Cùng ngày, Hiểu Phong mang theo một trăm ngàn người Cao Cú Lệ tiến vào đại doanh quân Hán ở Băng thành cầu kiến Ngụy Diên. Y đầu tiên là khẩn cầu Ngụy Diên tiếp thu những người Cao Cú Lệ bị người Cao Cú Ly đuổi ra khỏi huyện thành Cao Cú Ly, rồi sau đó lại dâng lên danh sách, thay mặt Bạt Kỳ xin hàng.
Ngụy Diên chưa bao giờ gặp chuyện như vậy. Nhưng y lại cảm nhận được, Bạt Kỳ quy thuận sẽ có ảnh hưởng. Ngay lúc đó, Ngụy Diên lập tức đồng ý thu nhận mười vạn người dân Cao Cú Lệ, an bài thỏa đáng trong băng thành. Hai tòa băng thành hợp với nhau thành một góc nhọn. Diện tích tuy rằng không lớn, nhưng muốn tiếp nhận một hai vạn nhân, cũng không phải là quá khó. Dù sao trong tay Ngụy Diên chí có mấy nghìn binh mã, căn bản không thể lấp hết hai tòa thành trì. Mà ngược lại, tiếp nhận mười vạn dân Cao Cú Lệ có thể đồng thời dồn ép Hậu thành. Tin rằng không đến mấy ngày, huyện lệnh Hậu thành sẽ đưa ra quyết định chủ động tiến đếnquy thuận. - Hiểu Phong tiên sinh, đám người Hán ở Cao Cú Ly tru sát huyện lệnh Cao Cú Ly, cớ sao Bạt Kỳ Vương tử không noi theo chuyện này? Hiểu Phong nghe được, không kìm nổi ha hả mỉm cười. - Ngụy Tướng quân cần gì phải thử ta? Bạt Kỳ Vương tử dù sao cũng là hạ bang Vương tử, mà huyện lệnh Hậu thành kia nói cho cùng vẫn là quan viên nhà Hán. Huyện thành Cao Cú Ly xảy ra chuyện, là chuyện của thượng quốc, tin tưởng Lưu hoàng thúc đã có quyết định. Nhưng nếu như Bạt Kỳ Vương tử noi theo, đó là hành vi khiêu khích chống lại thượng quốc. Chúng ta tuy là di dân, nhưng ngưỡng mộ thượng quốc từ lâu, biết rõ chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Huyện lệnh Hậu thành đã có hoàng thúc xử trí, đám di dân hạn bang như chúng ta lại khôngthể tham dự vào được. Ngụy Diên nghe vậy, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị. Y trầm mặc một lát sau, đột nhiên nói: - Hiểu Phong tiên sinh, có bằng lòng ở dưới trướng góp sức cho ta không? Bên cạnh ta mà nay còn khuyết một vị Trưởng sử, Hiểu Phong tiên sinh tuy không phải con dân nhà Hán ta, nhưng đã sinh sống ở Liêu Đông lâu ngày, nên chắc cũng không xa lạ gì. Đại trượng phu cầm Tam Xích Kiếm, lập nên sự nghiệp phi phàm. Hiểu Phong tiên sinh kiến thức không tầm thường, mưu trí sâu xa, sao không trợ Ngụy Diên giúp một tay? Hiểu Phong nghe vậy, trong lòng lập tức mừng như điên. Y sở dĩ một mình tiến đến, còn không phải là muốn tìm một cơ hội cho riêng mình?Suy nghĩ một lát, y mặt giãn ra cười nói: - Ngụy Tướng quân nói sai rồi. Ngụy Diên sắc mặt trầm xuống: - Kính xin tiên sinh chỉ giáo. - Ta nguyện ý ở lại bên người Ngụy Tướng quân làm việc, nhưng cũng giống như Ngụy Tướng quân, đều là góp sức cho Lưu hoàng thúc. Ngụy Diên giật nảy mình, toàn thân lạnh run. Y lập tức ý thức được bản thân mình vừa nói sai Diêm Nhu trước đây từng nói với y: Phải khiêm tốn cẩn thận. Không kiêu ngạo, không nóng vội. Nhưng sau khi cướp lấy Tương Bình, lần này lại một mình lĩnh quântiến đến sông Tiểu Liêu, cái đuôi nhỏ trong lúc vô tình lại muốn vểnh lên. Nếu không có Hiểu Phong nhắc nhở, không biết chừng một lúc nào đó lại có thể mắc sai lầm. - Tiên sinh nói không sai, ta và ngươi đều là góp sức cho Lưu hoàng thúc. Ngụy Diên ngẫm nghĩ một chút, ngẩng đầu hướng bên ngoài lều quát lớn: - Lý Dật Phong! - Có mạt tướng. Từ bên ngoài lều lớn có một thanh niên khôi ngô tiến đến, chính là con bò khờ khạo mà Ngụy Diên mời chào được ở Tương Bình, Lý Dật Phong. Lý Dật Phong hiện giờ ở dưới trướng Ngụy Diên làm một đội trưởng, rất được Ngụy Diên yêu mến.