Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 234: Bản tướng ta lòng hướng trăng sáng




Trần Cung không rõ ý tứ trong giọng nói Lưu Sấm, Lưu Sấm cũng không có giải thích cho y. Mặc kệ Lã Bố bất mãn đối với hắn đến cỡ nào, đều khó có chuyện hắn sẽ phản bội lại Lã Bố, dù sao bọn họ là người một nhà! Điểm này, đối với người quan niệm gia đình rất nặng như Lã Bố mà nói thì đặc biệt mấu chốt. Chỉ cần có một tầng quan hệ như vậy, bất kể Lưu Sấm làm cái gì, Lã Bố cũng sẽ không thật sự trách tội. Cũng tỷ như vừa rồi ở trong đại điện, Lã Bố mặc dù bất mãn đối với Lưu Sấm, nhưng cũng chỉ là bất mãn, như thế mà thôi.

Trần Cung thở dài

- Nếu Hoàng thúc đã có quyết định, vậy không biết cần Cung phối hợp như thế nào?

Đây cũng là lần đầu tiên Trần Cung cho thấy thái độ của y, tin tưởng y cũng nhìn ra tình trạng hiện nay Lã Bố gặp phải là tuyệt không lạc quan.

Lưu Sấm nói:

- Công Đài, hết thảy ta và ngươi làm hiện nay đều là suy tính cho cha vợ ta. Có lẽ ta nói ra ngươi sẽ không tin tưởng, nhưng ta kiên trì cho rằng, ba người Hầu Thành, Ngụy Tục và Tống Hiến cũng không đáng để cho cha vợ ta tin tưởng.

Đừng hỏi ta vì sao, dù sao ta chính là lo lắng đối với ba người họ. Lần này ta rời khỏi Hạ Bì, kì thực vì cha vợ mà tìm đường lui... Nhưng Hạ Bì bên này tuyệt đối không thể kéo dài lâu quá, nhất định phải mau chóng rút lui khỏi. Cho nên, ta đã đem an nguy của Quân hầu giao vào trong tay ngươi. Ngăn trở Tào Tháo, không cần Công Đài lo lắng, nhưng âm mưu quỷ kế, còn cần Công Đài tốn tâm tư nhiều, phòng ngừa chuyện bất ngờ xảy ra. Đợi sau khi đến Hoài Âm, sẽ mời Quân hầu đem phu nhân các nàng đưa đi, cũng để tránh cho bị liên lụy.

Những lời này có thể nói là những lời chân thành của Lưu Sấm. Trần Cung nhìn hắn, ánh mắt hơi có vẻ phức tạp.

- Một khi đã như vậy, Vậy Cung nhất định không phụ phó thác của Hoàng thúc.

Lưu Sấm nghe vậy, lập tức mỉm cười...

Buổi chiều cùng ngày, Lã Bố liền truyền ra mệnh lệnh, để Lưu Sấm ra trấn Huyện Lăng, đô đốc Hoài Âm. Đồng thời, y lại mệnh lệnh cho Trương Liêu đồn trú ở núi Cát Dịch, mệnh lệnh cho Hầu Thành, Tống Hiến làm đô đốc Tổ Thủy, để phòng ngừa ba người Lý Điển, Chu Linh, Tang Bá ở phía đông Tổ Thủy đánh lén.

Rồi sau đó, Lã Bố lại để cho Tào Tính đồn trú ở Hạ Tương, hiệp trợ Lưu Sấm vận chuyển lương thảo. Lưu Sấm thì dẫn bản bộ binh mã thẳng đến Hạ Tương, ba nghìn quân sĩ trước đây từ Huyện Đàm mang ra ngoài, giao cho Tào Tính chỉ huy, vận chuyển lương thảo.

Kể từ đó, binh mã trong tay Lưu Sấm không quá hơn bốn ngàn người. Sau đó, Lưu Sấm lại đem Phi Hùng Vệ phân ra, giao do Từ Thịnh chỉ huy, cũng để Hoàng Trân làm phụ tá, Võ An Quốc và Tiêu Lăng làm phó, suốt đêm qua Hoài Thủy, đồn trú ở Hoài Âm.

Hoài Âm là con đường Lưu Sấm đi xuống phía nam qua Quảng Lăng phải đi qua. Nếu Hoài Âm có mất, cũng chỉ còn lại có một thông lộ là Hoài Phổ, tuyệt không phải là kết quả Lưu Sấm hy vọng thấy. Tóm lại sau khi đã an bài hết thảy tốt đẹp, Lưu Sấm liền tới chào giã từ Lã Bố.

