Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 195




Edit: susublue

"Nói rồi đó, chỉ là đi dạo thôi, nếu chàng dám nghĩ đến việc khác thì sau này chàng phải ngủ ở bên ngoài." Bạch Hiểu Tình cũng muốn đi dã ngoại giải sầu, mấy ngày nay luôn bận rộn trong kinh thành nên không có thời gian để hít thở không khí trong lành.

"Ừ, chỉ là giải sầu, bây giờ ta không muốn ngủ, nếu ra đến ngoại ô thì có thể đi chơi." Triệu Tử Tu biết Bạch Hiểu Tình nói như vậy là đã đến giới hạn rồi, nếu hắn còn cưỡng cầu thì nhất định kết cục sẽ rất thảm.

"Có vẻ chàng thật sự mệt mỏi, thật ra ta cũng mệt, không cần thu dọn thảm lông, ta muốn ngủ một lát." Bạch Hiểu Tình thấy ánh mắt chân thành của Triệu Tử Tu thì biết hắn không còn xúc động như vừa rồi nữa.

Vì thế Bạch Hiểu Tình liền ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Triệu Tử Tu nhắm mắt lại, một lát sau liền thở đều đều.

"Vừa rồi còn tỏ vẻ háo thắng, bâu giờ lại ngủ thiếp đi, xem ra là rất mệt." Triệu Tử Tu còn muốn nói thêm vài câu với Bạch Hiểu Tình, nhưng thấy nàng ngủ trong nháy mắt thì liền dặn phu xe lái chậm lại, nhất đinh không được để xóc nảy. 

Xe ngựa của Triệu Tử Tu cứ đi chậm rãi trên đường như vậy, vì không muốn làm cho người ta chú ý nên ngay cả binh lính đi theo bên cạnh cũng đều cho quay về trước.

"Ai da, ngủ một giấc thật sự rất thoải mái, Tử Tu, chàng nói xem có đúng không?" Bạch Hiểu Tình tỉnh ngủ liền ngồi dậy, chuẩn bị nói chuyện với Triệu Tử Tu cũng đang ngồi ngây người trong xe ngựa, nhưng khi quay người lại thì phát hiện phía sau vốn không có ai.

"Tử Tu, Tử Tu chàng đi đâu." Trong xe ngựa tối đen như mực, Bạch Hiểu Tình đột nhiên cảm thấy bất an, nghĩ đến Triệu Tử Tu không cần nàng hay là đã bị người ta giết rồi, rất nhiều loại khả năng xuất hiện trong đầu Bạch Hiểu Tình.

"Tình Nhi, Tình Nhi, ta ở đây." Ngay lúc Bạch Hiểu Tình cảm thấy tuyệt vọng thì Triệu Tử Tu bỗng nhiên xốc màn xe lên đi vào.

"Vừa rồi chàng đi đâu, hù chết ta rồi. Vì sao lại tối như vậy?" Bạch Hiểu Tình nắm chặt lấy tay Triệu Tử Tu, Triệu Tử Tu cảm nhận được móng tay của nàng đâm sâu vào lòng bàn tay mình, xem ra nàng thật sự sợ hãi.

"Vừa rồi ta xuống xe ngựa, ta thấy nàng ngủ say quá nên không nhẫn tâm đánh thức nàng." Lúc Triệu Tử Tu đến vùng ngoại ô thì thấy Bạch Hiểu Tình vẫn còn đang ngủ nên không nhẫn tâm đánh thức nàng, vì không muốn nàng bị quấy rầy nên còn đặc biệt kéo chặt màn che.

"Bây giờ là giờ gì rồi, sao bên ngoài lại tối như vậy? Ta ngủ bao lâu?" Bạch Hiểu Tình được Triệu Tử Tu nâng xuống xe ngựa.

Điều khiến Bạch Hiểu Tình không thể tưởng tượng được là ngoài xe ngựa lại là một đống củi lửa, diễn*dafn~lee#quysdoon phía trên ngọn lửa còn có một con thỏ đang được nướng.