- Ngươi lập tức dẫn một đội binh mã, hộ tống Hiểu Phong tiên sinh đi ngay trong đêm tới Tương Bình, diện kiến hoàng thúc. Mặt khác, ta viết thêm một phong thư, ngươi hãy chuyển đến hoàng thúc. Nói xong. Ngụy Diên lại nhìn về phía Hiểu Phong: - Hiểu Phong tiên sinh hãy chò một chút, đợi ta viết thư xong, ngươi hãy cùng Lý Dật Phong đi tới Tương Bình. Hiểu Phong mỉm cười gật đầu đáp ứng. Lập tức, Ngụy Diên viết một phong thư, khẩn cầu Lưu Sấm để Hiểu Phong lưu ở bên cạnh y làm phụ tá. Sau đó, y hắn tự mình đưa tiễn Hiểu Phong ra ngoài quân doanh quân Hán ở băng thành, đi suốt đêm chạy đến Tương Bình.Cùng lúc đó, Bác Vị Cư mang thoe hơn bảy ngàn người Cao Cú Lệ cúng đến viên môn của doanh trại quân Hán ở băng thành ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ Việc đẩy nhanh tốc độ của Thái Sử Từ dần dần chậm lại. Trên con đường tám trăm dặm từ Tân Xương đến Tây An Bình, mười một tòa băng thành đột nhiên mọc lên. Chỉ có điều, càng đi về phía trước, lại càng hoang vắng... Tây An Bình ở đời sau chính là thành phố Đan Đông, ở khu vực sông Mã Tí, cũng chính là hạ du sông Áp Lục. theo sông Mã Tí hướng về phía đông, có thể thẳng đến nội thành vương đô nước Cao Cú Lệ. Cho nên An Tây Bình lúc ban đầu là một quân trấn chống đỡ người Cao Cú Lệ. Nhưng cùng với thời thời gian chuyển dời, Tây An Bình cùng trở thành một huyện thành trao đổi buôn bán giữa quận Liêu Đôngvà Cao Cú Lệ. Lưu Sấm lệnh cho Thái Sử Từ chậm lại việc đẩy mạnh tốc độ, đồng thời gia tăng cường độ việc xây dựng băng thành. Giữa mười một tòa băng thành hình thành một mối dây liên kết, có thể cung ứng đầy đủ lương thảo cho Thái Sử Từ, cho nên Thái Sử Từ cũng không bắt buộc phải đẩy nhanh tốc độ quá nhanh chóng. Mỗi khi tiến thêm một dặm lại mang đến một áp lực cực lớn cho quân Liêu Đông ở Tây An Bình. Công Tôn Khang từng phái ra một đội binh mã muốn ngăn trở Thái Sử Từ, lại bị Thái Sử Từ đánh cho đại bại Toàn bộ mảnh đất Tây An Bình đều bao phủ trong một bầu không khí sợ hãi, còn xuất hiện dấu hiệu binh lính đào ngũ. - Truyền lệnh Tử Nghĩa, phải chấm dứt trận chiến ở Tây An Bình trong thángmười một, về phần làm sao để nắm bắt được thi cho y tự mình khống chế. Đồng thời phái người đi tới Đạp Thị, lệnh cho Cam Ninh đẩy nhanh tốc độ xây dựng quân đội ở Đạp Thị, sau đó thử nghiệm trên quy mô nhỏ để kiềm chế Phong Trì và Lê Đại Ẩn không được cứu viện Tây An Bình. - Nhưng nếu là Cao Cú Lệ xuất binh cứu viện, làm như thế nào cho phải? Gia Cát Lượng vậy nghe cười nói: - Trường Văn đại ca yên tâm, Bá Cố tuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, nhưng ở trong tình hình hiện tại cũng không dám rước họa vào thân. Nhận lệnh kiến tạo băng thành trên sông Đại Lương đã mang đến cho người Cao Cú Lệ áp lực rất lớn. Lượng cho rằng, kể cả bây giờ Viên Thiệu ra mặt mời người Cao Cú Lệ xuất binh, Bá Cố cũng phải suy xét đã Những người Cao Cú Lệ tuyệt không thể có chút nhượng bộ nào. Ngươi càng mềm yếu, chúng lại càng muốn bắt nạt ngươi. Nếu như ngươi cứngrắn ngược lại có thể khiến chúng khiếp sợ. Lưu Sấm nghe vậy, cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. - Lời của Khổng Minh quả là chí lí, tuyệt đối không thể có chút nhượng bộ nào với đám người Cao Cú Lệ ấy. Thời gian gần đây tất cả mọi người đều cảm thấy mỏi mệt. Bởi vì bọn họ phải đối mặt không chỉ là một cuộc chiến tranh đơn thuần mà là liên quan đến toàn bộ chiến cục Liêu Đông. Bộ Chất, Trần Quần, Trần Kiểu, Mi Chúc cùng với Diêm Nhu đều thức trắng đêm không ngủ, suốt đêm suốt đêm tiến hành lập ra kế hoạch rồi lại bàn bạc. Mỗi một tin tức từ tiền phương gửi đến đều phải