Editor: Mưc
Chương 11:
Không khí điện ảnh khủng bố ngạnh sinh sinh* bị hai người nhìn thành bầu không khí ngọt ngào quái dị.
Chiếu theo hành trình Tề Tiêu đã an bài công viên giải trí hạng nhất sau khi xem phim, nhưng nhìn đến Bạch Thần bất giác lộ một tia mệt mỏi, quyết đón đem lịch trình đi công viên giải trí hủy bỏ, ôm lấy Bạch Thần mơ màng sắp ngủ trở lại xe.
Đối với mỗi giây mỗi phút ở cạnh Tề Tiêu, Bạch Thần đều hết sức quý trọng, dù cho mí mắt của cậu không khống chế được muốn đóng lại, cũng cố chống không cho mình ngủ.
Hệ thống lo lắng không thôi:[ Tiểu chủ nhân, không cần cạy mạnh, mau ngủ đi.]
Bạch Thần:[ Không cần, tôi không muốn ngủ.]
Hệ thống bất đắt dĩ:[ Tiểu chủ nhân, thân thể của ngài quan trọng hơn.]
Bạch Thần ủy khuất:[ Chính là tôi luyến tiếc hắn a.]
Hệ thống:[ Tiểu chủ nhân lại không nghe lờ, tôi liền dùng thủ đoạn cưỡng chế.]
Bạch Thần yên lặng đem chính mình chôn trong lòng ngực Tề Tiêu, không tiếng động phản kháng hệ thống, đồng thời cũng tham lam hơi thở trên người Tề Tiêu.
Hơi thở trên người Tề Tiêu luôn có thể làm cậu thấy phi thường thỏa mãn cùng an tâm, Bạch Thần cực kì cực kỳ thích.
"Bảo bối, mệt liền ngủ đi." Tề Tiêu nhìn Bạch Thần mệt mỏi mà còn chống đối không chịu ngủ, đau làm muốn chết, hắn thò tay đặt lên lưng Bạch Thần vỗ vỗ nhẹ, giống như dỗ con nít:" Tôi vẫn ở đây, không đi, bảo bối nhanh ngủ đi."
Tuy ở chung vỏn vẹn hai ngày ngắn ngủn, nhưng Tề Tiêu đối trình độ dính người của Bạch Thần hắn hiểu rất rõ, đại khái cũng đoán được Bạch Thần vì hắn mới cố thức.
Cũng bởi vì đoán được nguyên nhân, Tề Tiêu càng đau lòng Bạch Thần hơn.
Hắn vỗ nhẹ sau lưng Bạch Thần một cái lại một cái, ôn nhu kiên nhẫn dỗ dành.
Chẳng biết là do quá buồn ngủ hay là do Tề Tiêu trấn an nổi lên tác dụng, không bao lâu Bạch Thần đã ngủ say, nhưng tay thì vẫn gắt gao nắm chặt góc áo Tề Tiêu, đem quần áo của Tề Tiêu từ ủi phẳng bóng loáng chuyển thành nhăn dúm dó.
Hệ thống phức tạp nhìn Tề Tiêu và Bạch Thần ở chung, thở dài một hơi.
Xe vững vàng dừng ngoài nhà lớn Lục gia, người ngồi trong xe không có chút động tác nào.
Ước chừng nữa tiếng trôi qua, thanh âm trầm thấp của Tề Tiêu vang lên trong xe:" Trở về."
Ôm Bạch Thần ngủ say đi vào biệt thự, quản gia nhanh chống tiến lên đón.
" Gọi điện thoại cho Văn Hiên, kêu nó gọi qua Lục gia đi."
Quản gia nhìn Bạch Thần trong lòng Tề Tiêu, ngầm hiểu gật gật đầu, đi ra.
Thắng đến buổi tối ngày hôm sau,Bạch Thần ở mẹ Lục liên tục điện thoại thúc giục mới không muốn kêu Tề Tiêu đưa cậu về Lục gia.
(Con cưng bỏ nhà theo trai kh trịu zìa, mẹ Lục đau trong lòng mụt ít 😂)
Lúc xuống xe, Bạch Thần lưu luyến lôi kéo tay Tề Tiêu, mặt ma ủ rũ trong thật ủy khuất:" Đã hứa rồi đó, anh ngày mai phải đón tôi tới trường."
"Được." Tề Tiêu cười đáp.
"Vậy, tôi vào nhà đây?" Bạch Thần nắm bàn tay Tề Tiêu, chậm chạp không muốn buông tay.
Tề Tiêu trong lòng ngọt ngào đồng thời cũng thực luyến tiếc, nhưng hắn không thể phớt lờ Lục gia mạnh mẽ đem Bạch Thần đến bên người hắn, dù rằng Bạch Thần nguyện ý.
Hắn nhấc chân xuống xe, đem Bạch Thần một phen ôm lấy Bạch Thần, thân cao một mét chín hoàn hảo chủ phủ Bạch Thần cao một mét bảy tám.
Ánh trăng sáng tỏ nhu hòa phủ lên người bọn họ, duy mĩ lại ấm áp.
