Hắn Ta Có Bạch Nguyệt Quang

Chương 2: Nắm tay




Đây là lần đầu tiên Nhã Âm thích một người đến như vậy, thích đến nỗi không dừng được. Lần đầu gặp Bạc Quân là vào năm cấp hai, lúc đó Nhã Âm bị bệnh, cả năm đi học được có vài lần. Cả lớp chẳng ai nhớ tới cô cả, chỉ có hắn, hắn nhớ tên của cô. Nhưng mà chuyện lâu như vậy, Bạc Quân chắc có lẽ cũng quên rồi. Chỉ có điều, Nhã Âm mãi không quên được ngày hôm đó.

Vốn dĩ biết hắn sẽ vào ban tự nhiên nhưng không ngờ cách lớp đến như vậy. Nhã Âm cắn môi, chẳng lẽ lại vì tình yêu mà học ngược với thực lực.

[Ngươi đúng là thiếu tiền đồ, nói chuyện lâu như vậy mà vẫn chưa nắm tay được]

"..." Ngươi thì hiểu cái gì gọi là tiếp cận từ từ.

[Tới lúc bị phạt, liền từ từ]

"..."

Nhã Âm không quay về lớp mà đi thẳng đến phòng hiệu trưởng.

[Xin chuyển lớp? Hơi khó]

"Ta đương nhiên có cách, ngươi chờ mà xem"

Nghiên Trác nhún vai lắc đầu, tiếp tục yên vị trên vai cô.

_

Phòng hiệu trưởng.

Mộ Khương Phong đang xem danh sách nhập học. Đôi mắt anh bỗng nhiên va phải vào một cái tên.

"Nhã Âm...Hể? Bảo bối của mình?"

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc.

Mộ Khương Phong rũ mắt nhìn thông tin của Nhã Âm, nhàn nhạt cất giọng.

"Vào đi"

"Mộ ca ca!"

"!?"

Mộ Khương Phong ngẩn đầu, trong mắt tràn đầy kinh hỉ. Anh đứng bật dậy, gấp gáp đi đến gần nữ nhân trước mặt.

"Bảo bối"

Nhã Âm mỉm cười, ngọt ngào gọi:

"Mộ ca ca"

[Kí chủ! Ngươi ngoại tình]

"..." Không phải!

Trái tim Mộ Khương Phong tức khắc mềm xuống. Anh cuối người ôm Nhã Âm thật chặt, khàn khàn nói:

"Bảo bối, anh nhớ em...Còn tưởng em không muốn gặp anh, vào đây học cũng không báo cho anh biết"

"A...haha"

Nhã Âm không chút dấu vết đẩy anh ra. Mộ Khương Phong nhìn cô một cái, cũng không vạch trần cô. Anh xoay người đi đến ngồi vào ghế salon bên cạnh. Vươn tay, kéo Nhã Âm đến ngồi xuống.

"Bảo bối, đến đây"

Nhã Âm gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.

"Thế nào? Nhớ ca ca?"

Nhã Âm ngại ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:

"Thật ra..."

-

-

-

Mộ Khương Phong chớp chớp mắt nhìn Nhã Âm đang hết sức thành khẩn trước mặt. Cô nói rất nhiều, cả lí do cũng chuẩn bị đầy đủ.

"A? Vòng vo như vậy, hóa ra là muốn xin chuyển lớp"

Mộ Khương Phong liếm môi, vươn tay xoa má của Nhã Âm, đôi mắt sâu thẳm:



"Nhưng mà, bảo bối làm như vậy là phạm luật nha"

Mộ Khương Phong cong cong mắt, chậm rãi nói:

"Vậy cho nên...có phải em nên làm gì để khiến ca ca đồng ý không?"

Nhã Âm: "..."

[Ngươi nói xem, có phải hắn đang đòi phí hối lộ?]

Nhã Âm: "..."

