Hắn Siêu Dính Người

Chương 2




Chương 2

Edit: Giọt sương sớm trên cành làn aka Mực lười.

Nhìn qua giống như một thiếu niên lấy hiếu thảo làm niềm vui.

Chẳng qua là người lấy lòng hình như cũng không cao hứng như ngoài mặt.

Bạch Thần nhìn ba Lục vẫn duy trì mặt nghiêm trên bàn ăn, còn có mẹ Lục ý cười không tới đáy mắt, mí mắt rủ xuống.

"Nguyên Nguyên, mau tới ăn sáng, hôm nay có nấu cháo trứng muối con thích nhất đây." Mẹ Lục nhìn thấy Bạch Thần đứng ở cầu thang, ý cười liền đạt tới đáy mắt, thân thiết gọi Bạch Thần đi qua. 

Tươi cười trên mặt mẹ Lục làm đáy lòng Bạch Thần không tự chủ nổi lên ấm áp, theo bản năng hướng mẹ Lục lộ ra nụ cười sáng lạng.

Mẹ Lục nhìn Bạch Thần mặt vô biểu tình vẫn đứng ơ cầu thang, nghi hoặc hỏi:" Nguyên Nguyên, con sao vậy?"


Bạch Thần lắc đầu:"Mẹ, con không có chuyện gì đâu"

Hệ Thống:[ Tiểu chủ nhân, không sao đâu, chúng ta cứ từ từ tới.] 

Bạch Thần:'Hệ thống, download một gói biểu tình của nhân loại đi.'

Hệ Thống:[Vâng, tiểu chủ nhân.]

Mẹ Lục đem chén cháo múc đầy đặt trước mặt Bạch Thần:"Không nóng lắm, uống chậm thôi."

"Cảm ơn mẹ." Bạch Thần nhìn cháo thơm trong chén một lát, chần chờ cầm lấy muỗng, múc một muỗng cháo đưa vào miệng, hương vị đồ ăn thơm ngon tràn vào ngập khoang miệng, làm Bạch Thần tâm tư bình tĩnh nổi lên gợn sóng.

Hệ Thống:[ Tiểu chủ nhân, ngon không?]

Bạch Thần:"Thật ngon"

Lục Thanh ngồi một bên thấy Bạch Thần à mẹ Lục mẫu tử tình thâm, trong mắt xẹt qua một tia ám quang, bàn tay đặt dưới mặt bàn không tự chủ được xiết chặt, ngay sau đó gã kéo miệng nở nụ cười sáng lạng, vừa chờ mong vừa sợ hãi nhìn Bạch Thần nói:"Anh, hôm nay em cùng anh đến trường được không?"


Lục Tùng Nguyên và Lục Thanh đều đang học ở trường đại học F ở thành phố A, nhưng hai người lại không cùng chuyên nghành, vì đại học F cách Lục gia chỉ có nữa tiếng đi xe, nên hai người đều chọn học ngoại trú, chỉ có lúc trưa ở lạ trường mới đến kí túc xá nghỉ trưa.

Từ khi Lục Thanh vào Lục gia, rất nhiều lần chủ động muốn cùng Lục Tùng Nguyên đi học, Lục Tùng Nguyên không thích Lục Thanh, tự nhiên sẽ không ủy khuất chính mình đi cùng Lục Thanh.

Mỗi lần Lục Tùng Nguyên từ chối Lục Thanh yêu cầu bồi dưỡng tình cảm anh em, Lục Thanh liền sẽ trưng ra khuôn mặt đáng thương, mất mát, tranh thủ đồng tình của ba Lục, mẹ Lục thậm chí là quản gia và bảo mẫu trong nhà, làm mọi người an ủi gã.

Hiện tại cũng vậy, mẹ Lục nghe thấy Lục Thanh nói, phản xạ có điều kiện nhìn qua Bạch Thần.


Mẹ Lục thần sắc phức tạp, trong lòng nàng luôn hy vọng Bạch Thần có thể tốt đẹp ở chung với Lục Thanh, nhưng vì ở đáy long thiên vị Bạch Thần, mẹ Lục cũng không muốn Bạch Thần ủy khuất bản thân.

Trong lòng mẹ Lục, nàng biết con trai nàng nuôi lớn có bao nhiêu ghét đứa con ruột từ đâu ra này.

Kỳ thật cũng không phải mẹ Lục bất công Bạch Thần, mà là nàng đối với Lục Thanh không sinh ra được cảm giác thân cận, nhưng nhiều lần xét nghiệm ADN đều nói rõ cho nàng Lục Thanh mới là con ruột của nàng.

"Được" Bạch Thần uống cháo nhàn nhạt nói.

Nguyên chủ Lục Tùng Nguyên không thích Lục Thanh, nhưng Lục Thanh ở trong mắt Bạch Thần cùng người khác không có gì khác biệt, cùng đi học cũng được, với cậu không có gì khác nhau.

