Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 183-2: Không bằng trở lại (2)




Sau khi ra khỏi vương thành Lưu Sấm liền trở về nhà nghỉ.

Vừa đi vào nhà nghỉ liền nhìn thấy Trần Kiểu và Gia Cát Lượng vội vàng ra chào đón.

- Công tử, mới vừa rồi Trần Cung phái người đến đưa tin nói Ôn Hầu chuẩn bị thu quân về.

- Hả? Lưu Sấm ngẩn ra, bật thốt lên:

- Cơ hội như thế thật tốt Ôn Hầu sao không chinh phạt Quảng Lăng mà bỏ về nửa chừng?

- Việc này … Trần Kiểu thở dài lộ ra chút chua xót. Trong lòng Lưu Sấm có chút hồi hộp dường như hiểu được, hắn nói:

- Chúng ta đến thư phòng nói chuyện.

Hắn lệnh Võ Quốc An đứng bên ngoài canh gác, sau đó cùng Trần Kiểu và Gia Cát Lượng đi vào thư phòng phân theo thứ tự cao thấp mà ngồi. Gia Cát Lượng ngồi thấp nhất, không phải địa vị của y so với Trần Kiểu thấp, thực sự y biết rõ Lưu Sấm đối với y xem trọng đến nhường nào.

- Công Đài phái người đưa tin tới nói Ôn Hầu không muốn chinh phục Quảng Lăng, cố ý rút quân về. Kiểu nghĩ không phải Ôn Hầu không muốn cướp lấy Quảng Lăng chỉ sợ trong thâm tâm có điều gì băn khoăn thôi cho nên mới thực hiện hạ sách này.

Trần Kiểu cũng không nói rõ nỗi băn khoăn của Lã Bố là gì. Nhưng điều này cũng không khó đoán, ít nhất theo Lưu Sấm, hắn hiểu rõ trong lòng Lã Bố băn khoăn điều gì. Điều lão ta băn khoăn là hắn.

Lưu Sấm nhắm mắt lại than nhẹ một tiếng nói:

- Ôn Hầu sức mạnh vô song, ba nghìn binh mã đánh tan mấy vạn đại quân của Trương Huân, uy danh vang khắp nếu lúc này xua binh đông tiến lấy Quảng Lăng dễ như trở bàn tay. Đáng tiếc thật sự đáng tiếc … Khổng Minh, ngươi có ý kiến gì đến chuyện này không?

Gia Cát Lượng nói:

- Ca ca, chúng ta về nhà thôi.

Hắn khẽ thở dài nói:

- Mặc dù Hạ Bì tốt nhưng chung quy cũng không phải là Cao Mật.

- Quý Bật, ngươi cứ nói đi.

- Lời nói của Khổng Minh đúng với suy nghĩ của Kiểu.

Tâm trạng của Lưu Sấm lúc này vô cùng phức tạp. Lúc đầu hắn cho rằng mình có thể thay đổi một ít nhưng hiện tại xem ra vẫn như cũ.

- Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Hắn tự nói một câu, một lát sau nói:

- Một khi đã như vậy, đợi sau khi Ôn Hầu quay về chúng ta sẽ cáo từ trước.

Gia Cát Lượng gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Trần Kiểu còn nói:

- Thật sự công tử vẫn không cần lo lắng, ít nhất lần này công tử xem như cũng đã thu hoạch không nhỏ rồi. Công tử ngẫm xem vì sao Trần Cung đột nhiên truyền tin tức này? Ngay cả Nghiêm phu nhân và các nàng khác cũng không biết mà lại báo với công tử. Việc này cũng nói lên trong mắt Trần Cung, công tử đã chiếm vị thế khá lớn, nói vậy Ôn Hầu cũng sẽ càng trọng công tử.

- Đúng vậy, ca ca cũng đừng tham quá.

Gia Cát Lượng cười nói:

- Ca ca vì kết liên minh, trên thực tế cuộc chiến ở Hạ Bì ca ca cũng tăng thêm vài phần. Chưa nói đến chuyện ca ca thu được Trần tiên sinh, Đới tiên sinh, thu hoạch như thế ca ca còn lo lắng gì chứ? Đúng vậy, lần này đến vì liên kết đồng minh. Có thể được Trần Kiểu và Đới Càn trợ giúp đã là niềm vui ngoài mong đợi rồi.

