Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 188




Edit: susublue

"Cái gì, còn có chuyện càng thú vị hơn nữa sao?" Bây giờ rốt cục Triệu Thiên Dương cũng đã biết vì sao Triệu Tử Tu lại muốn ở cùng Bạch Hiểu Tình, bởi vì lúc nào Bạch Hiểu Tình cũng đều mang đến đủ các loại kinh hỉ cho hắn.

"Phụ hoàng, khách điếm của nhi thần cũng ở bên cạnh, hiện tại khách điếm của Tử Tu đã khai trương xong, có thể di giá đến khách điếm của nhi thần để nếm thử mỹ thực chúng ta mới ra mắt, hiếm khi phụ hoàng ra ngoài một chuyến." Giờ phút này thái tử thấy hiệu ứng được hoàng đế viếng thăm lớn như vậy nên liền cảm thấy không thể để  lỡ mất cơ hội này.

Như vậy có thể cho mọi người biết hắn là Thái tử, hắn cũng có tửu lâu, hơn nữa gần đây Phượng Cơ có nghiên cứu ra được vài món rất ngon từ thực đơn mà Bạch Hiểu Tình đưa.

"Khách điếm của chúng ta mới chỉ bắt đầu, tiếp sau đó còn có rất nhiều tiết mục, ngươi nói kết thúc thì liền kết thúc sao." Triệu Tử Hằng đáng chết, dám có ý đồ bắt cóc Hoàng đế trong lúc này.

Vì muốn Hoàng đế nhấm nháp mỹ thực của các ngươi sao, thực đơn của bọn họ không phải đều do nàng viết sao, dám múa rìu qua mắt thợ.

"Hiện tại tên của khách điếm đã được treo lên, cũng đã cắt băng khánh thành, không phải đã xong rồi sao, hơn nữa hiện tại cũng đã gần giữa trưa, đúng vào thời gian dùng bữa của phụ hoàng, có thể di giá đến tửu lâu của ta ăn chút gì đó, huống hồ bao lâu phụ hoàng mới ra ngoài một lần."

"Cần phải để phụ hoàng nếm thử mới được." Lúc này Thái tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cảm thấy bản thân nói không hề sai.

"Ý ngươi là khách điếm của chúng ta không có đồ ăn?" Ở những trường hợp này chỉ có nữ nhân ra mặt mới tạo nên hiệu quả tranh cãi ầm ĩ, Bạch Hiểu Tình là người mà chuyện gì cũng có thể đảm đương.

"Ta không có ý này, nhưng mà khách điếm của các ngươi vừa mới khai trương, mọi thứ mới vừa chuẩn bị, bây giờ nhất định đều rất bận rộn, hơn nữa phụ hoàng chưa từng đến tửu lâu của ta, thật vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, đến chỗ ta ăn một chút cũng tốt, coi ta như hiếu kính phụ hoàng." Lúc này Thái tử nhất định không chịu nhẫn nhịn.

"Vậy cám ơn ý tốt của ngươi, phụ hoàng đã tới đây thì chúng ta cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ từ sớm rồi." Thấy thái tử thẹn quá thành giận, đây cũng chính là hiệu quả mà Bạch Hiểu Tình muốn, dienxdafnleequysdoon muốn để mọi người đều biết bản tính thật của Thái tử.

"Ca, nơi này nhiều người, không cần thiết phải làm như vậy, sẽ mất thể diện hoàng gia chúng ta." May mắn lúc này Triệu Tử Việt tương đối tỉnh táo, nhanh chân tiến lên giữ chặt Triệu Tử Hằng đang muốn lý luận với Bạch Hiểu Tình, nếu không nhất định sẽ có náo loạn.

"Còn ra thể thống gì." Hoàng đế nhìn không được cũng cảm thấy thật mất mặt, đường đường là Thái tử gia hoàng gia mà còn tranh đoạt với em dâu, điều này để người ngoài nhìn thấy thì sẽ chê cười thế nào.