- Cha vợ, lần này con đi Quảng Lăng còn cần một người tương trợ, xin cha vợ chấp thuận.

Lã Bố mặc dù đối với Lưu Sấm rất là bất mãn, nhưng y cũng hiểu rõ là Lưu Sấm thật tâm muốn giúp mình. Cho nên, dù bất mãn nhiều hơn nữa, thời điểm Lưu Sấm chuẩn bị xuôi nam Quảng Lăng đều hóa thành hư ảo, trong lòng nhiều nữa vẫn là sự quan tâm sâu sắc.

- Con muốn người nào tương trợ?

- Hiếu Cung!

Sau đó Lưu Sấm nói:

- Trừ điều đó ra, xin cha vợ đem Hãm Trận Doanh giao cho con... Như vậy, con có thể bảo đảm thông lộ xuôi nam không việc gì.

Lã Bố hơi hơi nhăn mày lại, trầm ngâm một lúc lâu nói:

- Cũng tốt, ta sẽ đem Hãm Trận Doanh giao cho con.

- Cha vợ, Hạ Bì không thể giữ, càng không thể ham chiến với Tào Tháo. Một khi tình huống không ổn, xin cha nhanh chóng đem các vị phu nhân mang đến Quảng Lăng, cũng tiện tránh đi nỗi lo về sau. Trừ điều đó ra, Sấm còn có một câu... Mặc kệ cha vợ thấy con thế nào, nhưng con trước sau vẫn cho rằng, Hầu Thành không thể dễ tin. Cho nên, xin cha vợ đề phòng nhiều hơn, để tránh sau này sẽ có tai họa ngập đầu.

Hắn không nói lời này còn được, vừa nói lập tức khiến Lã Bố giận dữ.

- Mạnh Ngạn đừng có châm ngòi ly gián nữa, Nguyên Định luôn trung thành và tận tâm đối với ta, tuyệt đối sẽ không phản bội ta.

Nói đến trình độ này rồi thì nói cái gì nữa Lã Bố cũng sẽ không nghe lọt, thậm chí còn sẽ sinh ra phiền chán trong lòng. Lưu Sấm khẽ thở dài chắp tay cáo từ Lã Bố.

Thời điểm đi ra đại điện, chỉ thấy hai người Hầu Thành và Tống Hiến sải bước đi hướng trong đại điện. Ba người mặt đối mặt, Hầu Thành biến sắc, hừ một tiếng, cũng không để ý đến Lưu Sấm, trực tiếp đi thẳng vào trong đại điện. Mà Tống Hiến xưa nay giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của Hầu Thành, y cũng nghe nói Lưu Sấm buổi trưa phát sinh xung đột với Hầu Thành, cho nên càng không có sắc mặt tốt đối với Lưu Sấm.

Lưu Sấm chỉ khẽ mỉm cười, đi ra ngoài. Khi hắn đang sắp đi ra Vương Thành, lại nghe thấy Nghiêm phu nhân và Điêu Thiền gọi lại.

- Mạnh Ngạn, đang êm đẹp, tại sao ta nghe nói con phải rời khỏi Hạ Bì?

Lưu Sấm vội vàng thi lễ với Nghiêm phu nhân, hạ giọng nói:

- Phu nhân yên tâm, con rời khỏi Hạ Bì, chỉ vì tìm một đường sinh cơ cho cha vợ, chứ không phải là buông tay bỏ qua. Hơn nữa chuyện cho tới bây giờ, con cùng cha vợ đã là châu chấu cùng đường, con chạy không được, cha cũng chạy không được... Chỉ có điều, con cùng cha vợ có chút mâu thuẫn. Có lẽ cha vợ sẽ không nghe lọt, nhưng con vẫn hy vọng phu nhân có thể nhắc nhở cha vợ, xin cha lưu tâm kẻ tiểu nhân.

- Hoàng thúc nói tiểu nhân...

Điêu Thuyền biến sắc. Nàng cũng ngầm trộm nghe tới chút phong thanh, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Lưu Sấm nói:

- Tiểu phu nhân biết là tốt rồi, không phải con nói xấu sau lưng người ta, chỉ vì con không tin bọn họ.

- Ta hiểu, chuyện này ta sẽ nói rõ với tỷ tỷ.

Điêu Thuyền là một nữ tử thông minh, nếu đổi người khác nói những lời này, nàng chưa chắc sẽ tin tưởng, nhưng nếu là Lưu Sấm, nàng liền tin sáu phần trở lên.

