Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 271-1: Giằng co (1)




Lưu Sấm quyết làm lớn chuyện này lên! Bởi vì hắn cũng cảm nhận được đây là cơ hội tốt nhất để hắn rời Hứa Đô. Vốn hắn còn đang tìm kiếm cơ hội rời khỏi, lại không ngờ đến lão Vệ gia còn hai tay dâng cơ hội đến cửa… Cơ hội hiếm có như vậy, Lưu Sấm há có thể dễ dàng buông tha? Hắn thừa biết với tình hình hiện nay của hắn, nếu liên tục gây rối ở Hứa Đô, Tào Tháo nhất định khó mà nhẫn lại để hắn ở Hứa Đô.

Nhưng nếu muốn giết hắn, chỉ sợ cũng có phần kiêng kị. Hơn nữa chuyện này vốn là do lão Vệ gia không biết sống chết kia khơi mào ra, Tào Tháo nếu muốn ổn định lại cục diện,, biện pháp tốt nhất chính là để hắn rời khỏi Hứa Đô.

- Tử Thăng, truyền mệnh lệnh của ta, Phi Hùng thiết vệ lập tức tập hợp.

Quay về phủ đệ, Lưu Sấm thậm chí còn chưa cởi quần áo dính máu trên người ra đã lập tức lệnh cho Tiêu Lăng triệu tập nhân mã. Tiêu Lăng tuy không hộ tống Lưu Sấm trở về, nhưng y ỏ trong phủ cũng đã nhận được tin tức Lưu Sấm ở bên ngoài lại bị ám sát một lần nữa.

Tính ra đây là lần thứ hai Lưu Sấm bị ám sát. Lần trước Tiêu Lăng không ở Hứa Đô nên chuyện này cũng không liên quan gì đến y. Nhưng lần này y ở lại ở ngay tại Hứa Đô, Lưu Sấm chẳng những bị ám sát lại còn bị thương khiến Tiêu Lăng vô cùng tức giận. y không nói hai lời, liền tập trung Phi Hùng thiết vệ lại, bày trận đợi lệnh ngoài cửa phủ.

Chuyện này vừa dấy lên liền kinh động toàn bộ trên dưới Hứa Đô. Lưu hoàng thúc có thể đánh gấu đập hổ lại bị người ám sát, đương nhiên sẽ nổi lên một hồi gió tanh mưa máu. Không chỉ có Chung Diêu biết tin này mà trên dưới Hứa Đô, quan viên lớn nhỏ đều biết chuyện này, lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về Lưu phủ. Bá tánh bình dân thì đều mau chóng chạy về nhà, thi nhau cửa đóng then cài, lo lắng đề phòng.

- Quý Toàn, Vệ thị quá ngang ngược càn rỡ. Chúng ta hãy trợ giúp Lưu hoàng thúc một tay.

Quý Toàn là tên tự của Phục Hoàn.

Phục Hoàn nhìn lướt qua Đổng Thừa, lắc nhẹ đầu nói:

- Quốc trượng không thể làm vậy được.

- Hả?

- Lưu hoàng thúc trước đây đã ký Y Đai Chiếu, từ nay về sau sẽ không liên quan gì đến ngươi nữa. Chúng ta không chỉ không thể lộ rõ thái độ ủng hộ hắn ra bên ngoài, thậm chí còn phải tỏ ra xa lánh. Tru sát Tào tặc không phải là một chuyện dễ dàng, Lưu hoàng thúc càng tránh xa chúng ta bao nhiêu, hắn càng có thể an toàn bấy nhiêu. Khi trước hắn đuổi Đức Tổ đi, tất cũng là vì không muốn liên lụy đến y. Hiện giờ ta và ngươi, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt để quan sát tình thế. Hành động này của Lưu hoàng thúc ắt hẳn còn có thâm ý khác, nếu ta và ngươi hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại sẽ làm hỏng đại kế của hắn.

Đổng Thừa không phải kẻ ngu xuẩn, sao có thể không nghe ra ý tứ của Phục Hoàn? Lão ngẫm nghĩ một chút liền lộ ra một nụ cười có chút cổ quái.

- Cũng phải, ta và ngươi cũng chỉ nên xem náo nhiệt mới phải, Tháo tặc chuyến này chỉ sợ là phải xây xẩm mặt mày rồi.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Ầm!

Bàn Long Bát Âm Chùy hung hăng nện vào tấm biển sơn đen có chữ Chương Hoa Viên của Vệ phủ, đem cánh cửa lớn đập nát, mảnh vụn bay tung tóe.

Chương Hoa Viên ở Tây Hứa trong thành Hứa Đô, cũng là tên biệt phủ của Vệ thị.

