Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 231: Lại là cái rễ hành đó (2)




Lưu Sấm đêm nay cũng không ngủ được. Tuy rằng thân thể hắn đã rất mệt mỏi, nhưng trong lòng cất chứa nhiều việc, khiến hắn mặc dù đang ngủ, cũng sẽ bị ác mộng làm bừng tỉnh.

Trong giấc mộng, hắn lặp đi lặp lại mơ thấy kịch truyền hình ở đời sau, sau khi Lã Bố bị Tào Tháo bắt giữ, kêu to:

- Trói quá chặt, chậm chút.

Tào Tháo thì nở nụ cười:

- Trói hổ không thể không nhanh.

Mỗi khi tỉnh lại, Lưu Sấm lại là một thân mồ hôi lạnh. Bởi vì người trong mộng bị trói kia, cũng không phải là Lã Bố, mà đổi thành là hắn. Về sau, hắn dứt khoát khoác áo lên, ngồi ở trên giường đọc sách. Nhưng dù vậy, tâm thần vẫn không yên như trước.

Đèn đuốc trong đại điện Vương thành đã tắt.

Lã Bố lúc này chỉ sợ đã trở về hậu trạch nghỉ ngơi, đám người Trần Cung cũng đều rời khỏi Vương thành. Lưu Sấm ở trong biệt viện đọc sách đến giờ dần, mới nằm mơ mơ màng màng ngủ. Tuy nhiên thiên vừa sáng, hắn liền dậy, mang theo Phi Hùng Vệ đi ra Vương thành.

Trần Cung đã nói với hắn, ba người Hoàng Trân, Tiêu Lăng, Võ An Quốc, đang ở tại Trần phủ. Trần phủ này là sản nghiệp của Trần thị. Nhưng từ năm trước sau khi Trần Khuê mưu nghịch, liền bị Lã Bố tịch thu.

Ba người Hoàng Trân tới đây hiệp trợ Lã Bố làm đồn điền, sẽ ngụ ở Trần phủ. Cùng đi theo còn có ba trăm quân sĩ, cũng đang dàn xếp ở bên trong Trần phủ.

Qua một năm này, Hoàng Trân hiệp trợ Lã Bố làm đồn điền mới thấy hiệu quả. Năm nay Hạ Bì thu hoạch khá phong phú, lương thực được gần năm trăm ngàn hộc, đã hóa giải tình trạng quẫn bách Lã Bố gặp phải ở mức độ rất lớn. Nhưng cũng chính là nguyên nhân này, càng thúc đẩy Tào Tháo quyết định phải thảo phạt Lã Bố. Một khi đồn điền Lã Bố thành công, chậm thêm một năm mà nói, tất sẽ lông cánh đầy đủ. Lã Bố thiếu binh ít lương thực đã khiến Tào Tháo cảm thấy kiêng kị. Nếu như Lã Bố có lương thảo sung túc, tuyển quân mua ngựa mà nói, Tào Tháo sẽ càng cảm thấy sầu lo.

- Nay lương thảo của Hạ Bì đa số tích trữ ở Hạ Tương.

Sau khi ba người Hoàng Trân gặp Lưu Sấm, liền đem tình huống bọn họ biết tiến hành cho Lưu Sấm biết.

Xung quanh Hạ Bì bởi vì địa thế ở chỗ trũng, tứ phía bị nước bao quanh, thường xuyên sẽ có lũ lụt. Cho nên năm nay khi đồn điền vào mùa, Hoàng Trân và Trần Cung đã thảo luận qua, quyết định đem đồn điền, lựa chọn đặt ở địa khu Hạ Tương, khai ra vạn mẫu ruộng hoang, tiến hành trồng trọt. Hạ Tương tiếp giáp Tổ Thủy, thổ địa cực kỳ phì nhiêu. Trần gia ở trong này có thật nhiều ruộng tốt, lại bởi vì Trần Khuê mưu nghịch thất bại, đất vườn này đó liền bị Lã Bố kiềm giữ.