Vốn tưởng rằng sẽ giống như lúc trước bị từ chối, Lục Thanh vừa định lộ ra ủy khuất biến thành kinh ngạc, cũng may gã phản ứng nhanh, trước khi mọi người nhìn thấy, biểu lộ ra nét mặt vui mừng, gã cong mắt hạnh phúc hỏi:"Anh, anh chấp nhận em rồi? Em vui lắm."
Bạch Thần thong thả uống cháo, không để ý đến gã.

Mẹ Lục bên cạnh nhìn hai đứa con của mình, trong lòng thở dài nhẹ nhõm. Ngay cả ba Lục luôn trầm mặc ánh mắt nhìn Bạch Thần cũng toát lên vui mừng.

Trên xe, Lục Thanh giống như cực kì vui vẻ nói chuyện với Bạch Thần.

"Anh, hôm nay em rất vui vì được đi học cùng anh!"

Lục Thanh con ngươi phiếm quang, mi mắt cong cong:"Từ khi về nhà đến nay,em thấy lúc nào cũng hạnh phúc, ba mẹ đều đối với em thực tốt, mỗi ngày dặn phòng bếp nấu món ăn em thích, tự tay mua quần áo cho em, trang trí phòng, rất nhiều rất nhiều việc nữa, bây gì anh cũng tiếp nhận em, em rất rất cao hứng luôn, từ nhỏ đến lớn đây ngày em vui nhất đó!"

Nói Lục Thanh giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt:"Em hiện tại thật sự quá hạnh phúc!!"

Bạch Thần lười biếng dựa lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, đối với Lục Thanh lải nhải mắt điếc tai ngơ.
Thủ đoạn nhỏ này của Lục Thần đối với Bạch Thần vô dụng, cậu cũng không phải nguyên chủ, sẽ không vì ba mẹ Lục thương yêu Lục Thanh liền ghen ghét, nói lời lời nghiệt ngã với Lục Thanh, để bản thân mang danh độc ác xấu xí.

Lục Thanh thấy Bạch Thần một chút phản ứng cũng không có, căm giận mà khẽ cắn môi.

Dọc theo đường đi, Lục Thanh lên ý đồ âm thầm khơi màu lửa giận của Bạch Thần nhưng Bạch Thần lại không mải may dao động, cuối cùng Lục Thanh chỉ có thể phẫn hận ngậm miệng.

(Hề =))))) 

Tới đại học F, Bạch Thần xuống xe, không nhìn Lục Thanh đi sau lấy một cái, dựa trên tư liệu của hệ thống, hướng khu dạy học của nguyên chủ đi qua.

Lục Thanh đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cao ngạo của Bạch Thần, nắm chặt tay, dưới ánh mắt đồng học chung quanh cúi đầu.
Nguyên chủ học ngành quản lí kinh tế, cùng lớp với nguyên chủ đa số đều là con nhà giàu thành phố A.

Lúc trước, nguyên chủ là tồn tại lóe mắt nhất, nói là chúng tinh phủng nguyệt cũng không quá, nhưng từ lúc Lục Thanh bước chân vào Lục gia, bạn học với bạn thân sôi nổi nhiệt tình liền không thèm ngó đến nguyên chủ nữa.

Bạch Thần vác balo vào lớp, một giây trước phòng học đùa giỡn khí thế một giây sau liền đồng loạt im bặt, ngay sau đó mọi người sôi nổi quay đầu, làm như không thấy cậu, tiếp tục đề tài đang nói dở.

Bạch Thần làm lơ, trực tiếp bước qua đám bạn học, tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ ngồi xuống.

"Tôi còn tưởng tưởng ai, hóa ra là Lục thiếu gia." Một thanh niên cao lớn bĩ khí nghênh ngang đi đến bên cạnh Bạch Thần, nhấc chân đạp lên bàn ghế Bạch Thần, cười hung tợn:" Nha, ngại quá, tôi quên mất, Lục thiếu gia không còn là Lục thiếu gia nữa rồi, bất quá chỉ là thằng con nuôi thôi."
Phòng học mới vừa còn ầm ĩ bởi vì thanh niên này mà ngừng lại, lần nữa an tĩnh xuống.

Bạch Thần mặt vô cảm nhìn thoáng qua thanh niên kia, sau đó nhìn về bàn ghế bị thanh niên đạp dưới chân.

Hệ Thống:[Tiểu chủ nhân, đây là tử địch của Lục Tùng Nguyên, Lương Dương Hồng.]

Lương Dương Hồng là con của lão tổng công ty địa ốc ở thành phố A, Lương gia tuy có nhiều tiền, nhưng chỉ có thể xem là nhà giàu mới nổi, trong giới thượng lưu chỉ có thể xoay vòng bên ngoài, không thể tiến vào.

