Hắn Ta Có Bạch Nguyệt Quang

Chương 27: Thu lại




Nhã Âm trầm mặc ngồi trên xe, quá nguy hiểm, mới tiếp xúc với hắn có một chút thôi đã bị đưa đi rồi.

Nghiên Trác đỡ trán bất lực, [Ngươi rõ ràng tự đi theo người ta!]

Nhã Âm không để ý tới nó, cô liếc nhìn sang Bạc Quân, phát hiện hắn cũng đang chống tay nhìn cô. Nhã Âm khựng người, máy móc quay qua chỗ khác. Cô phát hiện mình chẳng thể đối diện hắn được nữa, là do hắn lớn lên quá khác sao? Bạc Quân trước kia lạnh lùng thật nhưng mà ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng mang ý cười, còn người ngồi cạnh cô bây giờ ánh mắt của hắn như muốn đốt cháy làn da của cô vậy.

“Tránh cái gì?”

Bạc Quân trầm khàn lên tiếng.

“…”

Giọng của hắn cũng hay hơn nữa, cứu mạng!

“Tránh…con muỗi”

Bạc Quân: “…”

Phong Thần ngồi trong không gian, nó đang cố liên lạc với hệ thống bên kia thì bị lời nói của Nhã Âm làm cho bật cười.

[Cô ta đang nói con muỗi một mét chín à?]

Nhã Âm ôm đầu, cô lại phát ngôn ra cái gì nữa rồi. Từ lúc gặp hắn cô hình như bị khờ xuống vài bậc. Mỗi lần nghe giọng của hắn là cô lại không giữ được bình tĩnh.

“Bạc Quân.”

“Ừm?”

“Cậu thật sự là Bạc Quân hả?”

[…] Nghiên Trác chính thức che chắn âm thanh.

Được rồi, nó không muốn nghe kí chủ vô tri của nó nói chuyện nữa.

Bạc Quân gõ gõ lên cửa kính ô tô, hắn suy nghĩ một chút.

“Hừm…gọi tôi là anh thì tôi trả lời.”

“!!!”

Hắn ta trong bốn năm qua đã trải qua những gì vậy!

“Bạc Quân…cậu mong muốn có em gái lắm hả?”

“A…?”

Nhã Âm còn rất rộng lượng.

“Được rồi, tôi có thể miễn cưỡng làm em gái của cậu.”

Bạc Quân liếm môi, rút một điếu thuốc ra, hắn vừa châm lửa vừa nói:

“Ha, không cần. Nhưng mà làm tiểu tình nhân thì có thể?”

“Hả!?”

Trong đầu của Nhã Âm bây giờ là vũ trụ, sao hỏa, sao thủy và những thiên thạch đang bay lơ lửng. Chính là sốc văng ra khỏi trái đất đúng nghĩa!

Nhã Âm hoài nghi người đang ngồi cạnh cô là cái tên Armee Silberne đang giả dạng Bạc Quân. Bạc Quân sẽ không bao giờ phát ra được lời này.

“Thật sự là Bạc Quân?”

Bạc Quân rít một hơi thuốc, khói thuốc bay từng cột trong xe, hắn hạ cửa kính xuống, khàn khàn nói:

“Nếu thích có thể gọi tôi là anh yêu? Hửm? Hay là…”

“Đủ rồi!”

Sắc đỏ như những rạng mây lan dần trên gương mặt nhỏ, Nhã Âm đưa tay che mặt. Ở nơi cô không thấy được, Bạc Quân khẽ cong môi.

“Bốn năm nay, em đã đi đâu?”



Nhã Âm: “…” Tự đổi cách xưng hô luôn rồi!

“Đi vòng quanh thế giới.”

“…”

“Sao lại không đến gặp tôi một lần?”

“Ba mẹ em còn chưa gặp.”

Bạc Quân: “…”

Nhã Âm cũng không còn cách nào, cô cũng không thể nói ra nhiệm vụ của hệ thống được, nếu như nói cô đi thu thập hồn thể gì đó thì chắc họ sẽ đưa cô vô trại tâm thần luôn. Nhưng không ngờ một lần đi như vậy mà lại bốn năm, xảy ra chuyện gì cũng không biết. Nhã Âm vốn định hỏi cho rõ ràng vậy mà khi gặp Bạc Quân lại bị hắn dọa sợ.

Bộ dáng này của hắn quả thật rất cuốn hút nhưng mà cứ giống mafia thế nào ấy!

“Bạc Quân, có khi nào cậu là kẻ khủng bố?”

Bạc Quân: “…” Là kẻ nào đồn ra cái tin tức này? Liền giết.