Lưu Sấm cười lắc lắc đầu nói:

- Nói như thế ta khác nào được voi đòi tiên chứ.

Đây là một câu thành ngữ hiện đại được sử dụng, khi Trần Kiểu nghe nói ánh mắt sáng lên, tia nhìn có chút kì lạ.

Được voi đòi tiên sao? Xem ra Lưu công tử là người có chí hướng không nhỏ. Chỉ có điều dù gã hay Gia Cát Lượng đều không bàn đến chuyện này.

Kế tiếp, Lưu Sấm đã làm xong mọi việc chuẩn bị rời khỏi, ngày thứ ba khi hắn nhận được tin tức thì tin tức Lã Bố điều quân trở về cũng tới nơi.

Tiếp đến là Tào Tháo xuất binh chinh phạt Kỳ Dương.

Lưu Sấm đang ở Hạ Bì nhưng vẫn chú ý đến thế cục Nhữ Nam. Hắn thường xuyên cùng Trần Kiểu, Đới Càn và Gia Cát Lượng thảo luận về những hành động tiếp theo của Tào Tháo.

Trong khi cùng nhau thảo luận Lưu Sấm đã phát hiện tầm mắt của Gia Cát Lượng đã nhìn xa hơn, mấy lần đoán đúng hướng đi của Tào Tháo.

- Lần này bên cạnh Tào Tháo có người tài.

Gia Cát Lượng hạ giọng nói:

- Lần này hắn thảo phạt Viên Thuật chẳng qua chỉ vì kinh sợ. Thoạt nhiên hắn cũng không tính đánh Viên Thuật mà chỉ chờ đợi thời cơ, Mạnh Ngạn ca ca, người quân sư của Tào Tháo thật sự không đơn giản.

- Quý Bật, lần này Tào Tháo chinh phạt Nhữ Nam, ai là chủ mưu?

Trần Kiểu nhăn mày lại suy nghĩ một lát nói:

- Đầu năm Tào Tháo ở Tư Không phủ có được vị Quân sư giữ chức Tế Tửu. Lần này đi theo hắn nghe nói là Tư Không quân Tế Tửu Quách Gia Quách Phụng Hiếu.

Hắn ta là người Dĩnh Xuyên, dường như được Tuân Úc để cử nên được Tào Tháo trọng dụng.

- Quách Gia?

Lưu Sấm nghe tên này không khỏi giật mình lạnh cả sống lưng.

- Mạnh Ngạn ca ca, huynh làm sao vậy?

- Nếu những chuyện Tào Tháo gây nên đều từ tay Quách Gia mà ra thì … Khổng Minh sau khi đệ trở lại trường đồng thời lưu ý vài người cho ta, Quách Gia là một trong những người đó. Ngoài ra Giang Đông có Chu Du, Ngô quận có Lục Tốn … Lục Tốn bằng tuổi đệ cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Những người đó đệ phải nhớ kỹ cho ta, tương lai nếu có cơ hội đệ phải giúp ta đánh bại bọn họ … Khổng Minh, đệ có tham vọng này không?

Gia Cát Lượng nghe thế tinh thần có chút chấn động.

Nói thật tuy y thông minh nhưng cũng chỉ là một đứa bé. Trong quá khứ cũng không chịu nhiều đau khổ để có sự trưởng thành hơn về tinh thần. Nhưng hiện tại Lưu Sấm đưa ra mục tiêu vài nhân vật cũng làm cho Gia Cát Lượng sinh lòng háo thắng.

Quách Gia Quách Phụng Hiếu, Chu Du Chu Công Cẩn … Còn có Lục Tốn sao? Trần Kiểu kinh ngạc nói:

- Sao công tử biết người tên Lục Tốn?

- Lúc trước ta đi vòng Đông Giang từng nghe có người nói đến tên này. Tuổi của hắn và Khổng Minh tương đương nhau nên ta rất ấn tượng với hắn … Đúng rồi còn có một chuyện ta muốn thỉnh giáo Quý Bật.

- Công tử cứ nói đừng ngại.