"Phụ hoàng, thật ra cũng không trách đại ca được, khách điếm Tình Nhi nhà ta khai trương nói là khách điếm nhưng lại có rất nhiều công năng, rất nhiều hoạt động được gắn kèm theo." Giờ phút này Triệu Tử Tu không chút hoang mang tiến lên, nhìn bề ngoài thì như đang cầu tình thay Thái tử nhưng thật ra vẫn đang ngầm hại hắn.

"Ngươi." Thái tử Triệu Tử Hằng cảm thấy đây là sự vũ nhục trần trụi, sao có thể nói hắn như vậy được chứ.

"Được rồi. món nợ này chúng ta sẽ nhớ kỹ, về sau chúng ta sẽ trả lại gấp mấy lần." Triệu Tử Việt biết lúc này không thể tùy tiện tranh đấu, cũng biết nếu không phải có lời nói của Bạch Hiểu Tình thì Triệu Tử Tu vốn sẽ không để bọn họ vào mắt.

"Ừ." Thật ra Triệu Tử Hằng cũng chưa hề nghĩ sẽ tranh luận với Triệu Tử Tu, hắn chỉ đơn thuần muốn lấy lại mặt mũi mà thôi.

"Ừ, thật sự không trách Thái tử gia." Thấy Triệu Tử Hằng không phản ứng lại thì Bạch Hiểu Tình lại thêm mắm thêm muối.

"Vậy ngươi nói thử xem chỗ ngươi còn có kinh hỉ gì nữa, vừa rồi ta nghe Tu nhi nói còn có chuyện thú vị hơn." Triệu Thiên Dương cũng nhanh chóng bình phục lại tâm trạng của mình, Thái tử Triệu Tử Hằng càng ngày càng kỳ quái, hiện tại lại dám đứng trước mặt hắn làm cho đệ đệ mình xấu hổ, xem ra vẫn không biết hối cải, vì vậy trong lòng hắn có chút khó chịu.

"Ta cũng rất tò mò." Giờ phút này Thái tử đã bị tức đến mức nói không nên lời, hắn vốn có lòng tốt muốn thể hiện một chút, thật không ngờ lại xảy ra tình huống này.

"Nếu mọi người đều chờ mong thì ta liền dẫn mọi người lên tham quan phòng VIP của chúng ta một chút." Lần này Bạch Hiểu Tình đã nắm rõ khẩu vị của mọi người rồi nên cũng bắt đầu thừa nước đục thả câu.

" VIP là cái gì?" Bạch Yêu Nhiêu nhất thời cảm thấy hứng thú, đối với cái khác thì không hứng thú, nhưng chỉ cần cái gì đó tương tự như đặc quyền thì Bạch Yêu Nhiêu đều rất hưng phấn, bởi vì chỉ cần có liên quan đến quyền lợi là được.

"Chính là phòng không dành riêng cho người bình thường, còn nữa, phòng VIP cao nhất ở nơi này sẽ được dành riêng cho phụ hoàng, về sau nếu phụ hoàng ở trong hoàng cung thấy mệt mỏi thì có thể đến khách điếm của chúng ta chơi, căn phòng kia là phòng hoa viên."

"Chỉ cần mở ra cửa sổ là có thể thấy hoa viên ở phía dưới, thật sự rất thú vị." Nói xong Bạch Hiểu Tình liền dẫn mọi người đến phòng VIP ở chỗ cao nhất.

Căn phòng được sơn một màu trắng như tuyết, dù cho có tâm trạng rối loạn thì khi ở trong căn phòng này cũng sẽ lập tức bình tĩnh trở lại, hơn nữa trong phòng có một mùi hương đặc biệt.

"Trong phòng có một mùi hương gì đó, ngửi thật sự rất thoải mái, giống như có thể làm tâm trạng hỗn loạn lập tức trở nên cực kỳ tốt" Phía sau có một đại thần nhịn không được nói ra, tuy rằng biết Hoàng đế ở trong này thì hắn không thể tùy tiện mở miệng, nhưng mà lại nhịn không được muốn hỏi một chút.

