Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 35




"Vương gia, không cần lo lắng, ta chưa từng muốn trở thành phi của Vương gia, ta chỉ là hộ vệ của ngài, là thuộc hạ mà thôi, hơn nữa ta đã ước định, trong thời gian ba năm này ta nhất định sẽ ở lại bên cạnh ngươi."

Nhàn nhạt nói một câu, triệt để kéo ra khoảng cách giữa hai người, liền tính bọn họ cơ hồ có làm qua chuyện thân mật nhất, nhưng sự việc phát sinh, tâm bọn họ trong lúc đó, đã bị ngăn cách bởi một đạo phòng hộ thật dày.

Đúng vậy, ba năm này sẽ ở lại bên người của hắn, nhưng Triệu Tử Tu cũng biết, những lời này của Bạch Hiểu Tình cũng đại biểu, ở lại bên người hắn ba năm, ba năm vừa đến, tất nhiên sẽ rời đi!

"Bạch Hiểu Tình, ngươi cứ phải cự tuyệt ta mới được sao?"

Giờ khắc này, Triệu Tử Tu phát hiện bản thân càng thêm thống khổ, khoảng cách giữa hai người cũng đã khiến hắn đủ thống khổ, hiện tại đã đến mà đến gần nhau trong gang tấc mà lại càn xa cách hơn.

"Vương gia, nếu ngài nếu không có việc gì, thuộc hạ về phòng trước."

Trong giọng nói không có một tia dao động, trừ bỏ thân thể nàng run nhè nhẹ, căn bản làm cho người ta không cảm giác được nàng mới trải qua quá việc gì.

Hiện tại Bạch Hiểu Tình không có kiêu ngạo, bình thản kính cẩn nghe theo giống như là một nô tài, dùng hành động để ngăn cách tâm hai người.

Thất bại! Trừ bỏ thất bại, càng hối hận hơn.

Bởi vì hắn cảm giác được, thái độ của Bạch Hiểu Tình trở nên xa cách rất nhiều, cái này không tốt...

Nhưng Triệu Tử Tu lại không nói gì cả, chỉ dùng sức đem Bạch Hiểu Tình ôm vào trong ngực, không chịu để cho nàng rời đi, thật giống như một đứa nhỏ bất lực, làm cho người ta đau lòng.

Trong bóng đêm, đáy mắt Bạch Hiểu Tình hiện lên bất đắc dĩ, nàng phải đối mặt với người này thế nào mới tốt đây, có lẽ, kéo ra khoảng cách giữ hai người là lựa chọn tốt nhất...

Quả nhiên, dự cảm của Triệu Tử Tu là chính xác, ngày thứ hai bắt đầu, Bạch Hiểu Tình liền tránh né hắn, vốn là hộ vệ luôn theo bên người hắn, cũng biến thành ám vệ, tuy rằng có thể cảm giác được nàng tồn tại, nhưng lại nhìn không thấy nàng, loại cảm giác này thật đúng là đáng chết, khó chịu!

Mấy ngày qua, lão quản gia cũng phát hiện giữa hai người dị thường, nguyên bản Bạch cô nương là theo phía sau Vương gia, nhưng hiện tại đều không biết trốn ở nơi nào, mà thời điểm dùng bữa, Bạch cô nương cũng chỉ xuất hiện một lát, dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong liền vào phòng biến mất không thấy, cái loại cảm giác này giống như là hai người đang giận dỗi.

"Vương gia, ngài cùng Bạch cô nương lúc đó là như thế nào?" Rốt cục hạ nhân đều chịu không nổi trong phủ mấy ngày này áp suất luôn thấp vậy, lão quản gia rốt cục chịu không nổi phải hỏi hai người là chuyện gì xảy ra.

Đáp lại hắn là Triệu Tử Tu trầm mặc, hắn không biết trả lời thế nào.

"Ta bắt buộc nàng, nàng không phải tự nguyện. Ta vốn là muốn..."

Một câu nói, làm quản gia á khẩu không trả lời được, sáng sớm ngày đó hai người ôm nhau mà ngủ, khiến quản gia vui vẻ thật lâu, hắn cho rằng chủ tử cùng Bạch cô nương rốt cục tu thành chính quả, rốt cục cũng người mang lại ấm áp cho chủ tử, có thể ở cùng hắn. Tuy nhiên giờ khắc này, biết rõ chân tướng, trong lòng lại cảm thấy nặng trịch.

Hiện tại chủ tử tổn thương Bạch cô nương, tương lai bọn họ có lẽ là đầy bụi gai thôi, lúc này, trong lòng hắn có chút oán trách chủ tử, chủ tử bình thường cũng là một người đáng tin, hiện tại sao có thể làm ra chuyện như vậy.

Ban đêm, Triệu Tử Tu ngủ không được, một người đi lên nóc nhà hóng gió, hi vọng tâm tình có thể bình tĩnh một chút, cảm giác được Bạch Hiểu Tình tránh né, trong lòng hắn vô cùng nghẹn khuất, vì sao hắn đã nói sẽ phụ trách, mà nàng còn tránh hắn như rắn rết.

Thời điểm lên đến nóc nhà, ngoài ý muốn thấy được một người khác, hiện tại Triệu Tử Tu rất muốn đi qua, đem nàng ôm vào lòng, nói xin lỗi với nàng.

Kỳ thực sự tình ngày đó, đã qua lâu như vậy, Bạch Hiểu Tình tức giận trong lòng đã chậm rãi tiêu tan. Nhưng là bi thương ở đáy lòng nàng vẫn không thể biến mất được.

Triệu Tử Tu ở một bên gần như tham lam nhìn nàng, chỉ có thể quý trọng khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung này.

Đáng tiếc là, ngay khi trong lòng Triệu Tử Tu vừa mới dâng lên một chút thỏa mãn, Bạch Hiểu Tình phi thân xuống nóc nhà, để lại cho hắn một bóng lưng tiêu sái, không nói gì rời đi.

Giờ khắc này, Triệu Tử Tu rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đuổi theo nàng, lại bị nàng nhốt ngoài cửa.

Hắn không dám gõ cửa, sợ hiện tại nhất cử nhất động đều sẽ làm nàng càng thêm chán ghét, nhưng cứ như vậy, hắn si ngốc ở ngoài cửa canh giữ một đêm đều không thấy nàng mở cửa.

Cười khổ, nàng chán ghét bản thân đều đã đạt đến trình độ này sao? Chán ghét đến mức chỉ cần đứng chung một chỗ nàng đều chịu không được sao?

Về sau mỗi buổi tối, Triệu Tử Tu đều sẽ đến ngồi một hồi, bởi vì mỗi ngày Bạch Hiểu Tình đều sẽ đi lên, hắn liền như vậy có một chút thời gian để nhìn thấy nàng. Thời điểm khác, cho dù biết nàng ở bên người, lại như trước nhìn không thấy nàng.

Mà mỗi ngày ban đêm Bạch Hiểu Tình trở về phòng ngủ, Triệu Tử Tu đều sẽ canh giữ ở cửa phòng, đợi đến trời sắp sáng mới rời đi.

Dần dần, thời gian dài trôi qua, ngăn cách giữa hai người, giống như trở nên nhỏ đi rất nhiều, Bạch Hiểu Tình ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện ở bên người Triệu Tử Tu, bất quá thời gian đều rất ngắn.

Mặc kệ nói như thế nào, ân oán của Triệu Tử Tu cùng Bạch Hiểu Tình trong lúc đó xem như giải quyết hơn phân nửa, tuy rằng, hiện tại Bạch Hiểu Tình đã phong bế tâm của bản thân, không cho phép người nào tồn tại trong lòng nàng, tuy nhiên việc này đối với Triệu Tử Tu mà nói là tin tốt, hắn liền không cần lo lắng nàng sẽ bị người khác cướp đi.

Hơn nữa để cho Triệu Tử Tu cao hứng là, mấy ngày nay hắn phát hiện cửa phòng Bạch Hiểu Tình đã không còn luôn đóng, tựa hồ là ngầm đồng ý hắn lúc tối vụng trộm xem nàng vài lần.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của Bạch Hiểu Tình. Về phần Triệu Tử Tu...

Hắn mỗi ngày buổi sáng đều lặng lẽ vào cửa sau, điểm huyệt ngủ Bạch Hiểu Tình, sau đó hai người ôm nhau mà ngủ, thẳng đến sắc trời sáng, Triệu Tử Tu mới vụng trộm rời đi.

Chính là, Triệu Tử Tu bên này vấn đề mới giải quyết hơn phân nửa, thái tử cùng Thành vương bên kia đã có chút thiếu kiên nhẫn.

Bọn họ luôn chờ Bạch Hiểu Tình đến cầu tình, nhưng đợi hồi lâu cũng không có tin tức, việc này làm cho bọn họ phiền chán không thôi.

Rõ ràng hết thảy đều ở trong kế hoạch của bọn họ, không phải sao, vì sao đến bây giờ Bạch Hiểu Tình còn chậm chạp không tới, rõ ràng ngày đó hắn truyền mật âm nói với Triệu Tử Tu, 'Đừng tưởng rằng nàng vĩnh viễn là người của ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ đến bên ta, cùng Ngọc Nhi ngày đó giống nhau'.

Hắn tin tưởng vững chắc những lời này sẽ khiến cảm xúc của Triệu Tử Tu không khống chế được, Bạch Hiểu Tình nhất định sẽ chịu không nổi mà rời khỏi Lệ Vương phủ, cho dù là không ly khai, cũng có tám tầng ngăn cách.

Nhưng trên thực tế là mấy ngày nay thám tử hồi báo, Bạch Hiểu Tình căn bản là không có dấu hiệu rời khỏi Lệ Vương phủ!

Điều này sao có thể, chẳng lẽ Triệu Tử Tu tính tình tàn bạo là giả, bất quá cho dù là như thế nào, Lam Ngọc Nhi cũng là điểm cấm của hắn, không có khả năng sau khi hắn nghe thấy đều không có phản ứng gì!

"Thái tử hoàng huynh, nếu không được liền buông tha thôi, không cần vì một nữ nhân mà đem sự tình làm kinh động phụ hoàng, sẽ bị phụ hoàng trách phạt. Trên đời này cũng không phải chỉ có mình nàng là nữ nhân!"

Thành vương Triệu Tử Việt luôn luôn không hiểu, Triệu Tử Hằng vì sao lại đối Bạch Hiểu Tình để bụng như vậy, chẳng qua là một nữ nhân thôi, tuy rằng rất đẹp, nhưng là trên đời này mỹ nhân nhiều lắm, vì sao hắn cứ phải quan tâm đến nàng?

"Ta biết, nhưng là ta không bỏ xuống được, hơn nữa trên thế giới này đích xác là không chỉ có một nữ nhân, nhưng Bạch Hiểu Tình lại chỉ có một."

Triệu Tử Hằng cũng không biết bản thân bị cái gì, có lẽ là vì càng không chiếm được lại càng muốn có cho được, nhưng đáp án này cũng không phải thập phần chuẩn xác, hắn luôn cảm thấy trong lòng ẩn một điều gì đó mà hắn không muốn thừa nhận.

Nghe thấy đáp án, thành vương cái gì cũng không nói, bởi vì hắn biết, lúc này thái tử thật sự có phần hơi nghiêm cẩn.

Bởi vì thời điểm cướp Ngọc Nhi bên người Triệu Tử Tu, hoàng huynh cũng không nóng lòng như vậy, hơn nữa đoạt được cũng chỉ đùa bỡn vài ngày liền đem nàng ném ở một bên chẳng quan tâm.

Nhưng hiện tại đối với Bạch Hiểu Tình không giống nhau, nàng giống như chiếm toàn bộ tâm thần của hắn, điều này phải làm sao đây.

"Quên đi, không nghĩ nữa. Tử Việt, theo ta ra ngoài đi dạo."

Thanh âm Thái tử mang theo một tia mỏi mệt, hắn biết sự tình lần này là hắn chấp nhất, kỳ thực rõ ràng hắn không cần để ý Bạch Hiểu Tình như vậy, chẳng qua chỉ là một nữ nhân, có thể lật trời hay sao?

Mẫu phi qua đời sớm, phụ hoàng cũng không thương yêu hắn, cho nên tâm hắn dị thường lãnh ngạnh, nhưng là nhìn thấy Bạch Hiểu Tình đem hứa hẹn của hoàng đế ngẩng cao đầu như nữ vương không chút do dự đưa cho Triệu Tử Tu, một khắc kia hắn là hâm mộ, cũng là ghen tị, thậm chí, trong lòng còn mang theo chút hận ý.

Vì sao một người ấm áp như vậy không phải là của hắn...

"Hoàng huynh, chúng ta đi thôi." Xem Triệu Tử Hằng ngây người, Triệu Tử Việt đã mặc xong quần áo đẩy hắn một phen, sau đó đi trước ra ngoài.

"Thôi, có lẽ thật sự không phải là của ta, vẫn là nên buông tha."

Ngay lúc hắn nảy sinh ra ý niệm buông tha cho nàng, xa xa hai bóng người đi tới làm cho hắn triệt để thất thần, dĩ nhiên là Triệu Tử Tu cùng Bạch Hiểu Tình!

Xem hai người chậm rãi đi tới, Triệu Tử Hằng khóe miệng gợi lên mỉm cười. Ngay lúc hắn quyết định buông tha, Bạch Hiểu Tình vậy mà lại một lần nữa xuất hiện trước mặt của hắn.

Giờ khắc này, Triệu Tử Hằng không biết bản thân cùng Bạch Hiểu Tình là có duyên phận hay không, nhưng hắn có một chút xác định, cuộc đời này hắn Triệu Tử Hằng sẽ cùng Bạch Hiểu Tình dây dưa cả đời.

Ánh mặt trời người người đều muốn, ấm áp người người đều khát cầu, Bạch Hiểu Tình là một người ấm áp như vậy, dựa vào cái gì Triệu Tử Tu một người độc chiếm!

Ánh mắt có chút khiêu khích dừng ở trên người Triệu Tử Tu, lúc này đây Triệu Tử Hằng quang minh chính đại tuyên chiến, Bạch Hiểu Tình hắn nhất định phải có, hắn Triệu Tử Tu tự đưa cũng tốt, không cho cũng thế, chỉ cần hắn coi trọng, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào, hắn cũng muốn cướp tới tay!