Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 57




Editor: Hạ Tiểu Vũ

Beta: Nuy Ham

Sáng sớm hôm nay Cảnh Mạch mới biết Tả Hựu cũng đến Phụng Thiên, hắn là thông qua quốc cữu gia mà biết đến Tả đại nguyên soái Bạch Hổ Quốc, nghe thấy Tả Hựu cầu kiến, Cảnh đại hoàng tử liền hăng hái chờ trong phòng, hắn cũng muốn biết Tả Hựu đột nhiên chạy tới Phụng Thiên là làm cái gì.

Từ đại môn Đế cung đến Lãm Thư Các cũng không gần, Ngọc Tiểu Tiểu đợi lập tức cũng không còn tâm tư đợi nữa, cầm ly trà lưu ly trên khay lên uống một hớp, nước trà làm từ quả trà [Hình], không đắng ngược lại lại có chút ngọt, Ngọc Tiểu Tiểu hớp một ngụm, cảm thấy thật ngon, liền uống sạch.

Sau nửa khắc, thái giám ngoài cửa bẩm báo: "Khởi bẩm Thánh thượng, Tả Hựu Bạch Hổ Quốc đến."

Một lần nữa Ngọc Tiểu Tiểu lắc đầu, cảm thấy cha mẹ lấy cái tên này cho con, thật là hãm hại con trai mình mà.

Cửa bị người bên ngoài đẩy ra, Tả đại nguyên soái từ ngoài phòng bước vào.

"Á!" Tiểu Trang vừa nhìn thấy người, không nhịn được, khẽ kêu lên.

Sau khi Tả đại nguyên soái nhìn bốn người bên tay trái của Hiền Tông, cũng cứng lại, gương mặt khó có thể tin nổi.

Ngọc Tiểu Tiểu vừa hớp một ngụm trà vào miệng, nghe Tiểu Trang kêu lên, ngẩng đầu nhìn lên, ta đi, một hớp trà trong miệng Ngọc Tiểu Tiểu toàn bộ phun ra ngoài, đây không phải là cái tên râu ria rậm rạp tối ngày hôm qua bị nàng ném xuống sông sao?!!

Tả Hựu lau nước trên mặt, nước này ngọt, có mùi thơm của quýt, mùi vị không tệ, tối ngày hôm qua hắn bị vị này đổ một tô nước canh hoành thánh lên đầu, hôm nay vừa thấy mặt, vị này lại phun nước lên mặt hắn, Tả Hựu thật sự không nghĩ tới, mình và thê tử Công chúa của Cố Tinh Lãng lại có loại "duyên phận" này.

Người trong phòng, ngoại trừ ba người Cố Tinh Lãng, Tiểu Trang và Tiểu Vệ, tất cả đều trợn tròn mắt, chưa bao giờ nghe tới sứ thần ngoại quốc đến gặp lại bị Công chúa đương triều phun nước đầy mặt.

"Linh Lung!" Hiền tông khó có được khí phách rống lên với khuê nữ, sau đó liền trừng mắt với Cố Tinh Lãng, ông đã nói mà, tướng môn nhiều thế hệ gì đó không nên gả qua, môn phong quá tệ! Khuê nữ của ông tốt biết bao nhiêu, giờ vào cửa Cố gia mới mấy ngày chứ? Liền trở thành kẻ dám phun nước lên mặt một nam tử!

Ngọc Tiểu Tiểu cũng không thèm liếc mắt nhìn lão tử nhà mình, nói với Tả Hựu: "Thế nào lại là ngươi?"

Tả Hựu cũng nói: "Đúng á, thế nào lại là ngươi?"

Tả đại nguyên soái năm nay hai mươi ba, tập võ từ nhỏ, là vô địch ở Bạch Hổ Quốc, xưa nay không thích mỹ nhân thiếu nữ xinh đẹp, chỉ yêu thích cô nương hơi thở hiên ngang mạnh mẽ, tối ngày hôm qua, cuối cùng Tả đại nguyên soái cũng đã gặp một vị cô nương phù hợp với yêu cầu kén vợ kén chồng của hắn, cũng đã ra lệnh cho thuộc hạ đi hỏi thăm cô nương này là ai, không nghĩ tới cô nương này không phải đem đến niềm vui cho hắn, mà là tuyệt vọng!

