Từ trong quân doanh hương bay thoang thoảng mùi cơm chín. Bất giác đã đến giữa trưa rồi mà một canh giờ chỉ mới qua một nửa. Binh lính đói bụng đến nỗi ruột kêu rột rột, đồng thời đứng thắng nửa canh giờ cũng làm cho bọn họ cảm thấy choáng váng, hoa cả mắt. Chỉ có điều Chu Thương đang mang theo Phi Hùng Vệ liền xếp thành bốn hàng, một đám nhìn như hổ rình mồi, xem ra vừa rồi giết người còn chưa đủ ghiền.
Cửa thành Lâm Truy có một đội binh mã đi tới. Sau khi nhận được tin tức Lưu Sấm cùng Bành An và Trần Kiểu ra Viên môn.Đến chính là hai ngàn người như Tân Bình đã nói. Ông ta thật sự không nuốt lời, trong thành triệu tập hơn hai ngàn gia đinh sung quân nhập ngũ, mang đến cho Lưu Sấm.Thanh Châu từ xưa đến nay đó là nơi con cháu quý tộc cư trú, Lâm Truy cũng là nơi như vậy, ngay cả Thanh Châu thậm chí Duyện Châu và Từ Châu là ba châu lớn nhất, có vô số cường hào, con cháu quý tộc sinh sống nơi này, mà đã là nhà quý tộc cường hào thì nhà nào cũng có người hầu hạ. Tân Bình cùng Hoa Ngạn đến các nhà cường hào quý tộc huy động người, điều này cũng không quá khó vì Hoa Ngạn chính là người Tề quận.Hoa Ngạn, Tự Bảo Tuấn là thuộc hạ của Viên Đàm. Gã ở Tề quận quản khá nhiều mặt, tuy quan chức không cao nhưng cũng được xem là người đầu đàn, dù là Tân Bình cũng kính gã ba phần. Khi gã mang hai ngàn binh mã chắp vá đến bên ngoài doanh trại, thấy hiện trường trước mắt mà kinh hãi vô cùng.Bốn trăm tử thi không đầu nằm vung vãi lung tung, máu tươi ướt chảy đầy mặt đất, dưới ánh nắng mặt trời đã chuyển sang màu đỏ sậm. Còn bốn trăm đầu thì treo cao trên cửa Viên môn. Hơn một ngàn quân tốt dưới ánh nắng mặt trời gay gắt theo quy tắc đứng thẳng người, im lặng như tờ.- Lưu công tử, đây là … Trong lòng Hoa Ngạn nghi hoặc, khi thấy Lưu Sấm tiến ra doanh trại liền vội hỏi.Lưu Sấm cười trầm giọng nói: - Trong quân có quân lệnh, bất cứ ai không tuân đều xem có tội mưu nghịch, đều bị giết chết.Thấy hắn nói như vậy, hai ngàn người kia xôn xao. Vốn tưởng đó là sân khấu diễn cảnh, ai ngờ lại là thật. Đám người này dù ngày thường hay đánh nhau nên xem chuyện đánh nhau cũng bình thường. Lúc này phải gia nhập quân doanh, vừa nhìn thấy cảnh tượng người chết ngay trước mắt thế này cũng hoảng loạn vô cùng, một đám người bước lui lại.- Truyền lệnh của ta, mọi người trong ba hồi trống xếp thành hành chỉnh tề.Lưu Sấm giải thích một câu với Hoa Ngạn, sau đó liền không chú ý đến gã nữa mà lớn tiếng ra lệnh.Hoa Ngạn nhăn mặt, miệng há hốc như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Tư Triệu trong tay của Lưu Sấm, thì gã lại ngậm miệng. Hắn là nhân vật thế nào? Không nói gì đã đại khai sát giới … Trong tay hắn có Tư Triệu, cho dù có giết gã cũng không có ai trách tội được, bởi vì ai cũng biết nhiệm vụ lúc này gian khổ thế nào.Rầm rầm, tiếng trống trận vang lên. Nhưng những người này thật giống như chưa ăn cơm uể oải xếp thành hàng. Ba hồi trống đã trôi qua, hơn hai ngàn quân hầu như chưa sắp xếp được chỉnh tề, hàng thưa thớt, nhìn không thẳng hàng thẳng lối.Lưu Sấm không thèm để ý đến bọn họ mà quay đầu nhìn quân lính đã xếp hàng đứng hơn nửa canh giờ nói: - Có người đang nhạo báng các ngươi.Hoa Ngạn và Bành An nghe thế không khỏi ngẩn ra.Lưu Sấm đưa ta chỉ những