Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 18




Lúc Ngọc Tiểu Tiểu kéo Triệu tướng gia tới cung, Hiền Tông đang ngồi trong Điện Sơ Tĩnh của Triệu phi, cùng Triệu phi nói về những năm Công chúa Linh Lung còn nhỏ. Hôm nay khuê nữ xuất giá, lúc này cả người Hiền Tông cảm thấy hết sức đau đớn, cùng nằm trên giường với Triệu phi, nói: "Hoàng hậu đi, Linh Lung cũng xuất giá, ài!"

Triệu phi nghe Hiền Tông nhắc tới Hoàng hậu, trong lòng cười lạnh, bất quá trên mặt lại buồn rầu, nói với Hiền Tông: "Vâng ạ, thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy, năm đó nô tỳ vào cung, Trưởng Công chúa Điện hạ vẫn là một đứa nhỏ đấy."

Hiền Tông nói: "Hiện tại Linh Lung vẫn còn nhỏ."

Triệu phi nhìn Hiền Tông, dịu dàng cười một tiếng: "Thánh thượng, có phải nô tỳ vẫn chưa già phải không?"

Hiền Tông cúi đầu nhìn sủng phi của mình, Triệu phi đã có trang điểm tỉ mỉ trước đó, chỗ nào thấy già á? Hiền Tông hôn lên mặt Triệu phi, cảm khái nói: "Thật may là vẫn còn San San nàng ở đây."

Triệu phi khẽ rên một tiếng: "Thánh thượng." Tính toán thời gian, bọn người phụ thân nàng cũng đã làm xong chuyện ở Cố gia rồi, lúc này, Triệu phi đang chờ người báo tin vui đã tiêu diệt cả nhà Cố gia.

Nhìn bộ dạng hấp dẫn mê người của Triệu phi, nếu không phải lo lắng Triệu phi đang bị thương, thì lúc này Hiền Tông đã chơi trò lăn giường với Triệu phi rồi: "Đã bị thương như vậy rồi, nàng còn dám quyến rũ Trẫm sao?" Hiền Tông nhỏ giọng thì thầm bên tai Triệu phi, mới vừa rồi còn thương cảm Hoàng hậu và con gái mình, vào lúc này chữ sắc đã hiện lên đầu rồi.

Triệu phi nhỏ giọng cười, nói: "Đây là nô tỳ sợ Thánh thượng buồn nha!"

Tay Hiền Tông hướng về ngực Triệu phi, mắt thấy sắp chạm vào kiều đỉnh cao vút mềm mại kia, thì thái giám bên ngoài phòng hô to: "Thánh thượng!"

Hiền Tông sợ hết hồn, tay lập tức vỗ vào trước ngực Triệu phi: "Chuyện gì?" Hiền Tông trầm giọng hỏi, hô to như vậy, đây là nói sắp mất nước hả?

Tiểu thái giám bên ngoài phòng ngủ nói: "Thánh thượng, Trưởng Công chúa hồi cung rồi ạ."

Thân thể Hiền Tông giật mình đứng dậy, sao khuê nữ mình mới gả đi lại trở về? "Đã xảy ra chuyện gì?" Hiền Tông vừa hỏi vừa bước nhanh ra khỏi phòng.

Khóe miệng Triệu phi thoáng qua một nụ cười lạnh, phu gia gặp nạn, nha đầu kia hồi cung cầu cứu đây mà, bất quá chuyện liên quan đến ngôi vị Hoàng đế, nữ nhi ruột thịt còn quan trọng hơn ngôi vị Hoàng đế sao?

Lúc này tiểu thái giám bên ngoài phòng ngủ nói thêm một câu: "Triệu....Triệu tướng gia giống như...giống như sắp chết."

Đầu Hiền Tông đụng vào cửa phòng, Triệu Thu Minh chết? Khuê nữ ông hồi cung, cùng với chuyện Triệu Thu Minh chết, hai người này có liên quan với nhau sao?

"Ngươi nói cái gì?" Triệu phi ngẩn người, từ trên giường hét lớn.