Nhã Âm nuốt xuống một cái, chống tay lên chân của Mộ Khương Phong, chồm người tới. Yết hầu của Mộ Khương Phong lên xuống, ánh mắt nóng rực.

"Mộ ca ca..."

Mộ Khương Phong hít sâu một hơi:

"Bảo bối?"

Nhã Âm long lanh ánh mắt.

"Em không có tiền"

Mộ Khương Phong: "..."

Mộ Khương Phong bật cười, vòng tay ôm Nhã Âm vào lòng, lồng ngực anh run run. Giọng nói trầm thấp như có như không vang lên bên tai cô:

"Ưm, cũng không đòi tiền của em, nhưng mà chút phúc lợi thì phải có a. Cho nên tối nay..."

Nhã Âm nghe xong, sảng khoái gật đầu.

"Được"

Ánh mắt của Mộ Khương Phong ngày càng sâu.

"Bảo bối thật ngoan"

__

[Ngươi ngoại tình!]

"Ta đã bảo là không phải!"

[Hắn ôm ngươi!]

"Hắn là ca ca của ta! Hắn có hơi thích đụng chạm thôi!"

[!? Các ngươi cũng không có quan hệ máu mủ a!]

"..."

"Ta đã bảo là hắn ta chỉ có hơi thích đụng chạm thôi!"

[....]

Nhã Âm trở về lớp, giáo viên và học sinh đã tập trung đầy đủ. Nhã Âm có chút căng thẳng, cô đến trễ nhất. Nhã Âm từ từ mở cửa bước vào, có cảm giác như tất cả mọi người đều nhìn cô.

"Dạ chào cô, em..."

Cô giáo nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói:

"Nhã Âm phải không? Được rồi, mau vào chỗ đi. Lớp còn một chỗ trống đó"

Nhã Âm nghĩ nghĩ, chắc Mộ Khương Phong đã gọi cho cô giáo rồi. Cô liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ còn một chỗ cạnh cửa sổ. Nhã Âm đi xuống, đặt cặp lên bàn, cô yên lặng ngồi xuống chống tay nghe sinh hoạt.

"Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên các em..."

Kết thúc hai tiết đầu tiên, Nhã Âm vươn vai một cái.

Nhã Âm lôi chiếc bình giữ nhiệt trong cặp ra, uống từng ngụm nhỏ. Ngoan ngoãn giống như một bạn nhỏ tiểu học. Nhã Âm trời sinh nước da trắng hồng hào, cặp mắt hạnh lúc nào cũng ngập nước, môi còn đỏ chúm chím rất đáng yêu. Gương mặt đáng yêu như vậy nhưng vóc dáng lại rất quyến rũ, dù vậy nhìn vào vẫn lộ ra vẻ ngốc manh ngoan ngoãn, khiến cho người ta sinh ra cảm giác yêu thích.

Một vài bạn học tiến lên bắt chuyện, Nhã Âm lễ phép trả lời, như vậy nên nhiều người càng thích cô. Vốn muốn định xuống lớp Bạc Quân nhưng mà lại bị bạn học giữ ở chỗ này. Nhã Âm thở dài, đợi ra chơi tiết sau xuống cũng được.

Nhưng mà bạn học Bạc Quân lớp kia đã gấp đến không chịu được. Mộ Trùng nhìn bạn thân của mình nãy giờ nhìn ra cửa cả ngàn lần liền khó hiểu.

"Mày đang chờ gì vậy?"



Bạc Quân không có đáp lời Mộ Trùng, hắn trầm mặc một lúc, càng ngày càng lạnh lẽo. Nữ nhân kia rốt cuộc như thế nào lại không đến đây? Chẳng lẽ vì quá ngại ngùng, hay lúc đó nghe hắn nói như vậy, cô liền tổn thương rồi.

