- Tiểu vương Lâu Ban nói thật sao?
Mặt Lưu Sấm trầm như nước, nhìn Lâu Ban một lúc lâu không nói gì. Lâu Ban nói: - Chuyện này sao Tiểu vương dám nói bậy chứ... Nghe nói người của Lã Ôn Hầu đi nói đó là Điền Thích con trai của Điền Phong. Sau khi Lã Ôn Hầu không ngừng làm tiêu giảm binh quyền trong tay Hán Thăng tướng quân, thì cũng khiến cho mâu thuẫn giữa Hán Thăng tướng quân và Lã Ôn Hầu càng ngày càng lớn. Nói xong, Lâu Ban lại không nói gì nữa. Lưu Sấm hít một hơi rồi cười lớn nói:- Ôn Hầu là cha vợ ta, chắc chắn sẽ không gây bất lợi cho ta đâu. Nhưng thực ra Tô Phó Diên chắc chắn sinh lòng phản ta. Nếu không có Tiểu vương đến báo trước thì suýt nữa ta đã mắc phải quỷ kế của kẻ tiểu nhân này rồi. Tiểu vương Lâu Ban cứ yên tâm, ta đã biết nên làm thế nào rồi, sẽ không để cho Tiểu vương phải chịu liên lụy. Lâu Ban gật đầu liên tục cũng không bình luận về đề tài này nữa. Chỉ có điều lúc này Lưu Sấm đã không còn lòng dạ nào tiếp tục nói chuyện với Lâu Ban nữa. Hắn ngồi trong phòng chính Dịch quán một lát rồi dẫn theo Gia Cát Lượng và Hứa Chử cáo từ ra về. Hắn vừa bước chân ra ngoài thì có một đám thanh niên bộ dạng tùy tùng đi vào.- Điền tiên sinh! Thấy người thanh niên đi vào, vẻ mặt của Lâu Ban lập tức tươi cười hùa theo. - Vừa rồi Lưu Sấm kia luống cuống chân tay, có lẽ lúc này về hắn sẽ lập tức phái người đi Lâm Du rồi. Người thanh niên kia thản nhiên cười nói: - Quay về thì sao chứ? Ôn Hầu đã quyết ý khởi binh, Mạnh Ngạn hắn sao có thể xoay chuyển được càn khôn. Lần này nhờ Tiểu vương hao tâm tổn trí mới khiến cho Lưu sấm rối loạn. Nếu chuyện đêm nay mà thành thì công của Tiểu vương rất lớn. Chắc chắn Đại tướng quân sẽ rất vui, đến lúc đó ông ấy sẽ không bạc đãi Tiểu vương.Nụ cười trên mặt Lâu Ban càng lộ vẻ nịnh nọt hơn. - Có tiên sinh bày mưu tính kế, lo gì không thành đại sự? Y do dự một lát rồi nói: - Vậy tối nay có tiếp tục khao quân không? - Đương nhiên rồi! Người thanh nhiên nói: - Tiểu vương chỉ cần lo chuyện khao quân. Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa. Qua tối nay Tiểu vương có thể rời khỏi vùng đất Liêu Đông lạnh giá này rồi. Tô Phó Diên ngu ngốc không chịu thay đổi cũng chỉ trách hắn xui xẻo mà thôi.Ban đêm trong thành Hiểm Độc giăng đèn kết hoa. Lưu Sấm ở trong nha phủ thiết đãi yến tiệc đoàn người Lâu Ban uống đến say mèm. Sau khi đãi rượu xong đã qua giờ tý. Ánh đèn dầu đều đã tắt, thị trấn Hiểm Độc nhanh chóng chìm vào bóng đêm. Sau khi Lâu Ban trở lại Quán dịch thì vẻ say mèm trên mặt hầu như không còn. Y thở một hơi, kéo bào phục trên người xuống, sai người thay áo giáp cầm trường đao đi nhanh vào trong đình viện. Lúc này toàn bộ sứ đoàn trong dịch quán đã bị khống chế. Trạm đình của Dịch quán trung bị nhốt trong phòng chứa củi, tất cả mọi người đều bị trói một chỗ.Dưới ánh lửa, mấy trăm tráng sĩ Ô Hoàn xếp thành hàng trong đình viện. Nhìn thấy Lâu Ban đi ra, cả đám người cùng mím môi lộ ra vẻ nghiêm trọng. - Hôm nay có Đại tướng quân phó thác cho chúng ta ta giết Lưu Sấm. Nếu có thể thành công, chúng ta có thể rời khỏi vùng đất Liêu Đông lạnh giá này đến sống ở bãi cỏ Cô Thủy. Các huynh đệ, bãi cỏ Cô Thủy kia có đồng cỏ tươi tốt, nguồn nước dồi dào bốn mùa tốt tươi. Hơn nữa đó là Trung Nguyên có vô số vinh hoa phú quý đang đợi chúng ta đi hưởng thụ. Có thành công hay không là ở sáng ngày hôm nay. Ta dẫn một đội người ngựa đến cướp cửa thành, những người khác sẽ chờ sự điều khiển của Điền tiên sinh cướp lấy nha phủ, giết chết Lưu Sấm, sẽ đại công cáo thành. Nói xong người thanh niên ở đằng sau Lâu Ban liền đứng ra.