nghiên cứu cẩn thận. Lưu Sấm kỳ thật thật sự thưởng thức bầu không khí như vậy, chỉ có điều dây cung cương lên quá lâu cũng không phải kế lâu dài. Cho nên sau khi bàn bạc xong, Lưu Sấm liềnđể mọi người giải tán, tự trở về phòng nghỉ ngơi, gìn giữ tinh thần và đảm bảo nhuệ khí. Gần đây, Thuần Vu Quỳnh bắt đầu rục rịch hành động. Y phải sứ giả lui tới Liễu Thành và Y Vu Lư Sơn không phải không muốn thể hiện ra ràng Thuần Vu Quỳnh không hề cam lòng thua một cú đau như vậy. Cùng lúc đó, từ Bột Hải cũng truyền đến tin tức. Tuân Kham sắp rời khỏi Bột Hải nhận chức Trung Lang tướng của Hung Nô, thái sử Ngũ Nguyên. Lưu Sấm liền biết, Viên Thiệu đây là đang ra tay với hắn rồi Điều Tuân Kham đi, chẳng khác gì là chặt đứt một đầu mối liên lạc trọng yếu giữa Lưu Sấm và trung nguyên. Sau này Lưu Sấm nếu còn muốn liên lạc với Trung Nguyên, liền chỉ còn cách thông qua U Châu. Nhưng, Viên Hi sẽ nguyện ý giao U Châu ra sao?Tuy nhiên hết thảy những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Lưu Sấm. Điều duy nhất mà hắn lo lắng là Tuân Kham đi tới Ngũ Nguyên không tránh được việc phải tiếp xúc với các dị tộc. Tuy nói Tuân Kham không phải tên thư sinh trói gà không chặt nhưng muốn đối phó Nam Hung Nô và người Tiên Ti, cũng không phải một chuyện đơn giản. Vì thế, Trần phu nhân còn phái người truyền tin, thỉnh cầu Lưu Sấm trợ giúp. Lưu Sấm sau khi suy nghĩ liền lệnh cho ba người Ngụy Việt, Tào Tính, Võ An Quốc hộ tống Tuân Kham đi tới Ngũ Nguyên. Ngụy Việt là người Lương Châu, đối với cái lạnh khủng khiếp của Tịnh Châu cũng không xa lạ gì. Mà Tào Tính là người Tịnh Châu, từng cùng với Lã Bố nhiều lần giao phong với người Tiên Ti, Hung Nô ở Tịnh Châu. Võ An Quốc có thể đi cùng để bảo vệ sự an toàn cho Tuân Kham, một khi có chuyện gì phát sinh, có thể dư sứcbảo vệ. Lưu Sấm còn gửi lại một phong thư, bảo Tuân Kham sau khi đến Ngũ Nguyên tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, lấy ổn định là trên hết, không nên chỉ biết cậy mạnh. Nhiều nhất ba năm, hắn nhất định sẽ phát binh đến Tịnh Châu! Ngoài phòng một mảnh yên tĩnh. Lưu Sấm dựa vào tháp ỷ (ghế dạng dài như giường), nhắm mắt dưỡng thần... Một Liêu Đông nho nhỏ, có thể nói là đã tiêu hao hết tâm lực của Lưu Sấm. Nhưng hắn lại cảm thấy rất sung mãn, tin tưởng không bao lâu nữa là có thể nắm gọn Liêu Đông trong tay. Trận chiến Quan Độ, trận chiến Quan Độ!Lưu Sấm ngồi xuống, đem Cự Khuyết kiếm đặt ở trong tay, cầm lấy quyển Xuân Thu, soi đuốc đọc suốt đêm. Đêm dài mênh mang không bằng đọc sách. Nhân đạo là thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc Nhưng không hiểu tại sao Lưu Sấm lại cảm thấy một loại cô đơn chưa bao giờ có. (Thư trung hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc: chỉ cần đọc sách, trong sách liền có người con gái đẹp (nhan như ngọc) và nhà cao cửa rộng (hoặc nhà dát vàng). Câu nói này biểu thị chí lớn của người xưa, đọc sách mới có thể đạt lấy công danh, tiền tài và mỹ nhân) Mi Hoán, Gia Cát Linh, Tuân Đán, Lã Lam và Cam phu nhân, đều lưu lại Lâm Du. Phủ đệ rộng lớn như vậy, nhưng lại thiếu mất cái gì đó. Khi bận rộn thì khôngcảm nhận được, nhưng đến khi rảnh rỗi lại cảm thấy rất tịch mịch. Lưu Sấm nghĩ đến đây, không kìm nổi thở dài, sách trong tay cũng buông xuống. Hắn đứng lên muốn ra cửa đi lại một chút. Nào biết được lông mao đột nhiên dựng đứng, một cỗ khí lạnh từ sau lưng truyền đến thẳng đỉnh đầu. Hắn quơ lấy Cự Khuyết kiếm, còn chưa kịp rút kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí đã từ trên trời giáng xuống! (chưa xong còn tiếp)