Nói đến Trần Lưu Vệ thị, gia thế hùng hậu mấy, hơn nữa đã qua mấy đời kế tụng. Ngày xưa Mi gia ở Đông Hải được xưng tụng là thương gia giàu có nhất quận Đông Hải. Nhưng nếu so sánh với Vệ thị thì quả là con kiến gặp con voi, căn bản không thuộc cùng một tầng lớp. Sau đó Vệ Tư giúp đỡ Tào Tháo, cùng Tào Tháo quật khởi, Vệ thị lại được nâng cao thêm một bước. Trong mấy năm ngắn ngủi ấy, từ một gia môn mới phất mới nổi bật hẳn lên, cho dù là cường hào có danh tiếng lâu đời cũng không thể so sánh với Vệ thị. Tào Tháo dời đô về huyện Hứa, Vệ thị có đóng góp rất lớn trùng tu Hứa Đô, sau đó ở Tây Hứa xây dựng lên Trương Hoa viên, trở thành một cảnh quan khá nổi danh ở Hứa Đô.

Chỉ có điều dù cho đây có là danh tộc hàng đầu cũng không thể có bất kì uy hiếp gì với Lưu Sấm. Hắn vốn có lòng muốn quậy cho Hứa Đô một phen chó kêu gà chạy, cho nên hành sự không chút nào kiêng dè.

Sau khi đập vỡ bảng hiệu, Lưu Sấm cưỡi ngựa chạy vòng vòng quanh đó.

- Người của Vệ phủ nghe đây, nếu hôm nay không giao hung thủ ra, đừng trách vó ngựa ta đạp tan Chương Hoa viên.

- Lưu Sấm, ngươi khinh người quá đáng.

Vốn người của Vệ gia còn muốn ỉm đi cho xong, không muốn xung đột trực tiếp với Lưu Sấm. Nhưng sau khi Lưu Sấm dùng một chùy đập nát cửa phủ Vệ gia, chẳng khác nào tát vào mặt người trong Vệ gia một cái, khiến họ không muốn ra mặt cũng không được. Trưởng tộc Vệ gia là Vệ Di từng là Mậu Tài (một cách gọi khác của tú tài, được thay đổi từ thời Vũ đế Lưu Tú do tránh phạm úy), làm chức Hải Tây đô úy. Khi ấy trong ba năm đầu Kiến An, cửa sông Hoài ở Hải Tây xuất hiện bạo động của dân chúng, Vệ Di sợ hãi thế lực bạo động của đám đông dân chúng nên chạy suốt đêm trốn vào nhà vọng tộc ở Từ Tuyên ở Hải Tây rồi bí mật chạy đến Từ Châu mới giữ được tính mạng. Nhưng cũng vì vậy nên Vệ Di lại gây ra rắc rối.

Tào Tháo niệm tình cảm năm ấy của Vệ Tư, truất đi chức quan của Vệ Di, cách chức làm thứ dân, cho ỏ trong nhà nghiền ngẫm lỗi lầm. Vốn là Lưu Sấm giết người ở quán rượu, Vệ Di cũng rất tức giận. Nhưng vì Tào Tháo đã khuyên nhủ nên y quyết định nhịn cơn giận này xuống, không so đo với Lưu Sấm nữa. Nhưng không lường được đám người trong nhà lại dám tự tiện hành động. Phụ thân của Vệ Chá không nhịn được cơn tức này, lén mời Chúc Hướng đến để y đi ám sát Lưu Sấm. Vệ Di cũng là sau khi biết chuyện Lưu Sấm bị ám sát mới biết được việc làm lén lút của cha con Vệ Chá. Trong lòng tuy rằng tức giận, lại không thể làm gì. Từ sau khi y bị truất quan, quyền uy trong gia tộc cũng không còn được như trước. Vệ Chá cũng đã từng đỗ Mậu Tài, lại làm việc dưới tay Tào Tháo, thanh thế không hề thua kém Vệ Di.

Vệ Di cũng cố tình mượn cơ hội này, giáo huấn phụ tử Vệ Chá một chút. Cho nên ngay từ đầu y không hề muốn gây chuyện xung đột với Lưu Sấm, thậm chí đã sớm quyết định nếu Lưu Sấm đến sẽ tận lực khuyên can, tận lực hóa giải. Nào biết được Lưu Sấm lại không chút lưu tình, thẳng tay đập vỡ biển hiệu ở cửa của Vệ gia.

Vệ Di cho dù không muốn xung đột với Lưu Sấm, nhưng đến nước này thì cũng không thể không đứng ra giữ gìn thể diện cho Vệ gia. Chỉ là khi y nhìn thấy Lưu Sấm cả người đều là máu, bộ dạng đằng đằng sát khí, trong lòng không khỏi run lên. Y cả gan đứng ra, lớn tiếng quát:

- Lưu Sấm, ta kính trọng ngươi là hoàng thúc của Đại Hán, cho nên liên tiếp nhẫn nhịn ngươi, có phải ngươi tưởng rằng, Vệ gia chúng ta dễ bắt nạt phải không?

Lưu Sấm đã xuống ngựa, kéo chùy, đứng thẳng.

