Hạn Sử Dụng Của Vị Chủ Nhân Này Hình Như Có Hơi Lâu

Chương 2




Sau khi người đàn ông rời đi không bao lâu thì cầm một con dao quay lại.

Trong đôi mắt đỏ ngầu không còn bao nhiêu lý trí.

Tuy rằng cái chết của người cá đã làm rối loạn kế hoạch của ông ta nhưng dưới sự đe dọa của cái chết thì gan của người cá sau khi chết đã trở thành hy vọng cuối cùng của ông ta.

Nói không chừng?

Nói không chừng ông ta có thể là một ngoại lệ thì sao?

Người đàn ông mất bình tĩnh xông vào phòng nhốt người cá, sau đó kinh ngạc mà trợn tròn mắt.

Thi thể của người cá trước đó không lâu còn đang nổi lềnh phềnh trong bể cá khổng lồ đã biến mất.

Những biến cố xảy ra liên tiếp đã tác động lớn đến tinh thần và sự đau đớn từ thể xác của người đàn ông, khiến ông ta không thể phản ứng lại ngay lập tức.

Cùng lúc ấy, đột ngột vang lên một tiếng “lạch cạch” rất nhỏ.

Đó là tiếng đóng cửa.

Cuối cùng người đàn ông cũng đã nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, lập tức lao về phía cửa rồi liên tục nhập mật khẩu, nhưng đều bị lỗi.

Mật mã đã bị thay đổi.

…Trong lúc ông mất hồn mất vía rời khỏi phòng.

Trong khoảng thời gian này cửa vẫn luôn mở, mà người duy nhất có thể đổi mật khẩu chỉ có thể là….

Nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ, người đàn ông nhanh chóng chạy về phía cửa sổ, cả khuôn mặt áp sát vào hàng rào làm bằng kim loại tốt.

Lúc trước vì phòng ngừa người cá chạy trốn, tất cả mọi mặt để bảo vệ trong căn phòng đều được tính toán kĩ lưỡng. Tất nhiên cửa sổ cũng không bỏ qua, thế mà bây giờ lại trở thành một trong những chướng ngại vật ngăn ông ta rời khỏi phòng.

Tuy nói như vậy nhưng ông ta vẫn nhìn thấy người cá ở ngoài cửa.

Người cá vốn dĩ phải chết lúc này lại đang nằm trên đường.

Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, Bạch Dư không hề trốn tránh mà nở một nụ cười vô cùng vui vẻ với người đàn ông.

Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trên người Bạch Dư, làm cho cả người cậu bị chiếu đến trắng thuần và trong suốt như thể đang phát sáng vậy.

Cảm giác rung động lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Dư dưới ánh trăng lại xuất hiện.

Người đàn ông ngây người nhìn chằm chằm cậu nhưng Bạch Dư không có nhiều thời gian để dây dưa với người muốn ăn gan của mình.

Bạch Dư đã có suy nghĩ đổi mật khẩu căn phòng từ rất lâu rồi.

Hơn nữa, người đàn ông cũng không đề phòng cậu lắm, chỉ cần quan sát kĩ một chút Bạch Dư đã nhớ cách mở cửa bằng mật khẩu và cách thay đổi mật khẩu.

Dám chọn lúc này để làm, cũng dựa trên sự hiểu biết của cậu về ông ta.

Đúng là nhốt kẻ điên này trong phòng rồi mới chạy trốn sẽ an toàn hơn.

Một người cá không có chân lên bờ, muốn di chuyển sẽ rất bất tiện.

May mắn thay, Bạch Dư là một người cá hoang dã. Mặc dù cậu đánh không lại những loài cá hung dữ ở dưới biển sâu, mấy ngày gần đây cũng chưa cũng chưa có gì bỏ bụng nhưng vẫn có hai phần sức lực.

Dùng sức hai tay rồi vung đuôi một cái, người cá đang nằm ngay ngắn trên bãi cỏ mềm mại dễ dàng nhảy ra ngoài.

Dáng vẻ tràn đầy sức sống này hoàn toàn trái ngược với vẻ “yếu đuối vô hại” khi ở trước mặt người đàn ông.

Bạch Dư muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thứ nhất, cậu không biết người đàn ông ở trong phòng có thể bị giam bao lâu.

Thứ hai, nơi này là núi sâu, cách xa nơi con người sinh sống, cũng không biết trong núi rừng có bao nhiêu nguy hiểm với một người cá như cậu.

Cậu không muốn vừa mới được tự do đã rơi vào “miệng cọp”.