Hoàng Trân nói:

- Nay Hạ Tương độn lương thực ước khoảng ba trăm ngàn hộc, Huyện Lăng độn lương thực gần một trăm ngàn hộc. Vốn ta tính toán năm sau tăng lớn phạm vi đồn điền. Nhưng hiện tại xem ra. Chỉ sợ là khó có thể thi hành. Công tử, trận chiến này, chỉ sợ là phần thắng của Ôn Hầu không nhiều lắm.

Xem ra Hoàng Trân cũng nhìn ra hình thức không ổn.

Lưu Sấm cũng không có cố ý giấu diếm, gật đầu thừa nhận suy luận của Hoàng Trân.

- Công tử, sao không mời Tôn Sách xuất binh?

- Ừ?

- Nay Tôn Bá Phù công chiếm Đan Dương, lương thảo rất thiếu, nói không chừng là một cái cơ hội.

Bởi vì Lưu Sấm rút đi Thái Sử Từ, cho nên chiến sự ở Đan Dương của Tôn Sách cực kỳ thông thuận.

Trong lịch sử, bởi vì Thái Sử Từ trấn thủ Vu Hồ, thực khiến Tôn Sách mất một phen tay chân. Nhưng hiện tại, bởi vì Thái Sử Từ đã cùng Lưu Sấm đi tới Đông Lai, Tôn Sách gần như là binh không dính máu lấy Vu Hồ, càng thuận thế diệt trừ đám người Tông Soái Tổ Lang, nắm Đan Dương trong tay.

Không lâu trước đó, tiền thuế từ Đan Dương khá phong phú, dân số có phần thịnh vượng. Nhưng bởi vì những năm gần đây, Giang Đông nhiều lần trải qua chiến sự, cả vùng đất vườn hoang vu. Mà người từ Giang Bắc vượt sông tị nạn càng lúc càng nhiều, càng khiến cho lương thực Đan Dương, trở nên cực kỳ thiếu thốn.

Lưu Sấm không thể không nghĩ tới mời Tôn Sách xuất binh, nhưng hắn vẫn biết, giao tình giữa hắn và Tôn Sách cũng không tính là thâm hậu. Cho dù trước đây khi hắn đại hôn, Tôn Sách mệnh Tôn Quyền làm sứ giả đi sứ Cao Mật, lại không có nghĩa là Tôn Sách liền thật sự sẽ xuất binh tương trợ. Y đầu tiên là chư hầu một phương, tiếp theo mới là Tiểu Bá Vương ở Giang Đông. Nếu là chư hầu, liền không thiếu được phải suy xét các mặt... Uy hiếp của Viên Thuật chưa tiêu trừ, Giang Đông vẫn chưa hoàn toàn bình định. Vào lúc này, cho dù là Tôn Sách và Lưu Sấm có giao tình, cũng không nhất định sẽ xuất binh tương trợ Lưu Sấm.

Chớ đừng nói chi là, vào giữa năm, Tôn Sách khiến Chính nghị Giáo Úy Trương Hoành đi sứ Hứa Đô, được Tào Tháo tiến phong Ngô hầu, bái Thảo Nghịch tướng quân.

Sau đó, Tào Tháo còn đem cháu gái gả cho đệ đệ của Tôn Sách là Tôn Khuông, còn để con y, năm ấy tám tuổi là Tào Chương cưới con gái của Tôn Bí anh họ của Tôn Sách làm vợ. Liên tiếp hành động khiến cho quan hệ Tôn Tào trong đó chặt chẽ rất nhiều, chỉ sợ hơn Tôn Sách và Lưu Sấm.

Tôn Sách cần triều đình bổ nhiệm, mới có thể ổn định Giang Đông. Vào lúc này, sao gã lại có thể có thể cùng Tào Tháo xé rách da mặt, xuất binh tương trợ Lưu Sấm?