tên đứng siêu vẹo lớn tiếng quát: - Bọn họ nhạo báng các ngươi, nhạo báng ngươi giống như những thằng ngốc, chỉ có thể đứng chỗ này … Đúng là đồ rác rưởi, ngay cả đứng cũng không thể đứng vững, điều này cũng là nhạo báng các ngươi. Ha ha, ta cảm thấy buồn thay cho các ngươi, nếu ta là các ngươi ta sẽ dạy cho bọn chúng một bài học để chúng biết nên đứng thế nào cho đúng.Lúc này, toàn quân nghe lệnh xuất quân, cho bọn chúng biết rằng cái gì gọi là quân lệnh như núi, cái gì gọi là quân kỳ nghiêm khắc … Nếu các ngươi có thể dạy bọn chúng thì trong doanh trại sẽ chuẩn bị cơm canh cho các ngươi vào ăn, nếu các ngươi không dạy dỗ bọn chúng thì cùng bọn chúng đứng tiếp chỗ này đến khi nào bọn chúng có thể xếp thành hàng đứng trong một canh giờ mới có thể giải tán.Lập tức, nổi trống lên! Bị Lưu Sấm dùng thủ đoạn sấm sét dọa sợ gần chết, lại bị Lưu Sấm xem như loại rác rưởi cho đứng bên ngoài Viên môn, binh tốt Viên quân xếp thành hàng đứng gần một giờ đồng hồ tức giận vô cùng. Lưu Sấm vừa nói xong, trống trận đánh vù vù … Tiếng trống làm cho người ta cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Quân sĩ Viên quân gần như theo bản năng xếp thành hàng, theo tiếng trống nhanh chóng tản ra, hướng những người mới đến vây quanh.- Các ngươi định làm gì! Đám người vừa tới sợ hãi lớn tiếng quát lớn. Nhưng tiếng trống vù vù làm Viên quân nghe như hiệu lệnh, dương cao trường mâu đại thương áp bức tới gần những người mới đến … - Lưu công tử, ngươi làm gì vậy … - Hả? Lưu Sấm đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Hoa Ngạn.Trong lòng Hoa Ngạn hồi hộp, theo bản năng hướng nhìn tay cầm bảo kiếm của Lưu Sấm, gã hạ giọng nói: - Những người này đến trợ chiến, ngươi làm thế là có ý gì, chẳng lẽ phải giết sao? - Chết ở chỗ này còn có đất chôn. Chết bên ngoài căn bản không có người nhặt xác chúng … Nếu bọn chúng không hiểu được thế nào là quân lệnh thì ta thà cho bọn chúng chết ở đây, những người còn lại ta sẽ mang ra chiến trường. Bảo Tuấn tiên sinh, xin nhớ kỹ, chúng ta đi lần này vì cứu Tam công tử.Hoa Ngạn không còn gì để nói, chỉ trơ mắt nhìn hai ngàn người mà gã mang đến đang bị xua đuổi giống như đuổi dê.Những người này muốn phản kháng, muốn phá vây nên bị đao thương chém nằm dài trên mặt đất. Một người chết rồi hai người chết, cũng không dừng lại, một lát sau họ phát hiện có đến gần trăm người nằm trong vũng máu, tiếng trống vẫn vang lên như trước, trong lòng họ đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi. Tên Lưu Sấm này dường như không phải nói đùa, mà những quân tốt này càng không hề nương tay.Vì thế không ít người bắt đầu xếp thành hàng đứng vững, quân tốt Viên quân vừa nhìn thấy đối phương xếp hàng chỉnh tề liền không tấn công nữa.Chỉ thời gian một nén hương hơn hai ngàn người đã chết hơn hai trăm, số còn lại đã xếp thành hàng ngay ngắn ở bên ngoài Viên môn.Lưu Sấm lập tức hạ lênh, quân tốt Viên quân có thể vào doanh trại ăn uống nghỉ ngơi. Hơn hai trăm người nằm trong vũng máu, thỉnh thoảng tiếng rên rỉ đau đớn truyền đến đám người hầu mới đến, đám người này cảm thấy sợ hãi vô cùng.Lưu Sấm cùng Chu Thương đi vào quân doanh, ánh mắt nhìn lướt qua đám người đó, lệnh Hoa Ngạn mang danh sách những tên lính kia đến.Hắn nhanh chóng mang danh sách giao cho Trần Kiểu nói: - Quý Bật, bắt đầu kiểm kê nhân số.