Bạc Quân liếc nhìn Nhã Âm một cái, hắn im lặng. Trên đầu Nhã Âm toàn là dấu chấm hỏi, cô chớp chớp mắt rồi nhận ra điều gì đó.

“Bạc Quân! Có khi nào…anh là kẻ khủng bố?”

Lúc này Bạc Quân mới chậm rãi lên tiếng.

“Em gọi tôi là bố nghe cũng không tồi.”

“!!!”

Nhã Âm làm mặt quỷ, “Muốn làm Suggar daddy?”

Nhã Âm hỏi trong run sợ, mấy năm trôi qua, chẳng lẽ khẩu vị của hắn thay đổi rồi. Nhã Âm đã rút ra một kết luận mà cả đời này cô chưa từng nghĩ đến, Bạc Quân thích làm bố đường.

Bạc Quân liếc nhìn biểu cảm đặc sắc của cô, hắn gõ gõ tàn thuốc lá.

“À…cũng được.”

“…” Cũng được cái gì chứ!

Nhã Âm hít sâu một hơi, được rồi, mấy năm gặp lại nói chuyện có chút khắc khẩu. Nhã Âm lôi bình giữ nhiệt ra uống mấy ngụm lớn, cô cần sự bình tĩnh. Mấy năm nay chẳng lẽ Bạc Quân bị kích thích? Hay là Tạ Quế Chi gây cho hắn phiền toái. Thật ra để Bạc Quân ở lại với Tạ Quế Chi, Nhã Âm cũng có chút rầu rĩ, không biết ả có làm gì hắn không, còn cả việc Mộ gia bị xóa sổ nữa, không biết Mộ Trùng và Mộ Khương Phong sao rồi.

Chuyện Mộ gia bị xóa sổ là tin tức quá chấn động, đến người không để tâm gì đến báo chí như Nhã Âm cũng có nghe qua. Bất quá hình như là do Bạc lão đại làm ra, nhưng mà Nhã Âm còn chưa biết Bạc Quân đã trở thành lão đại.

Đang trong dòng suy nghĩ miên man, đột nhiên bên vai phải trầm xuống, Nhã Âm giật mình quay sang phát hiện Bạc Quân từ lúc nào đã tựa đầu vào vai cô, hai mắt nhắm nghiền. Nhưng mà nam nhân này có lẽ còn chưa thỏa mãn, hắn vòng tay bá đạo khóa cô vào trong lòng. Thay vì nói hắn tựa vào người cô chi bằng nói hắn ôm cô ngủ.

Nhã Âm không dám nhúc nhích, cô thiếu chút ngừng thở. Trên người hắn thoang thoảng mùi của thuốc lá, còn cả của một chai vang ủ lâu năm, hơi thở của hắn nhẹ nhàng trầm ổn. Khi nhắm mắt, cả người hắn như thu lại dáng vẻ lãnh khốc, nhìn có vẻ ôn hòa.

Nhã Âm đột nhiên cảm thấy bản thân có lỗi, suốt mấy năm cô chẳng liên lạc gì cho hắn, dù là tình huống bắt buộc đi chăng nữa thì Nhã Âm cũng không thể nào ngưng tự trách mình.

Nghiên Trác đọc suy nghĩ của Nhã Âm, nó hết nhịn nổi.

[Kí chủ? Là hắn sai với ngươi trước! Ngươi lại không cố ý bỏ đi, biết tại sao ngươi công lược đến cuối cùng mà lại để thua không? Ngươi quá lương thiện lại thiếu dứt khoác]

Đúng thật.

Nếu như lúc đó một trong hai chịu nói ra tình cảm của mình cũng không đi đến kết cục như thế này.

[Ngưng việc tự trách bản thân, sức khỏe của ngươi còn chưa ổn định]

Nhã Âm cúi đầu, thật ra dù có thu thập được hồn thể thì Nhã Âm vẫn phải chịu đựng căn bệnh kia, so với việc này, Nhã Âm lại lo Bạc Quân hơn.

Một người có thể si tình đến vậy sao?

[Có kí chủ ngốc của ta]

Nhã Âm nhìn những vết sẹo của hắn, trái tim run lên. Cô khẽ đưa tay định chạm vào thì bỗng nhiên Bạc Quân mở mắt. Nhã Âm có thể thấy dù chỉ thoáng qua nhưng ánh mắt hắn hiện rõ tia cảnh giác thêm một chút sát khí. Nhã Âm biết người có phản ứng như vậy là người luôn sống trong cảnh nguy hiểm rình rập.