"Chàng chuẩn bị tất cả những thứ này từ lúc nào." Hiển nhiên Bạch Hiểu Tình đã tiếp nhận kinh hỉ này rồi.

"Lúc nàng ngủ ta chưa hề chuẩn bị, nhưng thấy nàng ngủ say quá cho nên liền một mình xuống xe ngựa, sau đó ta nghĩ khi nàng tỉnh ngủ thì nhất định sẽ đói bụng, hồi trước lúc thường xuyên đánh giặc ở bên ngoài cũng hay bắt một con thỏ hoang sau đó nướng trên than lửa."

"Lúc đó vừa há mồm ăn thịt, vừa mở miệng uống rượu, cảm giác này không gì sánh bằng." Thật ra Triệu Tử Tu không hề thích đấu đá trên triều đình.

"Tối nay chúng ta cùng nhau vừa ăn thịt vừa uống rượu được không. Thật ra cũng lâu rồi ta không ăn như vậy." Bạch Hiểu Tình nhớ lại trước kia mỗi lần hoàn thành xong nhiệm vụ luôn dùng chất cồn để tự gây tê bản thân.

"Được, hôm nay hai người chúng ta không say không về." Có câu ngàn vàng khó mua được tri kỷ, thật không ngờ Bạch Hiểu Tình lại là tri kỷ mà mình tìm kiếm.

"Nhưng mà chàng nướng thỏ như vậy nhất định không có hương vị gì?" Bạch Hiểu Tình nghĩ không rắc chút gia vị nào lên con thỏ thì chắc hẳn ngay cả vị mặn cơ bản cũng không có rồi.

"Ta biết nàng nấu cơm rất giỏi, nàng nói xem con thỏ này nên làm như thế nào, trước kia ta đã ăn như vậy rồi, thật ra cũng rất ngon." Triệu Tử Tu cảm thấy ăn cái gì cũng phụ thuộc vào tâm trạng, những cái khác đều không quan trọng.

"Chàng chờ một chút, ở trên xe ngựa ta dấu vài thứ, một lát dùng nó là được rồi." Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên nhớ lại lúc trước có để vài thứ tốt trên xe ngựa.

Thật ra trước kia Bạch Hiểu Tình thường xuyên ra ngoài nên luôn mang theo vài gói gia vị tùy thân, sau này nàng để gia vị trên xe ngựa là vì muốn thuận tiện lấy ra dùng khi có cơ hội dùng cơm ngoài trời với Triệu Tử Tu, thật không ngờ lại cần đến nhanh như vậy.

"Đây là cái gì, một hộp lớn như vậy." Triệu Tử Tu vốn không biết trên xe ngựa của mình lại còn có một thứ như vậy.

"Đây là gia vị, lúc chúng ta nấu cơm xào rau đều hay dùng đến nó." Bạch Hiểu Tình lăc lư chiếc hộp trước mặt Triệu Tử Tu giống như là hiến tặng vật quý vậy.

"Vì sao nàng lại để thứ này trên xe ngựa, trước kia ta chưa từng thấy nàng mang theo mà." Triệu Tử Tu thật sự không biết Bạch Hiểu Tình để lên xe ngựa từ lúc nào, hơn nữa vì sao lại để trên xe ngựa này.

"Lúc trước không phải chúng ta từng ra ngoài một chuyến sao, dọc theo đường đi luôn phải dùng cơm ngoài trời, nếu ta chuẩn bị thứ này thì có thể ăn ngon được một chút, ở quốc gia của ta có thể dùng nó để ăn với thỏ hoang, hiện tại chúng ta cũng có thể ăn được." Bạch Hiểu Tình cảm thấy bản thân thật sự quá thông minh,

"Tình Nhi, vì sao nàng luôn chu đáo như vậy, bây giờ ở cùng với nàng ta luôn cảm thấy mấy năm trước kia ta sống thật uổng phí." Triệu Tử Tu thấy cảnh tượng Bạch Hiểu Tình bận rộn và cảnh vừa rồi hắn ngồi nướng một mình hoàn toàn đối lập.