"Chàng không biết kẻ này sao?" Ngọc Tiểu Tiểu cúi đầu hỏi Cố Tinh Lãng, cái này không không đúng nha, hai người cũng đã đánh qua một trận, tối ngày hôm qua huynh ấy còn coi hắn (*Tả Hựu - Nuy) như người xa lạ?

Cố Tinh Lãng nhìn Tả Hựu đang sững sờ, không thể trách chàng không nhận ra kẻ thù được, Tả Hựu trên chiến trường là một người tuấn lãng đoan chính, vào lúc này, quai hàm kẻ này lại là râu ria rậm rạp, thật sự là Tả Hựu sao?

"Ngươi là Trưởng công chúa Linh Lung?" Tả Hựu không có nghĩ nhiều vì sao Ngọc Tiểu Tiểu lại hỏi như vậy, mặc dù trong lòng tuyệt vọng, nhưng vẫn cố hỏi Ngọc Tiểu Tiểu một câu.

Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu: "Đúng nha."

Trong lòng Tả Hựu ầm một cái, cõi lòng nát tan.

Lúc này Cảnh Mạch nói: "Sao hình dáng Tả huynh lại như thế?"

Ánh mắt cừu hận của Tả Hựu nhìn chằm chằm Cố Tinh Lãng, cắn răng nói: "Ta phát thề, cuộc đời này không giết Cố Tinh Lãng, ta không cạo mặt."

Khóe miệng Cố Tinh Lãng rút rút, thua thiệt người này là một người đánh giặc tài giỏi, không nghĩ tới lại là một kẻ điên.

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ngươi ái mộ tiểu Cố như vậy mới có thể phát ra lời thề độc phải không?"

Tả Hựu ngẩn ngơ, móc móc lỗ tai, hỏi ngược lại Ngọc Tiểu Tiểu: "Ngươi nói cái gì?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Yêu sâu đậm thì sinh ra hận nha, ngươi yêu đến mức muốn giết tiểu Cố, còn cái gì đời này không giết? Ngươi tính là đời này không chiếm được, đời sau cũng muốn cùng tiểu Cố yêu nhau đến chết, ngươi....."

"Công chúa!" Cố Tinh Lãng kêu lên, thật sự là tâm tắc, lại bị vợ mình nói xuống, chàng còn có thể giữ được trong sạch của mình sao?

Tay Tả Hựu chỉ Cố Tinh Lãng run run, bị cô nương mình để ý nhận định mình yêu người khác, cõi đời này còn có chuyện nào bi thảm hơn hả?

"Linh Lung." Lúc này Hiền tông lên tiếng: "Con biết Tả nguyên soái à?"

Ngọc Tiểu Tiểu do dự, nàng có nên nói mình ngày hôm qua đã đem vị nguyên soái này ném xuống sông không nhỉ?

Bộ mặt thần kinh của Cảnh Mạch có chút cứng ngắc rồi, đám người này cũng không có phát hiện ra, lời Công chúa Linh Lung vừa nói khi nãy có ý nghĩa gì sao? Tả Hựu và Cố Tinh Lãng yêu nhau đến nỗi phải đánh giết nhau? Không thể tưởng tượng nổi có được hay không?!

Lúc này Tiểu Vệ vội muốn chết, nháy mắt cả nửa ngày với Công chúa mà Công chúa không phản ứng, cuối cùng Tiểu Vệ chỉ có thể xốc lại trái tim nhỏ bé của mình, liều chết mở miệng: "Tả nguyên soái, lúc trước phò mã gia nhà ta bị định tội, là tội danh tư thông với địch trên tiền tuyến, tiểu nhân xin hỏi Nguyên soái một câu, thật sự có chuyện này ư?"