Nhã Âm áp tay vào mặt hắn, run rẩy hỏi:



“Rốt cuộc thời gian qua đã có chuyện gì xảy ra vậy? Xin lỗi vì đã…”

Bạc Quân giữ nguyên tư thế ôm cô, đặt cằm lên vai cô, hờ hững nói:

“Hửm? Không có gì, bằng không thì kể tôi nghe chuyện của em đi.”

“A…”

Nhã Âm kể cho Bạc Quân từ việc chữa bệnh đến việc cô nổi hứng đi khắp nơi. Nhã Âm tuyệt đối không dám tiết lộ chuyện thu thập hồn thể của hệ thống, bởi vì biết đâu cô lại bị phạt cái gì đó.

Nhã Âm cũng không hề biết, Bạc Quân vốn dĩ đã biết nguyên nhân cô đi khắp nơi như vậy. Bởi vì bên cạnh hắn có hệ thống đứng đầu, Phong Thần liên kết với Nghiên Trác mà biết được hết. Mặc dù thời gian sau khi Nghiên Trác biết Phong Thần là hệ thống của Bạc Quân thì liền ngắt kết nối nhưng cũng đủ để Phong Thần hiểu chuyện gì xảy ra.

Chuyện Nhã Âm bị trừng phạt là lỗi của hắn. Nhưng nữ nhân này lại ngốc như vậy, nhận hết lỗi về mình, hắn mới là người cần đền tội.

“Bé cưng…tôi nhớ em.”

Bạc Quân ôm Nhã Âm hít sâu một hơi, nhưng mà xin lỗi bé cưng nhé.

Việc em bỏ đi lâu như vậy khiến cho tôi phát điên thật rồi.

Liệu em có chịu ở bên một kẻ điên như tôi không?

A…mà em lại làm gì có sự lựa chọn chứ.

__

Khi câu chuyện kết thúc, một lát sau cũng là lúc đoàn xe dừng lại. Bạc Quân không vội xuống xe, bàn tay của hắn vỗ đều đều lên tóc của Nhã Âm. Chiếm hữu điên cuồng khiến hắn có thể đánh mất lý trí mất cứ lúc nào, Bạc Quân bế cô vào lòng, để mặt cô úp vào ngực mình. Hắn chậm rãi bước xuống xe, thuộc hạ cúi đầu xếp thành một hàng trước cửa.

“Chào mừng Bạc lão đại quay trở lại!”

Trong lúc Nhã Âm mơ mơ hồ hồ bị âm thanh đó đánh thức, cô ngơ ngẩn hỏi:

“Ai là Bạc lão đại?”

“Hừm…Là tôi chăng?”

“???”

Tới khi Nhã Âm đã yên vị ngồi trên giường cô vẫn chưa hồi thần trở lại. Nhã Âm cuối cùng cũng hiểu vì sao tất cả mọi người đều hoảng sợ khi nghe hắn tới rồi. Bởi vì tên này mẹ nó…đã trở thành Bạc lão đại!

Nhưng mà Nhã Âm không biết chừng đó vẫn chưa đủ để bọn họ sợ tới mức hóa đá như vậy, người đang tiến lại gần cô là kẻ thao túng cả lục địa Á Âu.

[Kí chủ…ngươi nhìn lại chân xem]

“…” Nhìn chân làm gì?

Nhã Âm cúi đầu nhìn chân của mình, chiếc vòng khóa bạc bóng loáng hắt vào mắt của cô, sợi dây xích phát ra âm thanh leng keng kéo theo trái tim của Nhã Âm rớt cái phịch xuống đất. Nhã Âm nhìn theo sợi dây, đầu được nối với cây cột giường, Nhã Âm ngây người.

Tình huống này không phải điều mà cô có thể tiếp nhận.

[…Chúc mừng kí chủ mở khóa được sở thích giam cầm của hắn]

“…” Haha. Sở thích…cái *beep* *beep*

Những suy nghĩ phát ra phía sau quá thô tục, vì một cộng đồng văn minh đáng yêu, xin được phép làm mờ.

“…” Xin lỗi nhé, con tim tôi chưa chuẩn bị cho điều này.

Nhã Âm nhìn cái vòng khóa chân cô một chút, mẹ nó, nó còn khắc cái chữ gì kia!

“Quà gặp lại?”

“Quà gặp cái *beep* con mẹ nó cái *beep*…”

Những âm thanh sau đây phát ra gây tổn thương thính giác, xin được phép tắt âm lượng.

__

Bôn ba khắp các châu lục, Nhã Âm cuối cùng cũng gặp lại người mà mình mong chờ bấy lâu.

Ngày đầu tiên Nhã Âm gặp lại người mình yêu thầm thời học sinh và sau đó…à, không có sau đó nữa.