Thật ra trong lòng hai người đều hiểu rõ chung quanh còn có rất nhiều ám vệ đi theo, nhưng mấy năm nay Triệu Tử Tu đều thói quen xem nhẹ bọn họ, bản thân hắn thích làm gì thì làm cái đó.

Nhưng hôm nay Triệu Tử Tu vẫn hi vọng bọn họ có thể ẩn nấp kỹ một chút, tuy rằng Triệu Tử Tu nghĩ vậy nhưng những người đó lại không dám khinh thường, bởi vì an toàn của chủ tử là sứ mệnh của bọn họ.

"Tốt lắm, có thể ăn rồi, chàng có ngửi thấy mùi hương đặc biệt không." Một lát sau Bạch Hiểu Tình liền bẻ một cái chân thỏ đã nướng chín rồi đưa cho Triệu Tử Tu, thuận tiện còn có rượu ấm.

"Thật sự ăn ngon lắm, tay nghề của Tình Nhi thật sự quá giỏi, trước kia đã từng ăn qua đồ ăn nàng làm, thì ra chân thỏ nàng nướng lại ngon như vậy, kết hợp với rượu ngon quả thực là cực phẩm." Đã nhiều năm rồi Triệu Tử Tu không có được cảm giác như vậy.

"Đến đây, cụng ly, sáng nay có rượu sáng nay túy." Bạch Hiểu Tình nâng bình rượu về phía Triệu Tử Tu.

"Không phải nàng uống nhiều quá rồi chứ, dù sao ta cũng không để ý bị cường bạo một lần nữa đâu, thật đó." Triệu Tử Tu thấy Bạch Hiểu Tình lại chuẩn bị uống rượu, nhất thời sợ Bạch Hiểu Tình thật sự sẽ uống say, sau đó xử tử hình hắn ngay tại chỗ.

"Nếu chàng dám nói hai chữ cường bạo đó nữa thì ta sẽ giết chàng, chàng không thể dè dặt một chút được sao?" Bạch Hiểu Tình vừa mới chuẩn bị mở miệng tranh cãi thì chợt nghe thấy trong bụi cỏ có tiếng cười vang lên, nàng lập tức cảm thấy mất thể diện, hôm nay mặt mũi của Bạch Hiểu Tình nàng thật sự mất hết rồi.

"Được được, ta không nói nữa, nhưng ta còn rất tò mò." Triệu Tử Tu vẫn có chút kích động, trong đầu lại nhịn không được nghĩ tới tình tiết tối hôm đó.

"Chờ một chút, hình như có gì đó không thích hợp." Bạch Hiểu Tình vừa mới chuẩn bị nâng bình rượu đặt ở bên miệng thì cảm thấy có sát khí, nhưng còn chưa nói xong thì đã thấy có gì đó lóe sáng rồi hướng thẳng về phía Bạch Hiểu Tình.

Cảm nhận được có sát khí nên Bạch Hiểu Tình đưa bình rượu về hướng có thanh kiếm rồi lập tức có rất nhiều người xông ra từ trong bụi cỏ mặt bao vây lấy Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình.

Nhưng ám vệ của Triệu Tử Tu cũng không phải ngồi không, nhanh chóng xông vào đám hắc y nhân, Triệu Tử Tu bị Bạch Hiểu Tình kéo lên ngựa xe thì liền vội vàng đánh xe ngựa chạy vào trong thành, ám vệ ở phía sau luôn theo sát bảo vệ bọn họ, Bạch Hiểu Tình cũng không ngừng nhìn xung quanh.

"Tình Nhi, Tình Nhi" Giờ phút này Triệu Tử Tu càng lo lắng cho an toàn của Bạch Hiểu Tình hơn.

"Tử Tu, Tử Tu, chàng nhanh chóng ngồi ổn định ở bên trong, lúc này chàng tuyệt đối không nên xuất hiện, còn nữa, không thể để cho người khác biết chàng có võ công." Lúc này Bạch Hiểu Tình chỉ muốn bảo vệ tốt Triệu Tử Tu.