Hả? Tinh thần Ngọc Tiểu Tiểu chấn động, đúng vậy, nói Cố Tinh Lãng tư thông với quân đội Bạch Hổ Quốc, cũng là người mình, cái tên Tả Hựu Đại nguyên soái Bạch Hổ Quốc dựa vào cái cọng lông nào mà còn muốn giết Cố Tinh Lãng? Ghen tỵ Cố tam thiếu lớn lên xinh đẹp hơn ngươi hả?

Vốn người Triệu gia đã bi phẫn gần chết, mắt thấy Lục hoàng tử bọn họ sắp rời đi, đã từng bước bày mưu thay đổi thế cục, mà đám người Công chúa Linh Lung một chút cũng không để ý, không so đo mà còn có thể đả thương người khác. Bất quá nghe Tiểu Vệ vừa hỏi xong, tâm người Triệu gia một lần nữa nhấc tới cổ họng.

Tả Hựu liếc mắt nhìn Cố Tinh Lãng đang ngồi trên ghế dựa.

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Là nam tử hán thì phải nói thật."

Tả Hựu cười một tiếng, mặt râu quai nón giật giật, nói: "Ta bị Cố Tinh Lãng gây thương tích ở Bắc Lang Quan, nên hồi kinh chữa thương trước, trận đánh này làm thế nào kết thúc, người nào trong Phụng Thiên các ngươi dẫn binh lui đại quân Bạch Hổ Quốc của ta, ta thật sự không biết."

Tâm của người Triệu gia liền để xuống.

Cảnh Mạch bấm chặt ngón tay lại, Tả Hựu có thể nói như vậy, không có bỏ đá xuống giếng, nói Cố Tinh Lãng tư thông với địch là thật, đã là đáng quý rồi.

Ngọc Tiểu Tiểu rất thất vọng, hỏi: "Vậy ngươi tới đây làm gì?"

Tả Hựu ngẩng đầu, mũi hếch về phía Cố Tinh Lãng, nói: "Ta là tới xem Cố Tinh Lãng bảo thủ một chút."

"Chúng ta đều là kỳ chủ (*)." Cố Tinh Lãng lạnh lùng nói: "Ngươi hận ta sao?"

(*) kỳ chủ: biểu thị mệnh lệnh - Nuy

Tả Hựu nói: "Thật dễ dàng từ trong đám Nguyên soái tìm được một địch thủ, nếu ngươi chết, chẳng phải cuộc sống của ta sẽ quá nhàm chán sao?"

Đây chính là tình tiết yêu nhau mà đến nỗi phải chém giết lẫn nhau nha, Ngọc Tiểu Tiểu đi về phía trước mấy bước, chắn trước người Cố Tinh Lãng, nói: "Tối ngày hôm qua ngươi đã thấy huynh ấy còn sống."

Tả Hựu nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, nghi hoặc: "Cho nên?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Tả nguyên soái ngươi mạnh khỏe, Tả nguyên soái hẹn gặp lại."

Tả Hựu cảm thấy tâm bị đả thương rất nhiều, căn bản cô nương này không muốn nhìn thấy hắn á: "Ngươi một chút cũng không muốn nhìn thấy ta sao?" Dưới sự đau lòng, Tả Hựu hỏi Ngọc Tiểu Tiểu một vấn đề.

Ngọc Tiểu Tiểu đáp: "Ta thấy ngươi rất nhiều lỗ, râu ria quá dài, ta không muốn nhìn ngươi."

"Vậy ta liền cạo sạch râu."

"Lời thề là có thể tùy tiện phát sao?" Ngọc Tiểu Tiểu rất nghiêm túc nhìn Tả đại nguyên soái, năm đó nàng cũng lập lời thề dưới quân kỳ (*cờ hiệu - Nuy), nàng sẽ vì bảo vệ nhân loại mà chiến, đến chết nàng cũng không có làm trái lời thề này, chẳng lẽ người thế giới này lại xem lời thề như một cái rắm thúi sao?