Lần này tiểu thái giám không có cà lăm nữa, nói với Triệu phi: "Hồi bẩm nương nương, Triệu tướng gia giống như đã qua đời."

Đây là Cố gia sắp chết, muốn liều mạng, mới giết phụ thân mình? Cả người Triệu phi run rẩy, nàng muốn dồn Cố gia vào chỗ chết, nhưng nàng cũng không muốn hại chết phụ thân mình á: "Cố gia muốn tạo phản sao?" Triệu phi cáu kỉnh nói một câu, thân thể giãy giụa, từ trên giường ngã xuống đất.

Lúc này đầu Triệu Tông loạn thành đoàn, quay lại nhìn Triệu phi, hỏi: "Triệu tướng đi đến Cố phủ làm cái gì?"

Triệu phi bị Hiền Tông hỏi như vậy, tâm căng thẳng lên, rơi lệ nói: "Nô tỳ không biết."

Hiền Tông một cước đá văng cửa phòng, hỏi tiểu thái giám: "Công chúa đâu?"

Tiểu thái giám còn chưa nói, thì tiếng gào thét của Triệu Thu Minh từ xa truyền vào tai Hiền Tông: "Thánh thượng cứu thần!"

Hiền Tông nhìn vào trong đình viện, đã thấy Triệu Thu Minh giãy dụa trong tay khuê nữ mình như một con châu chấu bị buộc dây, mặt quả thật rất "đẹp", kể cả Hiền Tông, tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn thẳng.

Ngọc Tiểu Tiểu xách Triệu Thu Minh đi tới trước mặt Hiền Tông, rồi ném Triệu tướng gia xuống đất.

Hiền Tông nheo mắt, cảm động lây, cảm thấy một trận nhức nhói, hỏi: "Linh Lung, này, đây là chuyện gì thế?" Ông biết võ nghệ Linh Lung cao cường, nhưng vì cái gì khuê nữ vừa gả đến Cố gia, lại cùng tên họ Triệu này đánh nhau? Nhìn bộ dạng Triệu Thu Minh, trận này bị đánh không nhẹ nha.

Triệu Thu Minh còn chưa kịp nói, Ngọc Tiểu Tiểu đã lên tiếng; "Ông ta phái người đốt tân phòng ta!"

Hiền Tông ngoáy lỗ tai mình, hỏi: "Con nói cái gì?"

"Thánh thượng, thần oan uổng mà!" Triệu Thu Minh không chịu được bi thương, kêu oan với Hiền Tông: "Làm sao thần dám đốt tân phòng của Công chúa Điện hạ?"

Hiền Tông hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Hắn đốt tân phòng con làm cái gì?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Không biết, ông ta mang theo hơn một ngàn người đến Cố phủ giết người phóng hỏa."

"Thần oan uổng, Thánh thượng...." Triệu Thu Minh quỳ trên đất, dập đầu với Hiền Tông: "Thần nhận được mật báo, Cố gia thừa dịp Công chúa gả qua, để chuyển đi tội chứng bọn họ thông đồng với địch quốc, lúc này thần mới đem người đến Cố phủ để điều tra hư thật, thần...." Triệu tướng gia tố cáo được một nửa, thì lại bị Ngọc Tiểu Tiểu tát một cái trên đầu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Chúng ta giết người này đi!" Ngọc Tiểu Tiểu trợn mắt há mồm nhìn Hiền Tông, nói.

"Phụ thân ta đâu?" Lúc này, Triệu Thành Bắc đã đuổi tới cửa cung, la lớn với Tướng quân Cấm quân thủ Cung Môn.

Canh giữ trước cửa cung có hơn một trăm Cấm quân, còn có một vị tướng quân, nhìn thấy hai đội nhân mã chạy tới Cung Môn, cũng nghiêm mặt gỗ mà chỉ về thành lâu sau lưng.

Cố Tinh Nặc vội vã nói: "Mau nói!"

"Công chúa Điện hạ mang theo Triệu tướng gia, bay lên thành lâu vào cung rồi." Nếu nói tướng quân giữ Cung Môn đang ở trong mộng, thì lúc này hắn còn chưa tỉnh sao? Ừ, nhất định là vậy!