Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 4




(*)nhân sinh: cuộc sống, một đời người

Hoàng đế ra lệnh, miệng vàng lời ngọc, người không tuân chỉ, thì sẽ phải bị chém đầu, cho nên thị vệ Đại nội vọt lên.

Sau đó....

Tại sao một nam tử trưởng thành, còn có một thân võ nghệ cao cường, lại bay ra ngoài khoảng một trăm thước, cuối cùng đập nát bộ liễn của hoàng đế Hiền Tông, hôn mê trên mặt đất?

Sau khi Ngọc Tiểu Tiểu một chân đạp ngay đầu thị vệ Đại nội đang chạy tới, tất cả mọi người đều có cùng một vấn đề cần hỏi hắn.

Chân mày Ngọc Tiểu Tiểu nhăn sâu hơn, lúc nàng thờ ơ nhìn một đời Nữ đế tàn bạo, thấy người thế giới này đánh giặc đến máu chảy thành sông, nhìn rất lợi hại nha, thế nào mới vừa đạp một cái lại bay ra, võ lực thấp như vậy à? Nếu ở mạt thế, Ngọc Tiểu Tiểu nhìn một vòng những người đứng ở đây, dám khẳng định bọn họ chắc chắn là nhóm nhân loại đầu tiên bị diệt á!

Một lần nữa Hiền Tông trợn tròn mắt: "Con là...Ngọc Linh Lung?" Ông hỏi khuê nữ mình, muốn xác nhận một cái.

"Ta là." Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, nói: "Còn đánh sao?"

Hiền Tông không nói lời nào, mắt trợn tròn.

Thị vệ Đại nội thấy hoàng đế không nói lời nào, chỉ có thể nhắm mắt xông lên.

Trong mạt thế, vì sinh tồn, loài người bắt đầu tiến hóa, cho nên thị vệ Đại nội không có trải qua quá trình tiến hóa nên hôm nay nhất định sẽ bi kịch, cứ như vậy, trong thời gian nhất định, hai mươi mấy thị vệ Đại nội hoặc bay lên trời, hoặc nằm úp xuống đất, duy nhất có một vị huynh đệ còn đứng yên trong tình trạng cắm thẳng ở giữa hai cành cây.

Hiền Tông há to miệng, nhất định là hôm nay ông rời giường không đúng lúc rồi.

Lúc này Triệu phi từ hôn mê tỉnh lại, sau khi mở mắt thấy Hiền Tông, liền kêu lên một tiếng yêu kiều, nói: "Thánh thượng!"

Da đầu Ngọc Tiểu Tiểu tê dại, không cách nào hiểu tại sao loài người lại có thể nói chuyện giống như mèo kêu xuân thanh (*giai đoạn mèo muốn tìm bạn tình), không khoa học chút nào. Cái này không thể trách Công chúa Linh Lung chúng ta kiến thức hạn hẹp, là một chiến sĩ tuyến đầu trong chiến tranh mạt thế, nữ nhân đều là nữ hán tử, chiến tranh giữa loài người và tang thi, sinh vật mềm mại yêu kiều không thể sinh tồn.

"Thánh thượng, cái này không thể trách công chúa, là nô tỳ không phải." Triệu phi nhìn Hiền Tông khóc ròng, nói.

Hiền Tông cảm thấy ái phi mình thật hiền lương, đúng là nữ nhân tốt, Linh Lung muốn ném chết nàng, ái phi của ông vẫn còn nói tốt thay Linh Lung mà. Lúc này cả người Triệu phi ướt sũng, tóc tai bù xù, phấn son trên mặt hòa tan, một dạng giống như nữ quỷ, nhưng trong mắt Hiền Tông chỉ thấy người tình, ái phi mình vẫn rất nghiêng nước nghiêng thành á!

"Công chúa điện hạ là đang buồn về việc Cố gia." Triệu phi khóc nói: "Còn nói với nô tỳ là muốn rời cung đến đất phong." Dù sao trong lúc nói chuyện này với nha đầu, trong phòng trừ Vương ma ma, đều là thân tín của mình, Triệu phi mở mắt nói dối, nói không chút cố kỵ nào.

Nghĩ đến Thái hậu lão nương mình định ra cửa hôn sự này cho khuê nữ, tâm tình Hiền Tông nhất thời rất kém, nói: "Nữ nhi Hoàng gia còn lo lắng gả sao?"

Triệu phi liếc mắt về một tổng quản thái giám đang hướng dẫn mấy triều thần đến đây, được hai cung nhân đỡ, nhìn vừa yếu ớt, lại vừa kiên cường đến trước chân Hiền Tông, nhỏ giọng nói: "Thánh thượng, nữ nhi nhà danh giá cái gì cũng quan trọng, Công chúa điện hạ còn nhỏ như vậy, làm sao chịu được chỉ trích của thiên hạ?"