- Ta là U Châu Biệt Gía Điền Thích, nay phục mệnh Đại tướng quân đến giết tên nghịch tặc. Các ngươi đã chịu đại ân đại nghĩa của Đại tướng quân đã nhiều năm, hôm nay làm anh hùng giết giặc. Ta có thể đảm bảo sau khi giết tên Lưu Sấm kia các ngươi sẽ không phải quay lại Y Lư Vu Sơn kia chịu khổ nữa... Các vị hảo hán, mời theo ta xuất kích, tận dụng thời cơ, thời cơ mà mất sẽ không trở lại kiến công lập nghiệp là ở buổi sáng ngày hôm nay. Trong phút chốc cả đình viện vang lên những tiếng gào thét. Điền Thích và Lâu Ban sau khi nhìn nhau, liền gật đầu ra hiệu có thể triển khai hành động. Hai người mang theo mấy trăm người từ hậu viện của dịch quán đi ra. Binh lính chia thành hai hàng đi trên đường, Lâu Ban dẫn người ra cửa thành. Điền Thích thì dẫn người bước về phía nha phủ.Trong huyện thành Hiểm Độc im ắng lặng ngắt như tờ. Lúc Điền Thích vừa mới bắt đầu còn hơi căng thẳng. Dù thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên y làm một việc lớn như vậy, căng thẳng cũng là điều khó tránh khỏi. Lúc trước y và Tự Hộc cùng đến Liêu Tây, rất nhanh đã phát hiện ra một điểm yếu của Lưu Sấm chính là Lã Bố. Lưu Sấm để Lã Bố đóng giữ Liêu Tây, có thể nói là giao cho ông ta chức quản gia rồi. Nhưng Lã Bố là nhân vật thế nào? Điền Thích cũng không lạ gì. Tuy y và Lã Bố chưa từng tiếp xúc nhưng y quá biết về dã tâm của Lã Bố, hơn nữa còn là kẻ rất trọng lợi ích khinh nghĩa.Lúc đầu ông ta giúp Đổng Trác giết Đinh Nguyên, sau đó lại giúp Vương Doãn giết Đổng Trác, có thể nhìn ra Lã Bố là một người vô tình. Sau đó ông ta lại tìm Viên Thiệu nương tựa, không ngờ cũng nảy sinh lòng muốn cướp đoạt Kí Châu nhưng bị Viên Thiệu biết được và đuổi về Hà Nam. Từ đó về sau ông ta lại tìm Lưu Bị để nương tựa. Lưu Bị có lòng tốt và giúp đỡ nhưng Lã Bố lại thừa dịp Lưu Bị tấn công Viên Thuật mà cướp Hạ Bì và đuổi Lưu Bị đi... Một tên bất tín như vậy sao có thể đồng ý làm hạ nhân? Cho dù Lã Bố có là cha vợ của Lưu Sắm thì Điền Thích vẫn tin rằng Lã Bố chưa chắc đã cam chịu thần phục. Cho nên, y mạo hiểm tới Lâm Du thuyết phục Lã Bố. Như dự đoán của y, Lã Bốđã động lòng còn đối đãi với y như thượng khách. Sau đó Lã Bố thừa lúc Lưu Sấm đang bận rộn cơ sự Liêu Đông mà không ngừng thu hồi lại quyền lực vào trong tay mình. Lưu Sấm giữ Trương Lưu ở Bạch Lang Bảo, sau khi Lã Bố viết một bức thư gửi đến, Trương Lưu lập tức bày tỏ nghe theo sự triệu tập của Lã Bố, cùng ông ta hô ứng. Có một câu nói như vậy của Trương Liêu, Lã Bố cũng thấy yên tâm. Sau đó, ông ta không ngừng chèn ép đại doanh quân Hán của Hoàng Trung ở sông Lục Cổ, với ý đồ sẽ thu lại binh quyền của Hoàng Trung ở sông Lục Cổ. Nhưng Hoàng Trung kia lại là một người cực kì ngạo nghễ đâu can tâm chịu sự chèn ép của Lã Bố chứ? Vì thế mà mâu thuẫn giữa Lã Bố và Hoàng Trung càng lúc càng lớn...Điền Thích rời khỏi Liêu Tây, lúc đến Liêu Đông Lã Bố đã quyết định giam Hoàng Trung. Nếu Lã Bố cướp lấy được binh quyền đại doanh quân Hán ở sông Lục Cổ, hơn nữa có Bạch Lang Bảo Trương Liêu, thì cũng đủ để rung chuyển Liêu Đông. Sau đó, Điền Thích lại lên Y Lư Vu Sơn định khuyên Tô Phó Diên và Lâu Ban cùng liên kết với y. Nhưng đâu ngờ, sau khi có tin đại thắng Cao Cú Lệ, Tô Phó Diên vốn có chút do dự thì ngay lập tức thay đổi quyết ý, quyết ý muốn trợ giúp Lưu Sấm đứng vững ở Liêu Đông. Nhưng Điền Thích lại không muốn nhìn thấy phiền toái như vậy. Vì thế y và Lâu Ban lén liên lạc với nhau giữ Tô Phó Diên lại.