Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 157




Edit: susublue

Nhưng trước khi Triệu Tử Tu trở về, Bạch Hiểu Tình còn muốn giải quyết một chuyện, thời gian ba ngày cũng không dài, không biết có thể đạt được thành quả nàng muốn hay không.

Các cô nương ở Vạn Xuân Các cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nữ tử tục tằn cũng rất ít, nhưng vẫn có vài người như vậy, loại người đó thông thường đều hầu hạ dân chúng, không có tiền đồ gì.

Các cô nương ở Vạn Xuân Các đều được phân chia theo thứ bậc, tuy rằng Bạch Hiểu Tình không thích cách làm của Thẩm Vạn Xuân, nhưng hiện tại nàng cũng không quản, thường xuyên thấy những người có thứ bậc cao ức hiếp kẻ thấp hơn mình đã thành quen rồi.

Mà vũ đạo Bạch Hiểu Tình đưa cho mọi người cũng không giống nhau, tổng cộng có bốn loại vũ đạo, nàng đều định sẵn cho từng người cho nên những tờ giấy bọn họ nhận được cũng không giống.

"Thẩm gia." Hoạ Mi là người đầu tiên phát hiện Thẩm Vạn Xuân, mọi người đều luyện tập say mê cho nên không phát hiện ra Thẩm Vạn Xuân.

"Những vũ điệu các ngươi luyện đều do Bạch Hiểu Tình dạy các ngươi." Lúc Thẩm Vạn Xuân đi ngang qua sân, thấy mọi người đều đang luyện múa, nhìn qua hình như không tệ.

"Bẩm Thẩm gia, đúng vậy." Hoạ Mi cười nói.

"Ừ, cũng không tệ, có đầu có đuôi." Thẩm Vạn Xuân nói sự thật, nhưng hắn cũng nhìn ra là Tứ đại mỹ nhân đã bị tách ra.

Trước kia Tứ đại mỹ nhân luôn biểu diễn cùng một lúc, cho nên Thẩm Vạn Xuân cũng không biết là cách của Bạch Hiểu Tình có tốt hay không.

Hơn nữa sau ngày đó Bạch Hiểu Tình lại triệu kiến mọi người, đưa quần áo do nàng chuẩn bị sẵn cho họ, Bạch Hiểu Tình nàng chưa bao giờ đánh trận mà không có sự chuẩn bị.

Kỳ lạ là quần áo đều hở một vài chỗ, nhưng đều là nữ tử thanh lâu, cho nên lộ một chút thì họ vẫn có thể chấp nhận, mặc dù có vài nữ tử giả vờ không thể chấp nhận, diẽn*dafnlle3;quysdo0n nhưng sau khi mọi người khuyên bảo thì cũng đều mặc vào.

"Các ngươi nói xem, rốt cục Bạch Hiểu Tình là loại người thế nào, vì sao nàng lại muốn chúng ta học mấy cái này, vậy mà chúng ta còn điên rồ nghe lời nàng như vậy." Nặc Dao cũng chỉ nói ngoài miệng, thật ra trong lòng cũng không nghĩ gì, nhưng câu nói đó đã khiến nàng đắc tội không ít người.

"Chúng ta cũng muốn biết nàng là loại người nào, nhưng xem ra đi theo nàng cũng không tệ." Một cô nương nói.

"Không phải mọi người đều nói sớm muộn gì Vạn Xuân Các cũng là của nàng sao."

"Ta nhớ là ngày nàng đến đây, ta đã gặp Lục hoàng tử."

"Lục hoàng tử? Chính là Lệ Vương lãnh khốc tàn bạo."

"Ừ ừ, là hắn, ta còn nghe nói bên cạnh Lệ Vương còn có một nữ thị vệ, không phải là Bạch Hiểu Tình chứ."

"Điều này cũng khó nói, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, nếu không đến lúc đó sẽ chịu không nổi."

Mà Tứ đại mỹ nhân nghe thấy mấy lời nghị luận này, trong lòng đều có chút kinh ngạc, những điều này các nàng chưa từng nghe qua.

Một nơi như thanh lâu, chỉ cần là nam nhân đều sẽ đến đây, bất kể là dân chúng hay là quan to quý tộc, chỉ cần uống rượu say, nói vài câu bậy bạ, sau khi tỉnh lại đã có đầy mỹ nhân vây quanh, nam nhân nào chịu được mê hoặc chứ.

Tứ đại mỹ nhân đều là người cao ngạo, nam nhân có thể lấy được thân thể của Tứ đại mỹ nhân cũng không phải là nhân vật nhỏ, nhưng các nàng đều không có tâm tư quan tâm mấy lời đồn đãi nhảm nhí này, cho nên đương nhiên sẽ không đi hỏi, gia tộc suy tàn, bản thân lưu lạc thanh lâu cũng không phải chuyện gì đáng tự hào, các nàng cảm thấy cứ an phận kiếm tiền là được, lúc già bốn người sẽ dùng số tiền đó sống hết quãng đời còn lại.