Đương nhiên, trước khi rời đi Bạch Dư còn không quên chọc thủng lốp của chiếc xe đậu trước nhà.

Do xem không hiểu hệ thống vận hành của phương tiện ở thế giới này nên Bạch Dư cũng không thể nào lái xe bằng đuôi cá được, vậy nên cậu dứt khoát phá hỏng lốp xe.

Đột nhiên có một tiếng loảng xoảng thật lớn vang lên từ phía ngôi nhà ở đằng sau cậu.

Bạch Dư vừa chạy vào rừng cây vừa quay đầu nhìn thoáng qua.

Hình như người đàn ông bị nhốt ở trong phòng nhìn thấy cậu chạy trốn nhanh như vậy nên rất nôn nóng nên bây giờ đang dùng lực xô cửa.

Bạch Dư cũng không để ý lắm, chỉ liếc nhìn bầu trời rồi nhảy ra ngoài.

Sự hiểu biết của cậu về thế giới này còn quá ít, cũng không biết đối phương còn có chiêu dự phòng nào không. Cậu không thể lãng phí thời gian ở chỗ này được.

….

Một giây trước bầu trời vẫn còn đang tỏa nắng rực rỡ, bỗng trở nên âm u, ảm đạm. Ngay sau đó cơn mưa xối xả trút xuống, cuồng phong gào thét.

Trong cơn mưa to gió dữ, Kế Bội Lâm nhìn thấy bên đường có một bóng đen đang gian nan bước về phía trước.

Sau khi nhìn thấy xe của Kế Bội Lâm, người kia giơ tay ra hiệu dừng xe.

Kế Bội Lâm từ từ dừng xe lại.

Anh chưa kịp nói gì thì đối phương đã đập xuống bên cửa xe, nơi Kế Bội Lâm vừa điều chỉnh ánh sáng, đôi mắt tràn đầy tia máu tìm kiếm khắp nơi trong xe của Kế Bội Lâm.

Cảm giác này rất khó chịu.

Kế Bội Lâm điều chỉnh ánh đèn trong xe, hỏi: “Có cần giúp gì không?”.

Ở ngoài trời trong thời tiết như vậy không phải là ý hay. Đối phương bị nước mưa xối ướt trông rất chật vật nhưng không giống bộ dạng cần giúp đỡ.

Người đàn ông bên ngoài xe rõ ràng không hài lòng với hành vi điều chỉnh ánh đèn của Kế Bội Lâm, điều này khiến ông ta không thể nhìn rõ bên trong xe. Đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ máu của ông ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Kế Bội Lâm.

Ánh mắt ấy cực kì đáng sợ, tràn ngập sự điên cuồng mà không có cách nào hình dung được.

Nếu là người khác, chắc sẽ cảm thấy sợ hãi, muốn né tránh.

Nhưng Kế Bội Lâm chỉ bình tĩnh nhìn lại.

Người bên ngoài xe vốn muốn nói gì đó nhưng dưới ánh mắt chăm chú như vậy lông mày của ông ta hơi cau lại rồi lùi lại một bước.

Ông ta lùi bước.

Không phải ở bên trong chiếc xe này…

Nếu có người nào đó ở vùng hoang dã này phát hiện người cá đã biến mất kia thì không thể nào bình tĩnh như vậy được.

Trong thời tiết này, chỉ cần tiếp xúc với người cá thì quần áo sẽ không khô ráo như vậy.

Người đàn ông nghĩ như vậy, liếc qua xe của Kế Bội Lâm một lần nữa rồi lặng im không một tiếng động rời khỏi đại lộ trong mưa gió quay trở lại trong rừng.

Có thể người cá kia vẫn còn ở trên núi.

Cơn mưa to xuất hiện quá đúng lúc đã giúp người cá che đậy tất cả hành tung.

Nhưng chỉ cần người cá còn ở trên núi thì chắc chắn sẽ không thể nào chạy trốn thành công.

Mưa to gió lớn khiến cho tầm nhìn của con người bị hạn chế rất nhiều.

Dù vậy, Kế Bội Lâm vẫn chú ý đến thứ đối phương đang cầm trong tay.

Giống như một cái móc khổng lồ lại hơi giống một sợi dây thừng.

Kế Bội Lâm không nói gì, chỉ khởi động xe lần nữa, xuyên qua màn mưa mà lái về phía trước. Cho đến khi trở lại căn nhà ở ngoại thành rồi đậu xe vào trong gara.

Lúc này Kế Bội Lâm mới mở cốp xe, bên trong là một người cá màu trắng đang nằm nghiêng về một phía, cuộn tròn cả người.