"Chuyện này, thật ra Thái tử biết rất rõ." Bạch Hiểu Tình cố ý thử Triệu Tử Hằng một chút, tin chắc rằng lễ vật lúc sinh nhật của Hoàng đế hắn mang đến là do Phượng Cơ chọn giúp, hắn vốn không thể tưởng được là lại có lễ vật sáng tạo như vậy.

"Ta, ta không biết, ta cũng rất ít ngửi thấy mùi hương này" Thật ra Thái tử rất quen thuộc với hương thơm này, nhưng thật sự không biết tên của nó, bởi vì tuy hắn nhận ra thì vẫn không biết tên gọi là gì.

"Nó là mùi hương phát ra từ quả cầu thủy tinh lần trước ngươi đưa cho phụ hoàng vào ngày chúc thọ.” Bạch Hiểu Tình đã nhắc nhở ra nên Thái tử cũng hiểu được một chút.

"A, quả cầu thủy tinh đó, cái đó là ta nhờ bằng hữu mang về từ Tây vực, thật ra cụ thể là mùi hương gì thì ta cũng không rõ." Bây giờ cuối cùng Thái tử cũng đã hiểu, Bạch Hiểu Tình muốn vạch trần lễ vật mà hắn chuẩn bị.

"Đã như vậy thì để ta nói cho Thái tử biết đi, đây là mùi hương của Huân Y Thảo (Lavender), có thể giúp nâng cao tinh thần, có tác dụng an thần, ta biết ngày thường Hoàng thượng trăm công nghìn việc, ngẫu nhiên có thể đến đây để cho mình một ngày nghỉ phép." Bạch Hiểu Tình luôn chu đáo mọi lúc mọi nơi.

"Thì ra là như vậy, ngươi không nói ta còn không biết." Lúc này Thái tử cũng chỉ đành giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, nếu không thì nhất định Hoàng đế sẽ biết quà sinh nhật mình chuẩn bị không hề thật lòng.

"Nhưng mà từ khi trẫm dùng quả cầu thủy tinh kia thì giấc ngủ thật sự tốt lên không ít, đây vẫn là nhờ thái tử có tâm." Nhưng không biết là Hoàng đế cố ý nghe không ra hay là giả bộ không biết ý trong lời nói của Bạch Hiểu Tình, nhớ tới quả cầu thủy tinh mà Thái tử đưa hình như thật sự dùng rất tốt.

"Phụ hoàng dùng thoải mái là tốt rồi, cũng không uổng tấm lòng hiếu thảo của nhi thần." Triệu Tử Hằng thầm kinh hãi, may mắn Hoàng thượng không phát hiện ra, nếu không thì hắn thảm rồi.

"Trong phòng này ta để hương thơm của Huân Y Thảo, các thiết còn lại đều là tùy chỉnh." Bạch Hiểu Tình chỉ vào căn phòng.

Thật ra chỉ có một mình căn phòng này là được trang trí theo phong cách của phòng tổng thống ở hiện đại, diễn dafnlê quysdôn bởi vì ở cổ đại muốn đạt tới hiệu quả như vậy thật sự quá khó khăn, nên những căn phòng khác đều được trang trí theo phong cách cổ đại.

"Tùy chỉnh, giường này thật sự rất mềm, hơn nữa còn rất lớn, còn có bàn đu dây trên ban công nữa." Bạch Yêu Nhiêu thấy bên ngoài cửa sổ có một ban công ngoài trời rất lớn, nhìn qua thật sự rất đẹp.

"Đó là làm riêng cho Hoàng hậu, nếu lúc Hoàng thượng xuất cung thì Hoàng hậu cũng có thể chơi." Bạch Hiểu Tình nỗ lực giới thiệu cách bố trí của căn phòng.

Mọi thứ ở nơi này đều tráng lệ độc nhất vô nhị trong mắt mọi người.

Mọi người đều muốn tới nơi này để hưởng thụ cuộc sống được phục vụ như Đế vương, nhưng căn phòng này chỉ có một, hơn nữa chỉ có Hoàng đế mới được ở.