Bạc Quân lần đầu tiên nghĩ về người khác nhiều như vậy. Mộ Trùng nhăn mặt, phấn khích nói:

"Ể, Bạc thiếu gia, không phải mày tương tư rồi đấy chứ?"

Bạc Quân nâng mắt, chậm rãi đáp:

"Không, chỉ là có một nữ nhân đang âm thầm thích tao"

"Wtf, mày từ chối rồi?"

Mộ Trùng quá hiểu bạn mình.

Bạc Quân gõ gõ lên bàn, rũ mắt nói:

"Chưa tỏ tình"

Mộ Trùng nhìn chằm chằm Bạc Quân, lặng lẽ lùi ra xa, làm vẻ mặt ghét bỏ.

"Mày đang tính mập mờ gieo hy vọng? Tra nam!"

"Không có. Chỉ là...muốn làm bạn"

Bạc Quân tận lực sắp xếp từ ngữ, kết quả lại thu được bộ mặt ghét bỏ của Mộ Trùng.

Bạc Quân: "..."

Ra chơi tiết tiếp theo, Bạc Quân nhàm chán úp mặt xuống bàn, hai mắt nhắm nghiền. Mộ Trùng nhìn hắn như vậy thì ngán ngẩm, lựa chọn tự mình đi mua đồ ăn.

"Bạn học, cậu tìm ai vậy?"

"Bạc Quân"

Giọng điệu quen thuộc truyền vào tai.

Bạc Quân rung rung mí mắt, chậm rãi mở ra, đôi mắt sáng rực chuẩn xác nhìn về phía cô. Cảm xúc của Bạc Quân nháy mắt trở nên vui vẻ, bao nhiêu cái bực bội bay đi đâu hết.

Hắn hừ lạnh trong lòng, nữ nhân này đúng là chết mê chết mệt hắn. Về sau chắc chắn cũng không buông hắn ra được, phải sớm chặt đứt tâm tư của cô thôi.

"Bạc Quân"

Nhã Âm ôm bình giữ nhiệt đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng gọi.

"Tớ đến chơi với cậu"

Bạc Quân tận lực ép vui sướng trong mắt, lạnh nhạt nói:

"Ừ"

Nhã Âm mấp máy môi, có chút không biết nói gì. Cô ngoan ngoãn kéo ghế ngồi cạnh bên hắn, sau đó lại yên lặng nhìn hắn một lúc.

Bạc Quân nghĩ nghĩ, chắc chắn là cô đang ngại ngùng nhưng mà tâm tư như vậy cũng thật dễ đoán đi. Nhìn xem, vừa đến là gọi tên hắn còn kéo ghế ngồi sát như vậy, nhìn hắn lâu như vậy, ừm, khẳng định là rất thích hắn.

Cuối cùng, Nhã Âm nhỏ giọng hỏi:

"Bạc Quân, tớ nắm tay cậu được không?"

Bạc Quân: "A..."

Nghiên Trác ngồi trên đầu cô gào thét.

[Ngươi! Ngươi cũng không thể nói thẳng như vậy chứ]

Bạc Quân mở to mắt nhìn cô, vành tai Bạc Quân đỏ ửng, hắn xém chút nữa đứng bật dậy. Bạc Quân mở miệng, thế nhưng phát hiện một chữ cũng không nói được.

"Tôi..."

Nhã Âm mím môi, có chút héo.

"Xác định là không được rồi..."

Bạc Quân nhìn cô lập tức ủ rũ như vậy, hắn còn chưa từ chối.

"Cũng...cũng không phải là không được"

Bạc Quân nói xong liền đỏ mặt quay sang chỗ khác. Nữ nhân này tâm tư thật không đơn thuần, lại còn quyến rũ hắn như vậy. Nghĩ rằng làm như vậy thì sau này cô thổ lộ hắn sẽ đồng ý sao? Đừng mơ!

Nếu như Nghiên Trác đọc được suy nghĩ của hắn, đại khái sẽ cười đến ngất xĩu.