"A, các ngươi đứng lại." Giờ phút này có một thích khách đâm kiếm vào trong xe ngựa.

"To gan, xe ngựa của Lệ Vương mà các ngươi cũng dám tập kích, chẳng lẽ các ngươi không biết như vậy là tội chết sao?" Thấy cây kiếm đâm thẳng vào trong xe ngựa thì Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên trầm xuống.

"Chúng ta muốn giết Lệ Vương và vương phi." Có vẻ như hắc y nhân không hề sợ Bạch Hiểu Tình, vẫn tiếp tục tung chiêu trí mạng như cũ.

Thân thủ những người này vốn không phải là đối thủ của Bạch Hiểu Tình, nhưng người càng lúc càng nhiều, thể lực của Bạch Hiểu Tình đã dần dần cạn kiệt, Triệu Tử Tu nắm chặt hai tay đặt sau lưng Bạch Hiểu Tình, muốn bảo vệ Bạch Hiểu Tình, không muốn nàng bị thương.

"Tu, chàng không thể động thủ." Bạch Hiểu Tình ngăn cản đồng thời cảm nhận được Triệu Tử Tu như muốn ra tay nên vội vàng lên tiếng ngăn lại.

"Không được, nhiều người như vậy, ta không thể để mặc nàng." Triệu Tử Tu thật sự rất lo lắng Bạch Hiểu Tình sẽ bị thương, dienxdafnleequysdoon hắn đi sát bên cạnh Bạch Hiểu Tình chỉ cần gặp chuyện không thích hợp thì mặc kệ thế nào cũng nhất định phải ra tay.

"Chàng đứng sau lưng ta, tuyệt đối không nên ra tay, nếu không đừng trách ta trở mặt." Nhìn đám người trước mắt ngã xuống từng người một, Bạch Hiểu Tình gắt gao bảo vệ Triệu Tử Tu.

"Đám ám vệ kia làm gì vậy, vì sao không có ai xuất hiện, còn đám binh lính kia nữa, chuyện chúng ta đi đến ngoại ô những người khác có biết không?" Đang đánh nhau thì không hiểu sao Bạch Hiểu Tình lại nảy ra nhiều nghi vấn như vậy, trong số những người này có vài người là có thân thủ tốt.

Cảm nhận được rõ ràng những người này đang lfm tiêu hao thể lực của mình, hơn nữa vì sao ám vệ của Triệu Tử Tu lại không đến kịp, chẳng lẽ cũng đều bị những kẻ cản chân quấn lấy giống nàng sao?

Bạch Hiểu Tình rút nhuyễn kiếm bên hông ra và xé quần áo trên người mình để buộc thanh nhuyễn kiếm vào cánh tay, chuẩn bị liều chết đánh một trận.

Nhưng ngay khi Bạch Hiểu Tình chuẩn bị liều mạng thì ám vệ của Triệu Tử Tu vọt ra từ phía sau, hơn nữa trong đó có một ám vệ phát ám hiệu, chỉ chốc lát sau liền thấy quản gia dẫn theo một đội nhân mã chạy từ trong thành đến đây.

"Bắt sống hết cho ta, ta muốn nhìn xem là ai có gan lớn như vậy, dám đuổi giết Hoàng tử dưới chân Thiên tử." Lúc này Triệu Tử Tu thật sự rất tức giận, thấy viện quân của mình đến thì liền hận không thể bằm thây đám thích khách này ra thành vạn đoạn.

"Dạ, chủ tử." Am vệ lập tức thay đổi đội hình, bởi vì võ công những người này vốn không cao lắm nên hình như đang muốn tự sát.

Nhưng đám thích khách này không dễ đối phó như Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu nghĩ, ngay sau đó tất cả đều tự sát, chết còn nhanh hơn thích khách kia, không một ai sống sót.

"Khởi bẩm chủ tử, thuộc hạ vô năng, không bắt được một người sống nào, có vẻ như bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh." Vài tên ám vệ quỳ trên mặt đất không cảm xúc nói.