Lưu Sấm thấy tình huống như vậy, liền cáo từ Nghiêm phu nhân và Đuyêu Thiền.

Đi ra Vương Thành, đã có Phi Hùng Vệ dẫn ngựa tới. Hắn vặn yên nhận đăng, dạng chân lên ngựa, mang theo Phi Hùng Vệ đi thẳng đến Bạch Môn lâu.

Ngoài Bạch Môn lâu, Trương Liêu đã chờ lâu rồi. Y cũng được mệnh lệnh của Lã Bố, mang theo Hãm Trận Doanh chờ Lưu Sấm đến.

Khi nhìn thấy Lưu Sấm, trong lòng của y hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút khúc mắc. Dù sao Lưu Sấm ngay trước mặt y nói đám người Hầu Thành không thể tin, liền như giống cùng nói là y không thể tin. Ngay cả loại người như Hầu Thành đi theo Lã Bố nhiều năm, Lưu Sấm đều dám hoài nghi, Trương Liêu sao có thể nào cao hứng?

- Hoàng thúc, Hãm Trận Doanh giao cho ngươi, đây là Bộ khúc đốc Hách Chiêu Hách Bá Đạo, cùng tuổi với Hoàng thúc. Gã ở trong quân đã lâu, vẫn trợ thủ cho ta, cũng rất tinh tường đối với Hãm Trận Doanh, hơn nữa có hợp tác nhiều với Hiếu Cung. Nay ta để gã theo Hoàng thúc đồng hành, hiệp trợ Hoàng thúc ra trấn Huyện Lăng. Sự vụ trong Hãm Trận Doanh có thể giao cho Bá Đạo phụ trách, tin tưởng rằng gã tuyệt đối sẽ không khiến Hoàng thúc thất vọng.

Lưu Sấm ngẩn ra, nhìn lại thiếu niên bên cạnh Trương Liêu.

Y chính là Hách Chiêu? Đó chính là Thiết Bích tướng quân tiếng tăm lừng lẫy Tam quốc Tào Ngụy, từng khiến cho Gia Cát Lượng không công mà lui Hách Chiêu Hách Bá Đạo sao?

Nguyên tưởng rằng Hách Chiêu lúc này vẫn là một nhân vật nhỏ bình thường, lại không nghĩ rằng gã lại hiệu lực ở dưới trướng Trương Liêu, khiến Lưu Sấm có chút giật mình.

Tuy nhiên, hắn cũng hiểu được ý tứ của Trương Liêu. Trương Liêu không muốn đem Hãm Trận Doanh giao cho Lưu Sấm, sợ Lưu Sấm thâu tóm Hãm Trận Doanh. Để cho Hách Chiêu đi theo bên người Lưu Sấm, nói toạc ra chính là không muốn làm cho Lưu Sấm hoàn toàn nắm trong tay Hãm Trận Doanh... Nói theo cách khác, Trương Liêu rất không tín nhiệm Lưu Sấm.

Chỉ vì ta nói xấu Hầu Thành sao?

Lưu Sấm đột nhiên thở dài, nhìn Trương Liêu, ở trên ngựa chắp tay nói:

- Trương tướng quân, bản tướng ta lòng hướng về trăng sáng, chẳng ngại trăng sáng chiếu mương máng... Có lẽ ở trong mắt Trương tướng quân, Lưu Sấm chẳng qua là một tiểu nhân nói xấu người sau lưng. Nhưng ta tin tưởng, sự thật sẽ chứng minh lời nói Lưu Sấm không giả. Ta biết rằng Trương tướng quân vũ dũng thiện chiến, nhưng ta vẫn còn muốn dặn dò tướng quân một câu, cẩn thận thật nhiều mới được.

Nói xong, hắn không để ý tới Trương Liêu, mang theo Phi Hùng Vệ giục ngựa đi.

Hách Chiêu có chút không biết làm sao, nhìn Trương Liêu, lại nhìn bóng dáng Lưu Sấm, không biết nên làm như thế nào cho phải. Sắc mặt Trương Liêu phức tạp, nhìn bóng lưng của Lưu Sấm, sau một lúc lâu hạ giọng nói:

- Bá Đạo, ngươi theo Hoàng thúc đi thôi, cứ nghe hắn sai phái là được. Cao tướng quân hiện giờ đã ở dưới trướng Hoàng thúc, nghĩ đến nhất định sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất. Ngươi... đi đi, làm việc cho tốt.