Tuy nhiên, lời nói của Hoàng Trân cũng cho Lưu Sấm một ý nghĩ. Tuy rằng không cách nào làm cho Tôn Sách xuất binh tương trợ, nhưng...

Sau khi từ Trần phủ ra về, đã là giữa trưa.

Tâm sự Lưu Sấm đầy cõi lòng, dọc theo đường lớn Bạch Môn Lâu hướng Vương Thành mà đi.

Đi tới nửa đường, chợt thấy một đội xa mã đi tới trước mặt. Lưu Sấm bởi vì đang suy nghĩ cho nên cũng không có quá mức lưu ý. Nếu không phải tùy tùng nhắc nhở hắn, nói không chừng sẽ đâm vào một chỗ. Nơi này là Hạ Bì! Lưu Sấm cũng không muốn ở chỗ này gây chuyện, cho nên liền giục ngựa đến ven đường đứng lại.

Nào biết được, hắn là không muốn gây chuyện, nhưng chuyện lại chạy tới gây hắn.

Lưu Sấm giục ngựa đi hướng ven đường, nào biết được kỵ sĩ trước đoàn xe kia lại đột nhiên phóng ngựa đụng tới hắn.

Tượng Long mã tính tình như nào chứ? Nó là Vua trong loài ngựa, sao có thể nhẫn nhịn một chiến mã bình thường tiến đến khiêu khích. Cho nên nó giẫm lùi về một bước nhỏ, đột nhiên kéo dài qua một bước, khiến sau khi con chiến mã kia đi qua, một đá hậu đi ra, liền đá đứt chân sau chiến mã. Chiến mã hí lên một tiếng kinh hoàng, liền nằm vật trên mặt đất. Kỵ sĩ trên ngựa không kịp chuẩn bị, bị lập tức té xuống, quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày cũng không thể động đậy.

- Lưu Sấm dám hành hung ở trên đường cái!

Từ trong đội xe có hai người phóng ngựa đi ra, trong chớp mắt liền tới trước mặt Lưu Sấm.

Một người trong đó, Lưu Sấm thật nhận ra được, tên là Hầu Thành, một trong tám kiện tướng của Lã Bố.

Mà người kia thì nhìn qua khá trẻ tuổi, tuy nhiên từ mặt mày mà nhìn thì có phần giống với Hầu Thành, chắc là con trai của Hầu Thành?

Lưu Sấm vốn là có chút bực bội.

Ta không muốn gây chuyện, ngươi lại tới tìm ta phiền toái.

Vừa rồi ta đều tính toán nhường đường rồi, nhưng không ngờ ngươi giục ngựa va chạm vào ta?

Lúc này hắn dường như có chút hiểu được, mới vừa rồi kỵ sĩ kia nhất định là cố ý lại đây.

Chỉ có điều, ta giống như chưa từng đắc tội Hầu Thành này. Dựa vào cái gì người này muốn tới gây sự với ta? Lưu Sấm nhăn mày lại, trong lòng liền nổi giận.

- Hầu Tướng quân, là người của ngươi giục ngựa lại đây đụng ta trước, ta cũng là bản năng đánh trả mà thôi. Tại sao lại dùng từ hành hung?

Hầu Thành cả giận nói:

- Ngươi nói người của ta đụng ngươi, ta không nhìn thấy. Ta chỉ thấy ngựa của ngươi đá ngựa của ta, còn làm bị thương bộ khúc của ta.

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

Lưu Sấm trầm giọng nói.

- Đem ngựa của ngươi cho ta giữ lại. Tính là bồi thường.

Lời kia vừa thốt ra, Lưu Sấm đâu còn có thể nghe không rõ... Hầu Thành này rõ ràng chính là cố ý gây hấn.