Đây là một đôi tình nhân được trời đất tác hợp, phảng phất như bọn họ trời sinh nên thân mật như vậy.
Hồi lâu, Tề Tiêu mới buông Bạch Thần ra, cúi đầu in lên trán Bạch Thần một cái hôn thanh âm trầm thấp ôn nhu xuyên thấu màng tai Bạch Thần:" Ngủ ngon, bảo bối, tôi sẽ nhớ em."
Một câu nháy mắt làm Bạch Thần luyến tiếc cùng ủy khuất tan biến, cậu cong mặt mày, đôi mắt tinh lượng tắc đầy hình ảnh Tề Tiêu:" Tôi cũng sẽ nhớ anh, ngủ ngon."
Bạch Thần nhón chân ở khóe môi Tề Tiêu hạ xuống một nụ hôn.
"Trở về đi, tôi nhìn em đi vào." Tề Tiêu sờ sờ đầu Bạch Thần.
"Không muốn." Bạch Thần ngửa đầu, ngữ khí kiên định:" Hôm nay tôi muốn nhìn anh rời đi."
Tề Tiêu sửng sốt, sau đó chậm rãi cười ra tiếng, cực kỳ suиɠ sướиɠ:" Thật là một tiểu bảo bối."
Được Tề Tiêu khen, Bạch Thần lập tức cũng nở nụ cười theo.
Luyến tiếc mà nhìn xe Tề Tiêu từ từ biến mất trong bóng đêm, lúc này Bạch Thần mới xoay người hướng cửa biệt thự đi đến.
"Nguyên Nguyên."
Đi vào biệt thự, đột nhiên thanh âm vang lên làm Bạch Thần sửng sốt, cậu quay đầu nhìn lại, liền thấy mẹ Lục đứng trong bóng tối.
Mẹ Lục chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, sắc mặt có chút phức tạp nhìn Bạch Thần.
"Mẹ, con đã về." Bạch Thần ngoan ngoãn chào hỏi mẹ Lục.
"Nguyên Nguyên, hắn là ai?" mẹ Lục rối rắm lúc lâu, rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng.
"Hắn?" Bạch Thần ngơ ngác, ngay sau đó trên mặt nở ra nụ cười ngọt ngào, cậu nghiêm túc nhìn mẹ Lục, nói:" Mẹ, đó là người con thích, là người rất thích rất thích."
Trong mắt cậu ánh sao sáng lấp lánh, cho dù bầu trời ánh trăng sáng tỏ mỹ lệ, cũng thể so được với ánh sáng lóe mắt trong mắt cậu.
Giống như đó là toàn bộ thế giới của cậu.
Ý thức được điểm này, máu toàn thân mẹ Lục như bị đông lại, rõ ràng là hơi lạnh lúc đầu thu lại làm nàng như lạc vào động băng, gió đêm thổi qua, thân thể mẹ Lục run lên.
Môi nàng run rẩy, một lúc lâu mới tìm được thanh âm của chính mình:" Nguyên Nguyên, hắn là đàn ông."
Bạch Thần chớp mắt, trong mắt đầy nghi hoặc:" Con biết a."
Biết mà con còn...
Mẹ Lục cuối cùng cũng không chất vấn thành lời, nàng nhớ đến hai người ôm nhau bên ngoài, còn có biểu tình trên mặt khi Bạch Thần nói thích nam nhân kia, cái loại mà như có được hạnh phúc nhất thế giới kia nữa.
Mẹ Lục nhắm mắt, trong lòng bất đắt dĩ cùng cảm xúc thương tiếc lòng vào nhau.
Con trai của nàng thích một nam nhân, mà con đường này quá khó đi, nàng không đành lòng...
"Mẹ?" Bạch Thần nghi hoặc gọi mẹ Lục một tiếng.
Mẹ Lục phục hồi tinh thần lại, giấu đi cảm xúc trong mắt, kéo tay Bạch Thần:" Chúng ta vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Ba Lục lúc này còn đang ở công ty tăng ca, trong nhà chỉ có mẹ Lục cùng đám người quản gia.
Để Bạch Thần về phòng rửa mặt trước, mẹ Lục tự mình vào bếp hâm nóng một ly sữa bò.
Trong phòng tắm, Bạch Thần ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, đem cả người chính mình đều ngâm vào trong nước, chỉ chừa cái đầu lộ ra ngoài.
[Hệ thống, mẹ Lục làm sao vậy?] Bạch Thần nhớ tới biểu tình mới vừa rồi của mẹ Lục, sắc mặt hiện lên tia nghi hoặc.
Hệ thống thật bất đắt dĩ, tiểu chủ nhân tuy rằng thông minh, nhưng rốt cuộc không rành đối nhân xử thế:[ Tiểu chủ nhân, thế giới này nam nhân cùng nam nhân là không thể ở bên nhau...]
Bạch Thần càng thêm nghi hoặc:[ Vì cái gì?]