"Cái này ta thích, đột nhiên cảm thấy mắt tươi sáng hẳn lên." Triệu Thiên Dương cảm thấy đau khổ khi nhìn cách bày trí như vậy, trách không được khách điếm lại được gọi là Uyển Tình Cư, chắc hẳn là vì mang lại không khí gia đình ấm áp.

"Đúng vậy." Mọi người đi theo Hoàng đế đều phụ họa, cảm thấy nếu ở trong này một đêm thì thật sự còn tốt hơn Thần tiên.

Bạch Yêu Nhiêu cũng thấy rất sảng khoái, cảm giác bực bội lúc trước đã biến mất không còn nữa, nếu Hoàng đế xuất cung thì cũng chỉ có mình nàng theo hầu hạ Hoàng thượng, sẽ không cần phải tranh thủ tình cảm với đám hồ ly tinh kia nữa, nơi này chỉ có một mình nàng.

Ngay khi Bạch Yêu Nhiêu cảm thấy mọi thứ rất đẹp, thật ra nàng không biết là nếu Hoàng đế tới đây thì nhất định sẽ không muốn mang nàng đến, phải biết rằng đây là Uyển Tình Cư, là nơi để hắn nhớ lại Uyển nhi, sao có thể nhẫn nhịn để người khác đến quấy rầy được.

"Phòng này còn rất nhiều chỗ kỳ diệu, hơn nữa phòng này là phòng VIP trọn đời, chính là chỉ cần một ngày khách điếm này còn thì cũng chỉ có mình phụ hoàng mới có thể sử dụng, tương lai phụ hoàng còn có thể chỉ định ban tặng cho người mà người muốn. Miễn phí cả đời." Triệu Tử Tu nói lại lời mà Bạch Hiểu Tình đã nói với mình.

"Được, được. Không thể tin được hôm nay tới tham gia lễ khai trương của Tu nhi mà còn thu được một lễ vật tốt như vậy, đã là thứ các ngươi tỉ mỉ chuẩn bị thì ta liền vui lòng nhận, ha ha."

Thật ra hoàng đế nghĩ cả đời này hắn không biết còn có cơ hội ra ngoài không, bây giờ nếu cứ đứng ở trong này nói mãi như vậy thì sợ là sẽ cản trở việc buôn bán của bọn họ, sẽ bị lỗ vốn mất.

"Đa tạ phụ hoàng." Giờ phút này Bạch Hiểu Tình nhanh chóng lôi kéo Triệu Tử Tu cảm tạ Hoàng đế, đồng thời mọi đại thần cũng đều quỳ lạy.

"Qua nhiều năm như vậy Tấn Thiên quốc nhờ Hoàng thượng thống trị nên mới được quốc thái dân an, thậm chí mưa thuận gió hoà, chúng ta làm chút chuyện này vốn không là gì cả, chỉ hi vọng có thể phân ưu vì Hoàng thượng." Bạch Hiểu Tình quỳ xuống nói rất nghiêm túc.

Triệu Thiên Dương cảm thấy trong lòng như có cái gì nứt ra vậy, những uất ức mà mình phải chịu đựng nhiều năm qua rốt cục cũng có người hiểu cho hắn, cảm thấy hắn làm tất cả những thứ này đều đáng giá.

Trước kia có rất nhiều người đều mắng hắn, nói bản thân là phản tặc, vì một nữ nhân mà âm mưu soán vị, chuyện gì cũng đều làm được, bây giờ lại có người cảm tạ hắn, thật sự rất cảm động.

"Các ngươi có tâm là đủ rồi, ta rất vui vẻ." Triệu Thiên Dương vội vàng nâng Bạch Hiểu Tình dậy, cảm thấy hôm nay mình ra ngoài không vô ích.

Nhìn dân chúng ngoài cửa, ánh mắt bọn họ nhìn mình đều chân thành, bọn họ thật tâm cảm tạ mình.

"Được được, được, đây là câu nói khiến ta vui vẻ nhất trong từng ấy năm." Triệu Thiên Dương có vẻ hơi kích động, khóe mắt như muốn rơi lệ.