Muốn làm nhục nhã ta sao? Mắt Lưu Sấm hơi khép lại, đột nhiên cười lạnh nói:

- Hầu Tướng quân, ta không biết là đắc tội ngươi ở đâu, tuy nhiên nếu như ngươi muốn tìm sự, liền ít nói nhảm đi. Muốn ngựa của ta sao? Ta cũng muốn nhìn, ngươi có bản lãnh này hay không. Muốn ta bồi thường, hỏi qua bảo đao trong tay ta trước.

Đang khi nói chuyện. Lưu Sấm đột nhiên rút túi đao từ trên lưng ngựa xuống. Đem Giáp tử kiếm nắm trong tay.

Hắn hôm nay đi ra ngoài không mang theo Bát âm chuy, chỉ đeo Giáp tử kiếm.

Hầu Thành thấy Lưu Sấm rút đao thì cũng thay đổi sắc mặt. Y sở dĩ gây sự với Lưu Sấm kỳ thật cũng là mới vừa nảy sinh ý tưởng.

Lại nói tiếp, Hầu Thành đi theo Lã Bố nam chinh bắc chiến, được coi là lão thần của Lã Bố khởi sự từ Tịnh Châu, Hầu Thành theo Lã Bố nhiều năm qua, y rất trung thành tận tâm đối với Lã Bố. Dưới trướng Hầu Thành có một đứa con, tên là Hầu Cát, tự Tử Thiện. Hầu Thành vẫn muốn tác hợp chuyện chung thân Hầu Cát và của Lã Lam, chỉ có điều về sau Viên Thuật đâm một chân, Hầu Thành liền không tiện há mồm. Sau đó, Lã Bố xé bỏ hôn ước, chém giết Hàn Dận. Hầu Thành vốn tưởng rằng Hầu Cát có cơ hội, lại không nghĩ Lã Bố đem Lã Lam gả cho Lưu Sấm, hơn nữa còn là thiếp thất.

Điều này làm cho Hầu Thành cảm thấy rất bất mãn!

Ngươi thà rằng cho khuê nữ nhà ngươi làm thiếp phòng cho người ta, cũng không muốn gả cho con ta? Rõ ràng là khinh thường ta...

Chỉ có điều, Lưu Sấm luôn luôn ở nước Bắc Hải, Hầu Thành cho dù bất mãn, cũng không có cách nào.

Lần này Lưu Sấm tới Hạ Bì trợ trận, thứ nhất là đề xuất khiến Lã Bố bỏ thủ Hạ Bì... Hầu Thành đương nhiên mất hứng. Bởi vì trong hai năm qua, y ở Hạ Bì đặt mua không ít sản nghiệp, nếu lúc này bỏ thủ Hạ Bì, chẳng khác nào nhiều năm tâm huyết đã phó mặc. Nếu trẻ hơn mười tuổi, nói không chừng Hầu Thành còn chưa để ý. Nhưng hiện nay lớn tuổi, Hầu Thành đã không muốn phiêu bạt tứ xứ, càng không muốn bỏ lại sản nghiệp.

Vốn đã bất mãn đối với Lưu Sấm, bởi vì chuyện này, Hầu Thành càng thêm tức giận đối với Lưu Sấm. Mới vừa rồi gặp Lưu Sấm và y đối mặt, Hầu Thành liền động tâm suy nghĩ, mệnh lệnh cho tùy tùng phóng ngựa chạm vào nhau, muốn khiến Lưu Sấm xấu mặt.

Thật không nghĩ đến...

Hầu Thành biết rằng, Lưu Sấm dũng lực vô song, không kém hơn Lã Bố.

Cho nên thấy hắn rút đao, cũng không khỏi có chút run sợ. Y đang muốn mở miệng nói chuyện, nào biết được Hầu Cát ở bên cạnh y lại nhịn không được.

Hầu Cát cũng là tuổi trẻ khí thịnh, có vài phần khí khái của nghé con mới sinh không sợ hổ... Thấy Lưu Sấm rút đao, Hầu Cát không nói hai lời, thúc ngựa vắt thương, liền đánh về phía Lưu Sấm.