Hệ thống:[ Vi phạm luân thường, không thể sinh con nối dõi, càng quan trọng hơn là sẽ bị thế nhân chỉ trích, thóa mạ.]
Bạch Thần:[ Để ý thế nhân làm cái gì?]
Hệ thống trầm mặc, sau đó tìm mấy cái kết cục bi thương về nam nhân yêu nhau cho Bạch Thần đọc.
Bạch Thần nhìn nhưng tin tức đó, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trầm xuống, trong mắt ám lưu dũng động*, vài tia sương đen trong mắt hiện lên.
*vì mình không tìm được nghĩa của từ nên để nguyên nhé.
[ Ai dám cản trở, ta* gϊếŧ hắn.] Trong âm thanh lãnh lệ chứa đầy sát ý.
*vì em bé là thần mà khi đến tg này mới sửa xưng hô, giờ em bé nổi nóng nên mình để 'ta' nghe cho ngầu :>>
Thân thể cậu trần trụi chậm rãi từ bồn tắm đứng lên, trong nháy mắt ngẩn đầu lên, hệ thống thấy rõ sương đen kích động dưới đáy mắt Bạch Thần, làm cho gương mặt nhỏ tinh xảo kia lãnh lệ khủng bố như Tu La tái thế.
Hệ thống cả kinh, ám đạo không tốt(?):[ Tiểu chủ nhân!]
Bạch Thần đầy tai không nghe thấy, trên người hơi thở càng thêm khủng bố, sương đen trong mắt ẩn ản có ý muốn lao ra ngoài.
'răng rắc'
Pha lê trong phòng tắm từ từ vỡ vụng, rơi xuống trên mặt đất.
Vô số mảnh nhỏ pha lê rơi trên đất, tạo ra một trận tiếng vang thanh thúy.
[ Tiểu chủ nhân!]
Hệ thống hô to một tiếng, phóng ra một đạo bạch quang lóe mắt nháy mắt đem Bạch Thần bao bọc lại.
Trong bạch quang, trong mắt Bạch Thần sương đen dần dần tan đi, cậu mê mang chớp đôi mắt, sau đó từ từ hướng mặt đất ngã xuống.
Mẹ Lục ở trong phòng chờ Bạch Thần, nàng lo lắng sốt ruột thỉnh thoảng nhìn về phía phòng tắm, bỗng nhiên một trận tiếng pha lê vỡ vụng vang lên, theo sau 'phanh' một tiếng, có cái gì đó ngã mạnh trên đất.
Mẹ Lục hoảng hốt, lập tức bất chấp tất cả, đứng dậy chạy vào phòng tắm.
(M.n thấy có quên gì hong 😳 em bé chưa mặc quần 🙈)
Mẹ Lục liếc mắt một cái liền thấy được thân ảnh Bạch Thần té xĩu trên mặt đất.
__________________
Bạch Thần mơ màng mở mắt ra, liền nhìn đến một mảnh trần nhà trắng bóng.
"Bảo bối! Rốt cuộc em đã tỉnh." Thanh âm trầm thấp khàn khàn ở bên tai Bạch Thần vang lên, tiếp đó là một đôi cánh tay rắn chắc hữu lực gắt gao chế trụ thân thể cậu, đem cậu ôm vào trong lòng ngực.
Khí tức quen thuộc khiến Bạch Thần trầm mê mà nheo lại đôi mắt.
"Bảo bối, thân thể còn chỗ nào không thoải mái không?" Tề Tiêu gắt gao ôm người trong lòng, một tay ấn chuông gọi.
Bạch Thần quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Tề Tiêu khác với hình tượng hoàn mỹ lúc trước thái độ vẫn bình thường, không chỉ có hai mắt che kín tơ máu, râu ria xồm xoàng, ngay cả nét mặt cũng tiều tụy hơn.
Cậu nghi hoặc, đôi tay che kín đôi mắt đầy tơ máu xoa xoa:" Anh làm sao vậy?"
Tề Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Thần, trong lòng vui sướng khi mất mà tìm lại được, nhưng đồng thời cái loại bất lực khi mất đi, khủng hoảng còn có nỗi tuyệt vọng đang chiếm cứ trái tim hắn.
Hắn bỗng nhiên cúi đầu, động tác thô bạo gặm cắn đôi môi kiều nộn của Bạch Thần.
"A--" Đau đớn đột ngột làm Bạch Thần kêu rên ra tiếng.
Tề Tiêu động tác cũng không dừng lại, hắn duỗi tay nắm cằm Bạch Thần, cường ngạnh xâm nhập lãnh địa Bạch Thần, điên cuồng càng quét.
Thẳng đến khi Bạch Thần hô hấp không thông, lúc này Tề Tiêu mới đem môi tách ra, cánh tay hữu lực xốc lên ôm trụ vòng eo mảnh khảnh của Bạch Thần, đem đầu vùi vào cổ Bạch Thần:" Bảo bối, còn may là em không có việc gì?"
Mực: mới có chút thành tụ đã đâm ra lười biếng rồi, haiz mình tha hóa rồi hiu hiu: