Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 22




Phía sau không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Bạch Hiểu Tình cũng không có tỏ vẻ gì, hiện tại nàng đại khái hiểu vì sao Triệu Tử Tu lại làm như vậy rồi, cho nên cũng sẽ không có ý phản đối.

Đến giữa trưa khi mặt trời lặn, trong viện lửa luôn cháy, cũng không có nhỏ đi, nóng bừng bừng mà thiêu người.

Bạch Hiểu Tình ngay tại ngoài cửa nghe được, thanh âm vốn từ kêu la thảm thiết từ từ chuyển thành thống khổ rên rỉ, cuối cùng dần dần biến mất. Không cần hỏi cũng có thể biết, nữ nhân kia đã chết, trong không khí truyền đến mùi thịt chín.

Bạch Hiểu Tình trong lòng không khỏi âm thầm tính kế, tuy rằng không biết Triệu Tử Tu vì sao trước kia không đem nữ nhân này thu thập, nhưng là nàng có một loại trực giác, tối hôm nay sẽ có trò hay!

"Việc bổn vương giao ngươi đều làm tốt?"

Ngay khi Bạch Hiểu Tình tựa vào cạnh tường miên man suy nghĩ, nam nhân lặng yên xuất hiện trước mặt nàng như quỷ mị, ánh nắng chiếu vào lưng, mặt quay vào bên trong như bóng ma, làm cho người ta thấy không rõ vẻ mặt của hắn.

"Này tự nhiên, ta đã đáp ứng rồi sao có thể không làm đượclamfthaasy thấy Triệu Tử Tu đã đến, Bạch Hiểu Tình tư thế không có gì thay đổi, như trước dựa vào trên tường ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên người Triệu Tử Tu, nghĩ đến thế gian này cũng chỉ có nàng có thể ở trước mặt Triệu Tử Tu lớn lối như vậy đi!

"Thế nào? Ngươi không cảm thấy bổn vương tàn nhẫn?"

Triệu Tử Tu nheo mắt nhìn Bạch Hiểu Tình, hắn không tin thấy một màn như vậy mà một nữ tử có thể dễ dàng tiếp nhận, chính là đem một người sống sờ sờ hấp đến chết!

Ngạch, kỳ thực nói đến mục đích Triệu Tử Tu, rất đơn giản, vì muốn dọa Bạch Hiểu Tình, bởi vì thời điểm ăn sáng nàng đã hung hăng ghê tởm hắn!

"Hoàn hảo, bất quá chỉ là đem người sống chưng đến chết mà thôi, trước kia ta cũng trải qua loại chuyện róc thịt sống như vậy, tám lạng nửa cân thôi, không có gì là tàn nhẫn."

Bạch Hiểu Tình trả lời khiến Triệu Tử Tu cảm thấy ngoài ý muốn, nói không nên lời bản thân là cao hứng hay vẫn là mất hứng, liền vẫy vẫy tay cho nàng rời đi.

"Vương gia, " một bên nam tử nhìn thái độ Bạch Hiểu Tình, đáy mắt hiện lên một tia hàn ý, thuộc hạ Vương gia như thế nào kiêu ngạo như vậy, đúng là quên ai là chủ ai là nô, "Muốn hay không..."

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Triệu Tử Tu trong mắt mang theo ý tứ khác, "Chẳng qua là móng vuốt một con mèo nhỏ thôi, sớm muộn gì cũng có một ngày bổn vương tự chặt đứt móng vuốt đó!"

Chiều tối, thời gian dùng bữa đã đến, đến phòng Bạch Hiểu Tình là một thiếu nữ thanh tú.

"Bạch... Bạch cô nương, Vương gia phân phó ngài đi ra ngoài dùng bữa

Nữ tử ấp a ấp úng, nhìn Bạch Hiểu Tình với biểu tình giống như là gặp quỷ, làm Bạch Hiểu Tình thầm nghĩ, nàng hình như cũng không ăn thịt người mà.

Chỉ là Bạch Hiểu Tình không biết, hôm nay việc của Diễm Mai đã truyền khắp toàn bộ Vương phủ, hạ nhân đều biết, Diễm Mai là vì đắc tội nàng mới bị Vương gia hạ lệnh chưng sống.

Cho nên, bọn họ cũng đều biết nữ nhân này tuyệt đối không thể đắc tội, tuy rằng không biết Vương gia vì sao che chở nàng như vậy, nhưng là biết được đắc tội nàng liền không có kết cục tốt đẹp.

"Ngồi xuống đi, một hồi có trò hay cho ngươi xem."

Sau hai ngày ở chung, Triệu Tử Tu phát hiện, Bạch Hiểu Tình so với những gì hắn điều tra được hoàn toàn không giống nhau, không biết trước kia nàng là ngụy trang, hay là có lý do gì làm cho tính tình nàng thay đổi.

Bạch Hiểu Tình chau mày, trò hay, trò hay gì, nàng hiện tại thật sự có chút tò mò.

Bất quá đã Triệu Tử Tu hiện tại không chịu nói, như vậy liền đại biểu dù nàng có hỏi, hắn cũng sẽ không nói ra, dù sao một hồi cũng biết, Bạch Hiểu Tình tất nhiên cũng không hề sốt ruột.

Một bữa cơm liền xong nhẹ nhàng như vậy, quả nhiên, sau khi xong bữa tối Triệu Tử Tu phất phất tay.

Không bao lâu sau, hai ám vệ vác một nam tử mặc đồ đen đi đến, nam tử kia trên người đầy vết thương, quần áo cũng rách nát, phi thường chật vật.

"Lệ Vương điện hạ, đây là?"

" Thích khách hôm nay ám sát bổn vương, võ công cũng cao, nhưng vẫn bị ám vệ bổn vương bắt được."

Được rồi, Triệu Tử Tu đã nói vậy, chắc chắn là công phu chẳng ra gì mà không biết tự lượng sức mình, bất quá thích khách thì có gì hay mà nhìn?

Ngay sau đó, Triệu Tử Tu liền cho nàng biết đáp án, một thị nữ bưng canh đi đến, trên mặt canh nổi một tầng váng dầu, mà thịt trong đó giống như đã nấu thối nát, mấy khối thịt ở trên nổi lơ lửng.

"Đây là..

Nhìn bát canh trong tay thị nữ, Bạch Hiểu Tình hơi nhăn mày lại, không biết vì sao nàng cảm thấy canh này lại quen thuộc...

Hương vị!

Đúng! Chính là hương vị!

Trong canh này có một loại mùi hương mà Bạch Hiểu Tình quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho nàng không thể không đếm xỉa đến.

Mai diễm, hôm nay trên người mai diễm nàng đã từng ngửi đến qua mùi hương này, mà nó lại bay ra từ miếng thịt.

Ngay tại thời điểm Bạch Hiểu Tình miên man suy nghĩ, Triệu Tử Tu rốt cục đã mở miệng, lời nói vừa nói ra, lại khiến nam nhân kia triệt để sụp đổ.

"Ngươi có biết đây là cái gì không, có muốn nếm thử hương vị hay không?"

Hướng tới phía sau nhìn một cái, hai thị vệ đã đi tới, nhận canh trong tay thị nữ, chậm rãi đi tới bên người thích khách, bảo đảm một giọt cũng không rớt đem canh cùng thịt toàn bộ đều đổ vào trong miệng nam tử.

Nhìn đến đây, Triệu Tử Tu vừa lòng gật đầu, sau đó mới nhàn nhạt mở miệng.

"Vị như thế nào, dùng thịt vị hôn thê của ngươi nấu chắc không tồi đi."

Một câu hỏi bình thản, lại khiến thích khách như bị sét đánh, cả người run rẩy lên, ngay sau đó, cả người quỳ rạp trên mặt đất không ngừng nôn mửa.

Diễm Mai, bọn họ vậy mà giết diễm mai!

Xem ánh mắt nam tử thù hận, Triệu Tử Tu nở nụ cười, cười đến yêu diễm như vậy, làm cho người ta không tự chủ được sợ hãi, muốn bỏ chạy.

"Ngươi biết không thịt này tươi ngon như vậy, phải biết rằng, đây là lúc nàng ta còn sống, đem đi chưng sống, như vậy thịt mới tươi mới cũng không phải là người nào đều có thể hưởng thụ!"

"Triệu Tử Tu, ngươi chính là ác ma! Ác ma!"

"Đã có can đảm đến nằm vùng, như vậy liền chuẩn bị có một ngày bị vạch trần, vị công tử này ngươi kích động như vậy làm cái gì, nói đến cùng cũng là lỗi của ngươi, chính ngươi đem vị hôn thê đưa đến trong vương phủ, có thể nói là ngươi một tay hại chết nàng!"

Lời nói của Bạch Hiểu Tình, khiến nam tử triệt để choáng váng, chẳng lẽ hắn sai lầm rồi...?

Xem nam tử hoàn toàn nghệch ra, Triệu Tử Tu cười khẽ, sau sự việc này, hắn hẳn là có thể nghỉ ngơi một thời gian!

Chỉ là chỉ được khoảng mấy ngày, nguyên nhân đơn giản là vì bỗng nhiên trong vương phủ xuất hiện thiếu nữ.

"Tử Tu ca ca, Diên Nhi đến xem ngươi."

Người chưa tới âm thanh đã tới trước, từ thanh âm của nàng Bạch Hiểu Tình đoán người đến là một nữ nhân hoạt bát.

Trên đầu cột thành hai búi tóc, xinh đẹp đáng yêu, mắt to trong veo như nước, dang tay ra, đôi môi đỏ sẫm chu lên, hiển nhiên là vì Triệu Tử Tu không vui mà bất mãn, thiếu nữ trên người tràn ngập sức sống, ý trung nhân như vậy chỉ sợ không ai lại không thích đi.

Nhưng là ngoài dự kiến của Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu thần sắc không có biến hóa, vẫn như trước lạnh như băng, giống như người khác thiếu hắn mấy chục vạn lượng vậy.

"Tử Tu ca ca, ngươi không nhớ Diên Nhi sao?"

Nói xong, liền hướng trong lòng Triệu Tử Tu lao tới, trong mắt tràn đầy nhu tình là muốn khiến cho người ta biết Bạch Diên Nhi nàng đối với Triệu Tử Tu là nhất kiến chung tình.

"Quận chúa, thỉnh tự trọng!"

Lúc này thanh âm Triệu Tử Tu lãnh mạc, hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với Bạch Hiểu Tình, giờ khắc này cảm tình Triệu Tử Tu so với băng hoàn toàn không khác gì, làm người ta đóng băng.

"Tử Tu ca ca, tương lai chúng ta sẽ là vợ chồng, cho nên Diên Nhi không quan tâm..."

Trên mặt hơi hơi hồng nhuận, hiện ra một tia xấu hổ, giống như đang câu dẫn người.

"Tử Tu ca ca, ngươi không biết sao, Hoàng hậu cô cô đã vì chúng ta hạ chỉ tứ hôn, mùng năm đầu tháng sau chính là ngày hoàng đạo, đến lúc đó chúng ta có thể thành thân."

Triệu Tử Tu khinh thường hừ lạnh, trong mắt càng nồng đậm sát ý, thiếu nữ trước mắt này thật đúng là làm cho người ta một chút đều không thích!

"Bổn vương còn không biết, hậu cung khi nào cũng có thể tham chính!"

Ở trong lòng Triệu Tử Tu, người hắn ghét nhất là Hoàng hậu Bạch Yêu Nhiêu.

Mẹ đẻ Triệu Tử Tu là tiền Hoàng hậu, mà hiện tại Hoàng hậu Bạch Yêu Nhiêu lại là nô tỳ thiếp thân của mẹ hắn, năm đó mẫu hậu mang thai hắn, Bạch Yêu Nhiêu tìm mọi cách câu dẫn, thời điểm mẫu thân mang thai trèo lên giường phụ hoàng, sau này lại mang long thai.

Đáng tiếc, cái thai lại là công chúa, về sau dù quấn quýt phụ hoàng, nhưng lại cũng không mang thai.

Mẫu thân qua đời, phụ hoàng mê luyến thân thể của nàng, đem nàng phong làm Hoàng hậu, từ đây nàng lợi dụng mẫu thân của hắn tự cho mình cái quyền can thiệp việc của hắn.

"Tử Tu ca ca, làm sao ngươi có thể nói như vậy, Hoàng hậu cô cô cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi có thế lực được Bạch gia, tài năng đủ kế thừa ngôi vị hoàng đế!"

Nàng đã đánh giá sai Triệu Tử Tu, hắn cho tới bây giờ đều chưa hề nghĩ tới muốn mượn lực lượng tương trợ của người khác, hắn muốn, phải nhờ vào lực lượng của chính mình có được!

Tựa hồ là cảm giác được tức giận trên người Triệu Tử Tu, Bạch Diên Nhi hơi rụt thân thể, lúc này, mới phát hiện Bạch Hiểu Tình đứng ở bên người Triệu Tử Tu.

"Ngươi là ai!"

Hoàn toàn là khẩu khí chất vấn, lần đầu tiên nhìn thấy bên người Triệu Tử Tu có nữ nhân, Bạch Diên Nhi lập tức xụ mặt, bên người Tử Tu ca ca vốn dĩ không có nữ nhân, đột nhiên xuất hiện một người rốt cục là ai?

"Nàng là hộ vệ bên người bổn vương."

Người trả lời chẳng phải Bạch Hiểu Tình, mà là Triệu Tử Tu, đối với Bạch Diên Nhi cô gái này, hắn tự nhiên là không hảo cảm.

"Ta hỏi ngươi, ngươi có nghe thấy không!?"

Bên người Tử Tu ca ca chưa từng có nữ nhân, hiện tại xuất hiện một nữ tử, không phải đại biểu nàng ở trong lòng Tử Tu ca ca địa vị không giống người thường?

"Bạch Diên Nhi, nơi này là Lệ Vương phủ của ta, không phải là hậu viện Bạch gia, ai cho ngươi quyền hô to gọi nhỏ!" Nhàn nhạt chất vấn một tiếng so với nổi giận còn dọa người hơn, khiến Bạch Diên Nhi không tự chủ được rụt cổ, nàng biết Tử Tu ca ca tức giận