, nên triệu tập mọi người đến cứu viện.

- Cứu viện?

Hô trù Tuyền lại cười lạnh một tiếng: - Chỉ e là ngươi muốn cái đầu trên cổ ta.

- Đại Thiền Vu, sao lại nói như vậy?

Hô Trù Tuyền nổi giận đùng đùng, đem phong thư của Thái Sử Từ ném trước mặt Lưu Báo.

Lưu Báo cầm lấy thư nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi….Trong thư nói, Lưu Báo y nguyện ý hợp tác với Tiên Ti, giết chết Hô Trù Tuyền cướp lấy chức Đại Thiền Vu.

Chuyện khiến Lưu Báo giật mình nhất, vẫn là bút tích trong thư rõ ràng là của y.

Điều này khiến Lưu Báo quá sợ hãi, ngẩng đầu lớn tiếng nói: - Đại Thiền Vu muốn hại tính mạng của ta, cần gì phải vu oan giá họa như vậy.