Hiền Tông nói: "Vậy khối đất phong trẫm cho Linh Lung thì sao?"

Mọi người ở đây đều cho rằng, Thánh thượng ngài đủ rồi, ngay cả chuyện như vậy ngài cũng muốn hỏi Triệu phi? Đầu óc lớn là dùng để suy nghĩ a!

Ngọc Tiểu Tiểu đi đến trước người Vương ma ma, đưa tay đỡ Vương ma ma lên, nhỏ giọng nói: "Tiểu ca Cố gia này là người tốt hay người xấu?"

Vương ma ma không phải là người thiện lương nói chuyện mơ hồ, bà thì thầm vào tai Ngọc Tiểu Tiểu: "Cả nhà Cố gia đều là trung thần, là người tốt."

Người tốt là được, Ngọc Tiểu Tiểu nhìn về phía Hiền Tông, nói một câu: "Không cần phiền phức, ta sẽ không rời cung."

Hiền Tông bước nhanh mấy bước đến trước mặt khuê nữ, nói: "Triệu phi cũng vì muốn tốt cho con."

Nữ nhân này hiện nay hận không thể xông lên cắn chết ta đấy, ông không thấy hả? Ngọc Tiểu Tiểu lắc lắc đầu, phun ra hai chữ: "Ta gả."

Hiền Tông nổi giận, nói: "Con gả cho ai? Sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Con có biết Cố gia phạm vào tội gì không hả? Thông đồng với địch bán nước, nói dối quân tình, nếu không phải được tiên hoàng ban kim bài miễn tử, trẫm nhất định sẽ chém cả nhà hắn!"

"Chứng cứ xác thật?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi.

Hiền Tông nói: "Con nói gì vậy? Nếu con còn không biết ai là người tốt, đừng trách trẫm đem con gả đến Cố gia!"

"Nàng là người tốt?" Ngọc Tiểu Tiểu chỉ Triệu phi, rồi nhìn người cha đời này của mình.

"Được, trẫm sẽ hạ chỉ." Hiền Tông nảy sinh ác độc, nói: "Con cứ đi làm người Cố gia đi!"

Thời điểm gây gổ, thật ra cũng không thể xem như thật, việc gây gổ giữa hai cha con Hoàng gia này cũng giống vậy, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, lúc này, mấy vị đại thần đang tính liều mạng cầu tình thay người Cố gia, cũng sẽ không ngu ngốc, thế gia vừa nghe Hiền Tông nói xong, vội vàng quỳ trên mặt đất, cùng nhau khen ngợi Hiền Tông: "Thánh thượng anh minh!"

Hiền Tông sửng sốt, ông thế nào lại trở thành người anh minh rồi?

"Thánh thượng anh minh." Đại học sĩ Anh Niên Duẫn quỳ trên mặt đất nói: "Thánh thượng nguyện ý đem Công chúa Điện hạ gả cho tam lang Cố gia, Thánh thượng một lời đáng giá ngàn vàng, là tấm gương cho người trong thiên hạ, bọn thần tự thẹn, Thánh thượng anh minh."

Hiền Tông nói: "Không phải, trẫm không phải nói cái này...."

"Thánh thượng!" Lúc này Triệu phi cũng quỳ trên mặt đất, nói: "Lần này Cố gia phạm vào tội lớn, Thánh thượng còn giữ chữ tín với Cố gia, có lòng lấy đức báo oán, nô tỳ cảm động đến rơi nước mắt, Thánh thượng anh minh!" Nha đầu này muốn quăng chết nàng, nàng nhất định phải đẩy nha đầu này vào hố lửa!

Trong lúc nhất thời, mọi người đều cùng khen tặng Hiền Tông, đều là người đọc sách, lúc khen ai, mỗi chữ đều như ngọc, đều không có lặp lại chữ nào.

Đạo đức bị thổi phồng đến đỉnh cao làm Hiền Tông trợn tròn mắt, giống như nếu ông nói không, hay không đồng ý, lập tức sẽ trở thành tiểu nhân không nghĩa khí, vô tình vô nghĩa, thêm cả vô sỉ.

Ngọc Tiểu Tiểu thấy các quan viên như vậy, miễn cưỡng quỳ xuống dập đầu một cái với Hiền Tông, nói: "Nữ nhi tạ ơn phụ hoàng."

Hiền Tông đang suy nghĩ, chuyện này như thế nào lại như vậy?

Ngày thứ nhất xuyên không đến thế giới này, vì không muốn đi vào con đường nhân sinh của Nữ đế tàn bạo, Ngọc Tiểu Tiểu thành công đem mình gả ra ngoài