Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 203-2: Lần đầu gặp mặt (2) (2)




Viên Thượng đương nhiên biết, Lưu Sấm đã rời khỏi quận Tề.

Đối với sự lựa chọn này của Lưu Sấm, Viên Thượng có thể lý giảiThoạt nhìn, Lưu Sấm cũng không muốn nhúng quá sâu vào tranh chấp giữa y và Viên Đàm. Thực tế, như vậy cũng tốt, Viên Thượng không cầu Lưu Sấm có thể lập tức đầu nhập vào y. Nhưng cũng không hy vọng Lưu Sấm dính líu quá sâu.

Mà hiện tại, có vẻ như cơ hội lôi kéo Lưu Sấm đã tới! Tuân Lộc vẻ mặt cầu xin:

- Tào Tháo muốn hại muội phu của ta.

Viên Thượng càng nghe càng hồ đồ, không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Tử Sơn, ngươi cứ nói từ từ. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao Tào Tháo muốn hại Hoàng thúc?

Tuân Lộc nói:

- Tào Tháo phong muội phu của ta làm Dương Võ Tướng Quân.

- A?

- Cha ta vừa nghe thấy tin tức này, liền biết Tào Tháo muốn hại muội phu của ta. Chỉ là ông ấy quá bận rộn không đích thân tới được, mới bảo ta tới. Hy vọng Hiển Phủ có thể ra tay tương trợ, ở trước mặt Viên công nói tốt cho muội phu của ta vài câu.

Những lời này lộ ra không ít tin tức. Trong lòng Viên Thượng âm thầm tính toán, vì sao Tuân Kham không tìm Viên Đàm, mà tìm mình? Chẳng lẽ Viên Đàm không muốn tương trợ? Ừ, rất có thể, cái tên Hiển Tư kia không nhìn được danh tiếng của người khác áp qua y. Trước đây Lưu Sấm chiếm được Bàn Dương, giải vây cho Vu Lăng, chắc đã khiến y khó chịu. Hắc hắc, y tưởng ta không biết tâm tư của y sao? Ngay từ đầu y cũng không muốn Lưu Sấm có thể giải vây cho Vu Lăng. Chỉ là muốn kéo dài thêm một ít thời gian. Không ngờ Lưu Sấm dựa vào một đám ô hợp, rõ ràng đánh bại giặc Thái Sơn. Trong lòng của y đương nhiên không thoải mái rồi.

Nói cách khác, Viên Đàm đang ghen ghét Lưu Sấm? Viên Thượng càng nghĩ, càng thấy có khả năng này Y hiểu rất rõ tính tình của Viên Đàm, tên kia căn bản không phải là người rộng lượng. Nói như vậy, nếu mình giúp Lưu Sấm lần này, Tuân Kham và Lưu Sấm sẽ thiên hướng về mình? Nghĩ tới đây, trong lòng Viên Thượng không khỏi nở hoa vui vẻ. Tuy nhiên, bên ngoài vẫn lộ vẻ khó khăn.

- Tử Sơn, chuyện này ta sẽ bẩm báo với gia phụ chi tiết. Tuy nhiên gia phụ nhìn nhận vấn đề này như thế nào, ta cũng khó mà xác định được.

- Cha ta nói, chỉ cần Hiển Phủ chịu cầu tình, nhất định là không có vấn đề.

Phải không? Viên Thượng âm thầm mừng rỡ, có vẻ như Tuân Kham vẫn rất coi trọng mình.

Đã như vậy, thì nhất định phải nghĩ cách nói rõ ràng cho Viên Thiệu hiểuViên Thượng nghĩ ngợi, đột nhiên nói:

- Tử Sơn, không bằng như vậy, ngươi theo ta quay về Nghiệp Thành?

- A? Tuân Lộc ngạc nhiên, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Viên Thượng cười nói:

- Dù sao chiến sự bên này đã xong rồi. Tiếp tục ở lại đây, chỉ khiến người khác không vui, thà quay về Nghiệp Thành còn hơn. Chuyện của Lưu hoàng thúc cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu ta không mau quay về nói rõ tình hình với gia phụ, chỉ sợ sẽ xảy ra phiền toái gì đó.

- Vậy cũng được.

