Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 180




Edit: susublue

"Muốn người không biết trừ khi mình đừng làm, chuyện ngươi và Phượng Cơ cấu kết với nhau cả thành đều biết, chẳng lẽ ta lại không biết sao?" Bạch Hiểu Tình đã sớm biết nguyên nhân trong đó, chỉ là không tìm được cơ hội để nói thôi, bây giờ người này tự đưa đến cửa, chẳng lẽ nàng còn không bào mòn khí thế hăng hái của hắn.

"Chúng ta chỉ là hợp tác." Triệu Tử Hằng chột dạ nói, thật ra lúc trước khi Phượng Cơ tìm đến hắn, hắn cũng không dám tin nàng ta lại thật lòng muốn đầu quân cho mình, nhưng chuyện nàng ta đã trở thành nữ nhân của mình thì không phải là giả.

"Là hợp tác làm ăn hay là hợp tác thân thể đây." Vốn dĩ Triệu Tử Tu chỉ nghe nói Phượng Cơ đã đầu quân cho thái tử dựa vào điều kiện mà lúc trước nàng đặt ra với hắn.

Thật ra chỉ cần là nam nhân thì đều cảm thấy vụ mua bán này có lời. Không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có mỹ nhân ngả vào lòng thì vì sao lại không làm, nhưng đối với Triệu Tử Tu mà nói thì đây là một loại hình tra tấn.

“ Hợp tác thì tửu lâu của nàng sẽ là của ta, diễm phúc đưa tới cửa vì sao lại không cần." Nhất là đối với người không tim không phổi như Triệu Tử Hằng thì sẽ không phí phạm lợi ích này.

"Thật ra nàng cũng từng muốn đầu quân cho ta, nhưng cái kiểu đưa đến cửa như vậy ta không cần, ta thích tự mình đi làm hơn." Nói xong Triệu Tử Tu hôn lên má Bạch Hiểu Tình một cái trước mặt thái tử, không hề kiêng dè Triệu Tử Hằng chút nào.

Bạch Hiểu Tình biết Triệu Tử Tu cố ý làm cho Triệu Tử Hằng xem cho nên cũng không làm gì cả, nếu như là bình thường thì nhất định đã sớm cho hắn một bạt tai rồi.

"Hừ." Triệu Tử Hằng thấy cảnh tượng này thì không biết nên nói gì nên liền vung tay áo bỏ đi.

"Sau này không được chạm vào ta trong những tình huống như vậy, nếu không chỗ nào của chàng chạm vào ta thì ta sẽ cắt chỗ đó của chàng." Nhìn thấy Triệu Tử Hằng bỏ đi thì Bạch Hiểu Tình liền hung tợn nói.

"Đã biết, phu nhân của ta." Thấy Triệu Tử Hằng rất tức giận bỏ đi, trong lòng Triệu Tử Tu thật sự rất vui vẻ, dienxdafnnllequysdoon so với việc đánh thắng một trận chiến còn vui vẻ hơn.

"Vừa rồi nàng nói bỗng nhiên nàng có linh cảm, là linh cảm gì, ta cũng muốn biết." Lúc chưa lên xe ngựa, Triệu Tử Tu bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với linh cảm của Bạch Hiểu Tình cho nên vừa lên xe ngựa liền bắt đầu hỏi.

"Tạm thời giữ bí mật." Bạch Hiểu Tình nói đến đây liền nhắm mắt lại trông như đang nghỉ ngơi, thật ra lúc này Bạch Hiểu Tình đang suy xét một chuyện.

"A" Một tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trong xe ngựa, Bạch Hiểu Tình lập tức cảnh giác.

"Chuyện gì?" Triệu Tử Tu vội vàng thò đầu ra ngoài dò hỏi.

"Không biết, hình như tiếng hét vang lên từ phía trước." Người lái xe cũng vội vàng dừng xe lại vì ngựa bị kinh sợ.

"Phía trước không phải là khách điếm của chúng ta sao." Nơi này cách khách điếm của bọn họ không xa, hình như tiếng thét chói tai kia truyền tới từ hướng đó, chẳng lẽ khách điếm của mình đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Chúng ta qua đó xem." Triệu Tử Tu cũng có chút lo lắng vì thế liền hỏi ý kiến Bạch Hiểu Tình xem có muốn qua đó xem thử không.

"Ừ" Bạch Hiểu Tình có dự cảm, âm thanh kia nhất định có liên quan đến khách điếm của mình.

"Ảnh nhị, ngươi đi trước xem thử có chuyện gì." Triệu Tử Tu dùng giọng thật trầm nói.

"Dạ. Chủ nhân." Ngoài xe vang lên một tiếng đáp lại rồi một lát sau liền không còn tiếng gì nữa.