Lưu Sấm nghĩ một chút trầm giọng nói:

- Quý Bật cũng biết Lỗ Túc là một kỳ nhân?

- Lỗ Túc? Trần Kiểu ngẩn ra bật thốt lên:

- Công tử nói người ở Hạ Bì huyện Đông Thành Lỗ Túc Lỗ Tử Kính sao? Huyện Đông Thành?

Lưu Sấm hơi sửng sốt.

Đột nhiên hắn nhớ tới nhân vật như thế, nhớ mang máng hình như Lỗ Túc ở Từ Châu, sau đó không biết vì sao chạy đến Đông Giang. Huyện Đông Thành ở Hạ Bì, nói cách khác Lỗ Túc cách nơi này cũng không xa? Hắn vội gật đầu nói:

- Sao, Quý Bật cũng biết người này à?

Trần Kiểu nói:

- Người tên Lỗ Túc này ở Hoài Nam có chút danh tiếng, nghe nói hắn sinh ra chưa được bao lâu phụ thân liền qua đời, sau đó hắn sống với bà nội. Người này có gia cảnh khá tốt, là cường hào ở Đông Thành, trời sinh tính hào phóng cho nên ở đó rất có danh tiếng. Khi ta ở Đông Dương cũng nghe nói đến người này.

Tuy nhiên, theo ta được biết cách đây không lâu đã được Viên Thuật phong làm Đông Thành Trưởng. Chỉ có điều không rõ lắm lúc này hắn có còn ở Đông Thành không … Viên Thuật mưu nghịch tạo phản, Lỗ Túc là người thông minh tuyệt sẽ không phò tá đâu.

Lúc này Lưu Sấm mới hiểu được hóa ra huyện Đông Thành này mặc dù lệ thuộc Hạ Bì nhưng vì địa điểm Hoài Nam nên do Viên Thuật thao túng.

Hắn nhớ không rõ lắm Lỗ Túc đến Đông Giang lúc nào. Tuy nhiên căn cứ theo lời nói của Trần Kiểu thì nếu Viên Thuật bổ nhiệm gã làm Đông Thành Trưởng … như vậy hiện tại với thế cục như vậy gã có thể không còn ở Đông Thành.

Chết tiệt, sao hắn lại quên người này chứ? Lưu Sấm hối hận vô cùng, nhưng hắn cũng chưa hết hy vọng liền hỏi:

- Quý Bật, có thể hỏi thăm cho ta một chút không?

Trần Kiểu cười nói:

- Chuyện này có đáng gì, ta sẽ cho người tìm hiểu.

Trần Kiểu đứng dậy rời đi, Gia Cát Lượng tò mò nhìn Lưu Sấm.

- Mạnh Ngạn ca ca, ngườii tên Lỗ Túc Lỗ Tử Kính này rất lợi hại phải không?

- Hả?

- Đệ thấy bộ dạng vừa rồi của huynh dường như có chút hối hận … Cho nên ta nghĩ người này hẳn rất bản lĩnh.

Không phải bản lĩnh mà vô cùng bản lĩnh. Đấy chính là người có công lớn nhất ở Đông Giang … Đúng rồi, dường như Gia Cát Cẩn được Lỗ Túc tiến cử mới góp sức Đông Ngô, cũng không hiểu hiện giờ Gia Cát Cẩn hiện giờ đã quy thuận Tôn Sách chưa?

- Khổng Minh, đệ có nghe tin tức gì của huynh trưởng không?

Gia Cát Lượng ngẩn ra gật gật rồi lại lắc lắc.

Y nhỏ giọng nói:

- Đại huynh hiện giờ mọi tin tức đều không có, cũng không biết vì sao. Đúng ra huynh ấy đã biết tin thúc phụ mất … Đệ không biết, có đôi khi đệ nhớ nhưng đa số thời gian không nhớ huynh ấy.

Xem ra Gia Cát Lượng và Gia Cát Cẩn có mâu thuẫn không nhỏ.

Lưu Sấm không biết nên nói cho Gia Cát Lượng biết một vài tin tức hay không … Nhưng hắn nghĩ một chút cuối cùng quyết định thuận theo tự nhiên.