Tuân Kham có hai đứa con trai, con trai trưởng Tuân Lộc hết ăn lại nằm, thuộc về ăn chơi trác táng. So sánh, thì con trai thứ hai Tuân Khuông Tuân Nguyên Dận vừa khôn khéo, vừa giỏi về chính vụĐối với Tuân Lộc, Tuân Kham luôn rất yêu thích. Dù đứa con trai này hoàn khố chút, nhưng ông ta không quá để ý. Viên Thượng thấy giao hảo với Tuân Lộc, chính là biện pháp tốt để lôi kéo Tuân Kham.

Ở Tế Nam quốc cũng không còn việc gì cho y làm. Chẳng lẽ Viên Đàm có thể tặng công lao cho Viên Thượng? Viên Thượng khẳng định, nếu như y tới đồi Đông Bình, nhất định sẽ bị Viên Đàm vắng vẻ. Như thế, chẳng bằng quay về, giải quyết chuyện của Lưu Sấm. Bởi vì theo Viên Thượng thấy, cho dù là chiến công, cũng không quan trọng bằng Lưu Sấm và Tuân Kham! … Tháng mười năm Kiến An thứ hai, Giao Đông nghênh đón một trận tuyết lớn.

Vì trận tuyết đột nhiên này, Lưu Sấm bị trì hoãn ở Thuần Vu một ngày. Cho nên đến ngày thứ ba mới quay lại Cao Mật.

Không đợi hắn nghỉ ngơi, Trịnh Huyền liền dẫn theo một nam tử trung niên tìm tới cửa.

- Mạnh Ngạn, sau giờ cháu mới về tới?

Lưu Sấm vội vàng thi lễ, mời Trịnh Huyền ngồi xuống.

Hắn nghi hoặc nhín thoáng qua nam tử ở phía sau Trịnh Huyền. Tuy nhiên hắn cũng không nóng lòng hỏi thăm, mà giải thích với Trịnh Huyền:

- Lão đại nhân, không phải là cháu không muốn quay về sớm. Thực sự trận tuyết này quá lớn, khiến cháu không thể lên đường. Rơi vào đường cùng, đành phải nghỉ ngơi ở Thuần Vu một ngày, tới hôm nay mới trở về gấp.

- Cháu trở về cũng tốt, Quý Du đã đợi cháu hai ngày rồi.

Quý Du? Lưu Sấm không khỏi giật mình, ngẩng đầu nhìn sang.

Chỉ thấy nam tử đi cùng Trịnh Huyền đứng dậy, chắp tay thi lễ:

- Hạ quan Ứng Tuần, đang đảm nhiệm chức Tư Không Duyện của Tư Không Phủ, phụng lệnh của Tư Không, đặc biệt mang ấn tín tới cho Hoàng thúc. Nay Thiên Tử phong Hoàng thúc làm Dương Võ Tướng Quân, có quyền chinh phạt, tọa trấn Bắc Hải quốc, dẹp yên trộm cướp bốn phía. Đây là ấn tín của Dương Võ Tướng Quân, mong tướng quân cất kỹ.

Từ lúc Tào Tháo phụng Thiên Tử ra lệnh cho chư hầu, mọi mệnh lệnh đều xuất phát từ Tư Không Phủ. Những nghi thức trước kia của Thiên Sứ đồng thời được giản lược.

Ứng Tuần dùng hai tay dâng ấn tín, đi tới trước mặt Lưu Sấm. Nghi thức của y đơn giản, nhưng không có nghĩa Lưu Sấm đơn giản nhận lấy. Đầu tiên mời Ứng Tuần đợi một lát, sau đó sai người bố trí hương án, quay về phía tây quỳ bái, rồi mới nhận lấy ấn tín. Mà cử động này của hắn, làm cho Trịnh Huyền rất tán thưởng, vẻ mặt mỉm cười, vê râu không nói

- Mong Quý Du tiên sinh đợi mấy ngày, ta chuẩn bị một ít quà. Còn mong Thiên Sứ khi quay về Hứa Đông, thay ta trình lên cho bệ hạ.

Ứng Tuần không cự tuyệt, liền đáp ứng.

Hàn huyên với y vài câu, Lưu Sấm lại sai người bày rượu thiết yến, khoản đãi Ứng Tuần xong, mới tiễn Ứng Tuần quay lại trạm dịch.