- Vệ Đô úy, ngươi bớt nói mấy loại đạo lí này đi. Sấm trưởng thành nơi phố chợ, chỉ biết đến đạo lí nắm đấm ai mạnh thì người đó định đoạt. Vì sao ta lại đánh đến tận cửa, chắc trong lòng ngươi cũng đã rõ. Chúng ta không phải nói nhiều những lời vô nghĩa này nữa, giao tiểu tặc Vệ Chá cho ta, chuyện này coi như xong, sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông.

- Còn nếu không thì…

- Nếu không thì sao?

Khóe miệng Lưu Sấm nhếch lên, điềm nhiên nói đầy ý vị:

- Bằng không thì ta phải vất vả một hồi, tự mình vào Chương Hoa viên này, tìm Vệ Chá tính sổ.

- To gan!

Vệ Di tức giận đến mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ thẳng vào Lưu Sấm, một lúc lâu nói không ra lời.

Trần Lưu Vệ gia mặc dù không tính là danh môn vọng tộc, nhưng cũng là cường hào lâu đời ở quận Trần Lưu. Mà nay cùng với việc Tào Tháo quật khởi, Vệ gia lại nhanh chóng phát triển, cũng không thua kém danh gia vọng tộc là bao nhiêu, lại đang chuyển hướng về dòng sĩ tộc. Những lời này của Lưu Sấm quả thật quá kiêu ngạo ngông cuồng. Nếu như hắn tử tế tìm đến cửa, Vệ Di cũng thuận lòng hợp tác với hắn. Nhưng hiện tại hắn đánh đến tận cửa, Vệ Di có thể lui bước sao?

- Lưu Mạnh Ngạn, ngươi chớ ở đây ăn nói ngông cuồng. Ngươi nói Vệ Chá phải người ám sát ngươi, chứng cứ đâu? Nếu không có chứng cứ, mau cút khỏi Chương Hoa viên. Ta niệm tình ngươi là hoàng thân quốc thích, nên cũng không tính toán với ngươi.

- Vệ Đô úy, chứng cứ ta không có nhưng lời nói của ta chính là chứng cứ.

Xem ra hôm nay là không thể bỏ qua rồi… Vệ Di trong lòng khổ não, lại vạn phần tức giận Lưu Sấm. Người này sao có thể không hiểu chuyện như vậy, ta đã nói đến nước này, ngươi còn không chịu từ bỏ ý đồ, chẳng lẽ muốn lưỡng bại câu thương?

Thật là nghĩ mãi không ra, Lưu Sấm làm sao có thể đạt đến danh vọng cao như vậy.

- Lưu Mạnh Ngạn. Lời hay ta đã nói tận, ngươi đã không biết tốt xấu. Vậy đừng trách ta vô tình. Vệ Chá đang ở trong nhà, nhưng ta tuyệt đối sẽ không giao y cho ngươi. Ngươi đừng đùa quá trớn, đừng tưởng dẫn người ngựa đến đây sẽ khiến Vệ gia lùi bước.

Vừa nói, Vệ Di liền xoay người đi vào trong cửa.

- Ngăn người này lại cho ta.

Đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy! Nếu Vệ Di chịu thua, thật sự giao Vệ Chá ra, Lưu Sấm ngược lại không biết nên làm thế nào mới phải. Nếu y đã muốn gây chuyện thì quả là không còn gì tốt hơn. Lưu Sấm vốn đã ôm lòng gây chuyện nên mới đến, chỉ lo ngươi không đủ cứng rắn thôi.

- Vệ Đô úy, là ngươi tự chuốc lấy đấy!

Lưu Sấm vừa nói liền đi nhanh đến bậc cửa. Ba gã gia đinh ùa lên, giơ trường thương trong tay ngăn Lưu Sấm lại. Lưu Sấm lại coi như không thấy, Bàn Long Bát Âm Chùy trong tay đột ngột đâm tới vẽ ra một vòng tròn xuất quỷ nhập thần, động tác tuy không quá nhanh nhưng lại đem ba cây thương quấn lại một chỗ. Đây là chiêu thức mà Lưu Sấm lĩnh ngộ được từ lần trước giao thủ với Chúc Công. Trước đây hắn thích mạnh tay triển khai toàn bộ khí lực, đi con đường đại xảo bất công (thiên về nhanh nhẹn khéo léo mà thiếu đi kĩ thuật). Nhưng sau khi giao thủ với Chúc Công, hắn mới lĩnh ngộ được đạo lí cương bất trì cửu (cứng rắn thì không được lâu dài), nên mới sáng tạo ra chiêu thức Long Điểm Đầu này.

Chỉ thấy hắn khóa chặt ba cây thương của đối phương, toàn thân đột nhiên gia tốc phát lực ở hai cánh tay. Ba cây thương rang rắc một cái gãy làm sáu, Lưu Sấm thuận thế nhấc bổng ba gã gia đinh lên trước người, ba…ba…ba… ba gã gia đinh ngã song soài trên mặt đất, đến sát cửa lớn.

- Lưu hoàng thúc, khoan đã!