Ở Đông Hán, bộ khúc là tên biên chế quân đội. Căn cứ tư liệu lịch sử ghi lại, Đại tướng quân doanh có năm bộ, dưới bộ có khúc. Tuy nhiên về sau, bộ khúc liền dần dần diễn biến, tướng lĩnh, chư hầu gia binh, tư binh, đều lấy bộ khúc mà thành. Cái gọi là Bộ khúc đốc, theo một trình độ nào đó chính là Đội trưởng thân binh, cũng chính là đội trưởng bảo vệ tư nhân của Trương Liêu... Đương nhiên, Đội trưởng bảo vệ của Trương Liêu cũng không phải nói võ nghệ cao hơn so với Trương Liêu, mà là nói gã được Trương Liêu vô cùng tín nhiệm, cho nên mới được làm Bộ khúc đốc của Trương Liêu.

Nói đến, Hách Chiêu này đi theo Trương Liêu đã nhiều năm. Gã vốn là người Thái Nguyên Tịnh Châu, khi mười tuổi phụ mẫu đều mất, vì được Trương Liêu cứu nên đi theo Trương Liêu cùng tới Lạc Dương. Từ đó về sau, Hách Chiêu đi theo làm tùy tùng Trương Liêu, càng được chân truyền của Trương Liêu. Tám năm nay, gã từ một thiếu niên dần dần trưởng thành là Đội trưởng hầu cận bên người Trương Liêu, rất được Trương Liêu tín nhiệm.

Nghe Trương Liêu nói xong, Hách Chiêu liền hiểu rõ ý tứ của y, chắp tay từ biệt Trương Liêu, trở mình lên ngựa, mang theo Hãm Trận Doanh đi theo Lưu Sấm.

Trương Liêu ghìm ngựa ngoài cửa thành, nhìn bóng dáng đám người Lưu Sấm càng lúc càng xa. Y đột nhiên cảm thấy, Lưu Sấm năm lần bảy lượt nhắc nhở y như vậy, muốn y phải cẩn thận Hầu Thành, chỉ sợ cũng không nhất định là vì ngày đó Hầu Thành va chạm với hắn.

Phương diện này chắc chắn có ngụ ý.

Tuy rằng Trương Liêu và Lưu Sấm tiếp xúc không nhiều lắm, giao tình cũng không tính thâm hậu, nhưng căn cứ sự hiểu rõ của y đối với Lưu Sấm, đó cũng không phải là người thích nói xấu sau lưng người khác. Nhưng lúc này đây... chẳng lẽ nói, Nguyên Định bọn họ thật sự hai lòng? Liên tưởng đến việc Tang Bá đầu hàng, Trương Liêu đột nhiên giật nảy mình. Trước khi Tang Bá chưa từng phản bội Lã Bố, chỉ sợ cũng sẽ không có người tin tưởng một ngày nào đó Tang Bá lại phản bội Lã Bố. Mà theo Trương Liêu biết, Tang Bá và Hầu Thành bọn họ đích thật là có chút giao tình...

Có lẽ, lời Hoàng thúc nói cũng không phải bắn tên không đích!

Nghĩ đến đây, Trương Liêu cảm thấy cần phải đề phòng đối với Hầu Thành nhiều hơn.

Thật giống như Lưu Sấm nói: Cẩn thận dùng thuyền đi được vạn năm... Mà thế cục hiện nay, đối với Lã Bố tuyệt đối không có ưu thế, khó bảo toàn Hầu Thành sẽ có suy nghĩ riêng của gã.

Nhưng những lời nói này, Trương Liêu vẫn không thể đàm luận với người khác. Y chỉ có thể đem sự tình để ở trong lòng, để chậm rãi quan sát, cẩn thận đề phòng. Chỉ mong rằng Lưu Hoàng thúc là suy đoán lung tung... Nói thật, Trương Liêu cũng hiểu được, Lưu Sấm cũng không phải là người nói sau lưng người ta.

Nói không chừng...

Trương Liêu quay đầu ngựa, từ Bạch Môn lâu tiến vào bên trong thành Hạ Bì.

Dọc theo đường đi, y trầm ngâm không nói, vô tình đã đi tới ngoài cửa thành Vương thành!

Nhìn cửa thành lầu Vương Thành Hạ Bì nguy nga, Trương Liêu lúc này cũng xúc động thật lâu... Cùng lúc y đang lo lắng, về phương diện khác, lại cảm nhận được một tia mê man khôn kể.

Lại không biết Lưu Hoàng thúc sẽ làm như thế nào để lật tay thành mây, đảo tay thành mưa đây?