- Những người vừa mới chết trận … - Lấy tội mưu nghịch mà luận tội bêu đầu thị chúng.- Còn những người bị thương … - Nếu đã phản kháng thì đều xem là địch.Lưu Sấm lạnh lùng nói: - Nếu là kẻ thù ta cũng không nhân từ nương tay.- Dạ.Trần Kiểu lập tức hiểu được ý của Lưu Sấm chắp tay lĩnh mệnh mà đi.- Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi xếp thành hàng đứng nơi này cho đến khi nào mặt trời xuống núi mới có thể vào doanh trại nghỉ ngơi. Khi đã xếp thành hàng thì không có bất cứ kẻ nào được tự ý đi, nếu không sẽ bị chém đầu răn chúng, có lẽ trong các ngươi có người không phục … Ha ha, vậy phải chịu đựng thôi. Ta muốn các ngươi nhớ kỹ, khi các ngươi đã đến nơi này thì đều là binh lính tinh nhuệ nhất trong quân. Tuy nhiên, hiện tại … Các ngươi chỉ là một đống rác, muốn trở thành binh lính tinh nhuệ trước tiên phải hiểu rõ quy củ. Bành An tướng quân! - Có mạt tướng.- Tìm một người có giọng lớn thuộc Thất luật ngũ thập tứ trảm để đọc lên cho ta, khi nào mặt trời hạ xuống thì dừng. Ta muốn bọn chúng vào trong doanh trại biết được những gì cần làm những gì không nên làm.- Vâng! Hoa Ngạn tiến đến trước mặt Lưu Sấm ngăn cản.- Lưu công tử, ngươi cho làm như vậy không sợ bọn họ sẽ xích mích trong doanh sao? - Xích mích? Lưu Sấm đột nhiên cười to: - Ngươi nói bọn họ hay binh lính đã tiến vào doanh trại nghỉ ngơi? Hoa Ngạn ngẩn ra chợt hiểu.Tại đây hai nhóm đội ngũ trước đó đã tiến vào viên môn, cũng đã thành thế như nước với lửa, nên trong doanh trại xích mích vốn chắc chắn là có.Gã nhìn Lưu Sấm liếc một cái đột nhiên nói: - Ta muốn đến xem rốt cuộc Lưu công tử dùng thủ đoạn gì để bọn họ trở nên mạnh mẽ.- Qua hai ngày tự nhiên sẽ hiểu.Lưu Sấm cười cười liền xoay người bước vào quân doanh. Hoa Ngạn nhìn bóng lưng của hắn, lại nhìn những người đứng dưới ánh mặt trời câm như hến, vẻ mặt gã vô cùng phức tạp.Cứ như vậy thời gian cứ yên lặng trôi qua.Ngày hôm sau Lưu Sấm sai người trong doanh trại xếp thành hàng tiếp tục tập luyện. So với ngày đầu tiên thì quân tốt trong doanh trại này đàng hoàng hơn rất nhiều, ngay cả những người đến sau cũng đều không còn ngang ngược nữa, trong doanh trại cũng cực kỳ cẩn thận.Ngày thứ ba vẫn đang luyện binh … Liên tiếp ba ngày Lưu Sấm án binh bất động, lại làm cho đám người của Tân Bình càng thêm lo lắng.Xương Quốc không ngừng mang tin báo đến nói tình hình hình Vu Lăng khá nguy cập, còn Viên Đàm ở bên sông Tề Thủy bị ngăn cản không thể nào tiến lên được. Hàn Hoảng nóng nảy liên tiếp vài lần thúc giục Tân Bình, thậm chí uy hiếp khi trở về Nghiệp Thành sẽ báo cáo với Viên Thiệu rằng ông ta thấy chết mà không cứu.Tân Bình cũng lo lắng không ngừng. Ngày thứ tư rốt cuộc ông cũng không nhịn được cùng Hoa Ngạn, Hàn Hoảng đi vào doanh trại.- Lưu công tử đâu? Bành An nhìn Tân Bình cười khổ.- Quân sư, Lưu công tử vào giữa đêm đã dẫn Phi Hùng Vệ cùng tám trăm binh mã rời khỏi Lâm Truy. Hắn lệnh ta hôm nay khởi binh đi đến Xương Quốc hội hợp với một ngàn binh mã kia, sau đó dẫn binh đến Bàn Dương. Trừ những lời đó ra hắn không nói gì thêm, chỉ nói ra trước khi trời tối phải đến thành Bàn Dương, nếu không chiếu theo quân lệnh xử bêu đầu.