- Lưu Sấm dám vô lễ, nếu không xin lỗi cha ta, đừng trách mỗ gia không khách khí!

Hầu Cát mi thanh mục tú, có chút tuấn tú.

Tuổi thơ của y đi theo Hầu Thành, thương mã thuần thục, đã đạt cảnh giới dưỡng khí, rất có dũng lực. Chỉ có điều ở trong mắt Lưu Sấm, Hầu Cát tuy rằng thương nhanh ngựa nhanh, nhìn như vô cùng lợi hại, nhưng kì thực lại khắp nơi đều là sơ hở, căn bản không chịu nổi một kích.

Không khách khí?

Lưu Sấm lần này, là thật sự nổi giận!

Chẳng lẽ là ta lâu lắm không có giết người, chó mèo đều dám tới làm phiền ta?

Mắt thấy Hầu Cát đánh tới, hắn lập tức ngồi ngay ngắn, vững như Thái Sơn. Hầu Cát đến trước mặt Lưu Sấm, thương lớn trong tay vung lên, một thức Linh Xà Xuất Động liền đâm tới. Một phát này thật là một hồi rất mạnh, giống như tia chớp. Hầu Thành ở phía sau nhìn thấy cũng cả kinh.

Mặc kệ như thế nào, Lưu Sấm là con rể của Lã Bố. Nếu chẳng may làm Lưu Sấm bị thương, vậy Lã Bố sao có thể bỏ qua cho cha con y?

- Tử Thiện, thủ hạ lưu tình.

Hầu Thành vội vàng lớn tiếng quát to. Nhưng không chờ Hầu Thành nói xong, Lưu Sấm đột nhiên giơ cánh tay, Giáp tử kiếm vẽ ra một luồng ánh sáng, đón đỡ lại thương lớn trong tay Hầu Cát. Hầu Cát cũng không nghĩ tới Lưu Sấm lại thoải mái ngăn cản y như thế, nhìn qua giống như căn bản không có phát lực.

Trong lòng của y thầm kêu một tiếng không tốt, đã nghĩ phải rút lui thương biến chiêu. Nào biết được Giáp tử kiếm trong tay Lưu Sấm lại bay lật ra vun vút, lập tức hạ xuống ở thương lớn của Hầu Cát.

Cây thương lớn trong tay này y giống như không chịu khống chế. Hầu Cát muốn rút thương, lại cảm thấy bị một cỗ lực đạo kỳ dị dẫn dắt. Cương nhu tương giao, Lưu Sấm đè nặng thương lớn của Hầu Cát nhẹ nhàng run lên, rồi sau đó thuận thế một chút, Giáp tử kiếm từ cán thương lướt qua đi, Hầu Cát sợ tới mức quát to một tiếng, vội vàng buông tay bỏ lại thương lớn. Nhưng dù vậy, tốc độ của y vẫn có chút hơi chậm. Một đao kia của Lưu Sấm nhanh đến mức làm cho người căn bản không thể né tránh, ngón cái bị đao mang xẹt qua, hai tay Hầu Cát lập tức đầm đìa máu tươi.

Giáp tử kiếm đột nhiên dừng lại, đặt tại trên vai Hầu Cát. Đao khí lạnh lẽo, khiến sắc mặt Hầu Cát tái nhợt.

Hầu Thành tức giận quát:

- Lưu Sấm, ngươi khinh người quá đáng.

- Khinh người quá đáng?

Lưu Sấm cười lạnh một tiếng:

- Ta còn chưa có bắt đầu ức hiếp đâu.

Khi nói chuyện, Giáp kiếm lại đập một cái khiến Hầu Cát từ trên ngựa ngã xuống, rồi sau đó hắn chỉ đao về phía Hầu Thành nói:

- Hầu Thành, sao không phóng ngựa lại đây?