"Khởi bẩm chủ nhân, là khách điếm xảy ra chuyện, người gõ mõ đếm canh giờ bị dọa ngất xỉu." Ảnh nhị nói xong liền biến mất trong bóng đêm.

"Dọa ngất xỉu?" Chẳng lẽ khách điếm đó thật sự có ma?"Bạch Hiểu Tình cho rằng mình nghe lầm, không thể nào có ma cỏ gì được.

"Vừa rồi ảnh nhị nói người gõ mõ đếm canh giờ bị dọa ngất xỉu, không là chuyện ma quỷ gì, đừng nghĩ nhiều như vậy." Triệu Tử Tu không tin ma quỷ.

"Mặc kệ thế nào, chúng ta hãy đến phía trước xem thử coi là người hay là quỷ." Bạch Hiểu Tình rất bình tĩnh nói, lúc này nàng không tin mấy chuyện hoang đường như vậy.

"Đến khách điếm." Đến lối rẽ thì Triệu Tử Tu dặn dò đi qua khách điếm, mã phu liền vội vàng đổi hướng.

Khi đến nơi thì thấy có một người nằm ở cửa khách sạn, nhìn cách hắn ăn mặc hẳn là có tài hoa không giống như người đi gõ mõ đếm canh giờ.

Bạch Hiểu Tình nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, tiến lên xem thử coi hắn bị cái gì.

"Hình như là bị dọa ngất đi, còn thở nên vẫn còn sống." Bạch Hiểu Tình thăm dò hơi thở thì cảm thấy vẫn còn thở.

"Vì sao hắn lại ngất bên ngoài khách điếm của chúng ta?" Triệu Tử Tu cảm thấy kỳ quái.

"Không biết, đưa về trước đi." Bạch Hiểu Tình nói xong liền nhìn ra phía sau khách điếm, nàng luôn cảm thấy bên trong có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình nên rất muốn vào xem thử.

"Nàng đang nhìn cái gì, có phải nàng cũng có suy nghĩ giống ta không?" Triệu Tử Tu thấy Bạch Hiểu Tình nhìn chằm chằm ra phía sau khách điếm thì trong lòng cũng có một nghi vấn lớn, thật ra Triệu Tử Tu cũng cảm giác có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.

"Chàng có ý kiến gì?" Chẳng lẽ không phải nàng ảo giác, chẳng lẽ bên trong thật sự có cái gì đó sao?

"Bên trong có cái òi đó, ta cảm giác có người luôn nhìn chúng ta." Triệu Tử Tu cũng rất muốn vào xem.

"Có quỷ, có quỷ." Tên mã phu (1) vốn đang im lặng không biết nhìn thấy cái gì mà đột nhiên trở nên rất điên cuồng, ngay cả ngựa đi theo cũng kinh sợ, bất an hí lên.

(1)Mã phu: người chăn ngựa

Hắn cũng nhanh chóng chạy ra phía trước, Bạch Hiểu Tình thấy một cái bóng trắng nhẹ nhàng đi qua, diễn daffnlê quysdôn tên mã phu kia sợ tới mức tiểu tiện ra quần, hơn nữa ám vệ ẩn náu từ một nơi bí mật gần đó cũng đều nhảy ra ngoài chuẩn bị bảo vệ Lệ Vương.

Nhưng ám vệ vốn không bắt được cái bóng trắng kia thì nó đã biến mất.

"Các ngươi lui xuống đi, ta muốn nhìn xem nơi này có yêu ma quỷ quái gì, dám tác quái trước khách điếm của ta." Dám làm loạn dưới mí mắt mình, lá gan của người này cũng quá lớn, Bạch Hiểu Tình biết hôm nay phải giải quyết cho xong chuyện ma quỷ này.

"Ta cũng muốn nhìn xem là ai lớn gan làm loạn ở đây." Dù sao bây giờ là buổi tối, Triệu Tử Tu nghĩ nếu mình sử dụng võ công thì cũng không sao.

Giờ phút này khách điếm đột nhiên có một làn gió kỳ lạ thổi qua, tất cả mọi người đều cảm thấy cả người không thoải mái.

"Vào xem thử, ta muốn xem coi là quỷ quái phương nào." Chưa từng gặp qua loại chuyện kỳ lạ như vậy, Triệu Tử Tu vốn không tin tưởng quỷ thần.

Hơn nữa Bạch Hiểu Tình nói thái tử luôn muốn mua lại khách điếm này nhưng không thành, sau này liền bắt đầu có tin đồn là có ma nhưng chưa từng có ai gặp qua ma quỷ, hôm nay vừa khéo lại để bọn họ bắt gặp.

Lúc này Bạch Hiểu Tình lại không biết phải làm sao.