Trở lại phủ, Lưu Sấm lập tức cho gọi đám người Bộ Chất tới. Hắn hỏi thăm thoáng qua thu hoạch năm nay. Ba đồn điền, thu hoạch được sáu mươi vạn hộc lương thực. Số lượng này có thể giải quyết vấn đề lương thực cho năm sau.

Đồn điền của thời này, có quy một thật không nhỏ. Bởi vì ở vịnh Giao Châu có di dân di chuyển, cho nên có chỗ đứt quãng. Tuy nhiên vẫn khai khẩn được sáu vạn mẫu ruộng.

So sánh, hai đồn điền Cao Mật và Giao Đông cũng bởi vì nhiều nguyên nhân, mà quy mô tương tự Giao Châu. Ngược lại, khu tam giác Đông Võ ở Lang Gia, bởi vì có sự chuẩn bị tốt từ lúc bắt đầu, cộng thêm dân cư tập trung, cho nên hiệu quả đồn điền là tốt nhất. Vẻn vẹn có một chỗ mà thu hoachj được hai mươi vạn hộc tồn lương.

- Năm sau phải tăng mạnh chế độ đồn điền.

Lưu Sấm suy nghĩ một lúc, khẽ nói:

- Tử Sơn, sai người chích hai mươi vạn hộc lương của năm nay đặt ở huyện Hạ Mật.

Bộ Chất sững sờ:

- Công tử, lẽ nào lại sắp có chiến sự?

Lưu Sấm mỉm cười nói:

- Tử Sơn, việc này ngươi chớ hỏi. Tóm lại dùng hết khả năng điều lương thực, đặt ở huyện Hạ Mật là được. Mặt khác, ngươi lập tức phái người tìm Tiết Châu, lệnh Tiết Văn bỏ neo tại vịnh Giao Châu, qua quận Đông Lai tới cảng Hạ Mật trước. Đồng thời, còn có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi. Từ hiện tại bắt đầu, ngươi phải chịu trách nhiệm thu nạp lưu dân, đặt ở huyện thành Hạ Mật. Việc này rất quan trọng, không nên để lộ ra ngoài, hết thảy phải tiến hành một cách bí mật.

Bộ Chất giật mình, thấy trong phòng không có người khác, nhịn không được hỏi:

- Công tử định tìm một chỗ an thân?

Người này quả nhiên thông minh. Từ những hành động rời rạc của Lưu Sấm, đã đoán được ý đồ của hắn rồi.

- Tử Sơn nghĩ sao?

Bộ Chất suy tư một lát, dùng ngón tay chấm nước, viết mấy chữ lên cái bàn.

Đồng tử của Lưu Sấm co rút lại, chợt đứng dậy vỗ vỗ bả vai Bộ Chất:

- Ngươi đã đoán được, thì ta không giấu ngươi nữa. Ta đã ra lệnh Tử Phương đi mở đường rồi. Việc kế tiếp, liền giao phó cho ngươi. Mọi việc liên quan tới nó, chỉ ngươi và Tử Phương hai người biết được. Việc này, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết. Nó quan hệ tới sau này chúng ta có sống yên ổn không. Cho nên càng cần phải cẩn thận.

Bộ Chất lộ vẻ hưng phấn, khom người nói:

- Xin công tử yên tâm, ta sẽ bố trí thích đáng!

Ngày hôm sau, Lưu Sấm dậy thật sớm.

Hôm qua Ứng Tuần tới tống ấn tướng quân, theo lễ tiết, Lưu Sấm nhất định phải tới bái phỏng.

Ứng Tuần là người Nam Đốn quận Nhữ Nam, cũng coi như là con cháu danh môn của quận Nhữ Nam. Anh của y Ứng Thiệu, giờ đang làm việc dưới trướng của Viên Thiệu. Nghe nói lúc đầu Ứng Thiệu vốn hiệu lực cho Tào Tháo, nhưng về sau Tào Tung chết ở khu vực quận Thái Sơn, Ứng Thiệu sợ hãi Tào Tháo hỏi tội, cho nên đã trốn khỏi Thái Sơn,, nương tựa vào Viên Thiệu. Lưu Sấm thật không ngờ, Ứng Thiệu vừa chạy, Tào Tháo lại đề bạt huynh đệ của y là Ứng Tuần.

Biết được chuyện này, Lưu Sấm không nhịn được cảm thán, Tào Tháo thật đúng là một kẻ quyết đoán