Lương Dương Hồng từ nhỏ cũng là được cha Lương cưng chiều, muốn ngôi sao sẽ không cho mặt trăng, tính tình rất bá đạo, sau này cha Lương biết được Lương Dương Hồng học cùng ban với Lục Tùng Nguyên, muốn Lương Dương Hồng kết thân với Lục Tùng Nguyên, Lương Dương Hồng tâm cao khí ngạo làm sao nghe lời cha Lương, lại bởi vì cha Lương muốn gã cong đuôi theo sau làm thân mà xem Lục Tùng Nguyên không vừa mắt, cứ thế mà đối nguyên chủ đối địch. 
Càng quá hơn lúc Lục Thanh vào Lục gia, chuyện Lục Tùng Nguyên là con nuôi bị đưa ra ánh sáng, Lương Dương Hồng khắp nơi tìm nguyên chủ gây chuyện.

Trong tư liệu, sau này Lương Dương Hồng cực kỳ thích mặt trời nhỏ lương thiện Lục Thanh, vì Lục Thanh, gã cũng nhún một tay vào chuyện tai nạn xe của Lục Tùng Nguyên và mẹ Lục.

Lương Dương Hồng đá văng cái bàn trước mặt Bạch Thần, sách giáo khoa vừa lấy ra để trên bàn bì động tác của gã mà rơi hết xuống đất,Lương Dương Hồng đem sách giáo khoa dẫm dưới chân:" Tao nói mày một thằng con nuôi tới đây học quản lí kinh tế làm cái gì? Chả nhẽ mày còn trông cậy tương lai kế thừa tập đoàn Lục Thị?"

Gã nói rồi cười phá lên. (Mày tưởng mày Nanno hả mậy, nết duyên vl)

Bạn học bên kia vẫn luôn chú ý tới bên này, một số người cũng giống Lương Dương Hồng vui sướng khi người gặp họa tươi cười ầm ĩ, một chút cũng không che đậy mà còn quay đầu coi như không nhìn thấy gì.
Bạn học lúc trước thường bám theo lấy lòng, cùng nguyên chủ kề vai sát cánh, giờ phút này không một ai đứng ra vì Bạch Thân nói một câu.

Bạch Thần thu hồi ánh mắt từ cái chân đang dấm sách giáo khoa lên.

Bạch Thần:[Cậu ta thực đáng ghét, làm dơ sách của ta rồi.]

Hệ Thống:[Tiểu chủ nhân không cần ủy khuất chính mình.]

Lương Dương Hồng vẫn đang dào dạt đắt ý nhìn Bạch Thần vẫn luôn không hé răng  đột nhiên đứng lên, gã định châm chọc vài câu, lại thấy Bạch Thần vươn tay về phía gã.

'Rắc---'

Tiếng xương bị vặn gãy vang lên, thanh âm thanh thúy ở trong phòng học an tĩnh đặt biệt lớn.

Lương Dương Hồng mồ hôi đầy đầu thống khổ mà nắm cánh tay phải bị Bạch Thần một phen vặn gãy, phản ứng không kịp Bạch Thần đột nhiên động thủ vặn tay gã.

Gã ngẩng đầu mắt âm ngoan hướng Bạch Thần la lên:"Mày dám."
Đám bạn học bên này có chút không dám tin nhìn Bạch Thần, làm như hông thể tin được thân thể nhỏ hơn một vòng so Lương Dương Hồng Bạch Thần như vậy hung tàn, chỉ một tay liền đem cánh tay Lương Dương Hồng cao hơn một cái đầu vặn gãy.

"Tao sẽ cho mày đẹp mặt." Tuy rằng cánh tay phải rất đau, nhưng suy cho cùng đánh nhau là chuyện thường ngày của gã, bất quá trì hoãn một chút, nâng cánh tay trái hướng về Bạch Thần đấm xuống.

Bạch Thần biểu tình bất biến, nâng chân lên đá chân Lương Dương Hồng, đồng thời thân thể chuyển động.

'Rắc---'

Tay trái Lương Dương Hồng lần nữa bước vào vết xe đỗ của tay phải, đồng thời dưới chân bất ổn, mặt hướng xuống đất ngã đụi.

Trong phòng học càng thêm im lặng, chỉ có tiếng hút khí đau đớn của Lương Dương Hồng.

'Ring ring ring---' Tiếng chuông vào học vang lên. Không biết ai hô một câu vào lớp, cung quanh lập tức tản ra về chỗ ngồi.
"Sao thế này?" Thầy giáo đi vào phòng học liếc mắt thấy Bạch Thần còn có ngã một bên quằn quại hít thở Lương Dương Hồng, cùng bàn ghế lung tung lộn xộn chung quanh.