Nữ nhân sợ nhất là phí phạm thời gian, giống như bà lão rửa chén ở hậu viện, trước kia không phải cũng là một trong số hai đại mỹ nhân của Vạn Xuân Các sao, tuổi càng lúc càng lớn, ánh mắt lại cao, không để dành được tiền bạc, cuối cùng vẫn phải sống trong Vạn Xuân Các, năm vị cô nương cùng thời với nàng gặp được người chuộc thân cho mình nên đã gả cho hắn.

Thật ra có đôi khi nữ tử trong thanh lâu cũng sẽ gặp gỡ được nam nhân tốt, dù hắn không có tiền không dung mạo, nhưng ít nhất hắn sẽ đối xử tốt với ngươi, có người tình nguyện gả cho đại phú hào làm tiểu thiếp, có người lại hi vọng gặp được nam nhân như vậy để trải qua cuộc sống bình thường, thật ra đây mới là chốn về tốt nhất cho một nữ tử thanh lâu.

Ai cũng có chí hướng riêng, mục đích theo đuổi không giống nhau, lựa chọn cong đường để đi không giống nhau, suy nghĩ cũng không giống nhau, cho nên cho tới bây giờ Bạch Hiểu Tình đều sẽ không khinh thường bất cứ ai, mà lại suy nghĩ rất kỹ càng, đây cũng là cách lấy được lòng người.

"Buổi tối chính là lúc để biểu diễn, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa." Buổi chiều, Tứ đại mỹ nhân tụ lại cùng nhau, thương lượng về buổi biểu diễn tối nay, Cầm Hương quan tâm hỏi mọi người.

Vốn tưởng họ chỉ cần biểu diễn cho Bạch Hiểu Tình xem thành quả là được, không ngờ lại kêu các nàng biểu diễn trước mặt quan khách, tuy rằng đã lên đài vô số lần, nhưng này cảm giác mới mẻ này các nàng thật sự chưa từng thử qua, không biết hiệu quả sẽ thế nào, hơn nữa các nàng cũng không quá tin tưởng bản thân mình.

Không biết Bạch Hiểu Tình làm như vậy là có ý gì.

"Có chút khẩn trương, quần áo này, mặc vào cứ cảm thấy là lạ." Hoạ Mi tùy tiện thành thói quen mà khi mặc vào vẫn thấy hơi kỳ lạ.

"Khẩn trương cái gì, mọi người đều phải biểu hiện cho tốt, chẳng lẽ muốn để nữ nhân kia chế giễu chúng ta không làm được." Kỳ Hàm hơi nghiêm túc, nàng luôn sợ hãi người khác tính kế mình, dù cho bốn tỷ muội bọn họ ở chung rất tốt, nhưng trong lòng nàng lại luôn phòng bị một người.

"Kỳ Hàm nói đúng, dù Bạch Hiểu Tình có mục đích gì thì chúng ta cũng đã đồng ý rồi, nhất định không thể để cho nàng ta chế giễu."

Mọi người đều chuẩn bị thật kỹ lưỡng, chuyện này cũng không khó, nhưng vì chưa từng thấy, chưa từng trải nghiệm cho nên cảm giác có chút kỳ quái.

Bởi vì tính cách Hoạ Mi tương đối hướng ngoại cho nên tiết tấu Hoạ Mi khiêu vũ tương đối gợi cảm, tuy rằng cảm thấy kỳ quái có chút không thể chấp nhận, nhưng trong lòng lại rất phấn khích.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, ở Vạn Xuân Các luôn có đầyngười đến người đi, hơn nữa tối hôm nay tin tức Vạn Xuân Các có tiết mục đặc đã truyền khắp kinh thành, cho nên rất nhiều người đều đến đây.

Ban đầu Bạch Hiểu Tình làm hoa khôi đã rất oanh động rồi, đêm nay không biết lại có gì tươi mới, điều này khiến mọi người rất tò mò, tin tức là do Bạch Hiểu Tình cố ý thả ra ngoài, mà mọi người càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Vạn Xuân Các thì Vạn Xuân Các sẽ càng làm ăn phát đạt.

Thẩm Vạn Xuân không để ý, chỉ cần Vạn Xuân Các làm ăn được thì trong lòng hắn sẽ vui mừng, thừa dịp hắn vẫn là ông chủ ở đây, đương nhiên phải kiếm nhiều tiền một chút.

Bạch Hiểu Tình cũng không xuống lầu, mà ngồi trên lầu hai, nhìn bọn họ biểu diễn, nàng không muốn xuống lầu gây náo động rồi lại tự tìm phiền toái.

Mà không ngoài dự liệu của Bạch Hiểu Tình, bọn họ đều không có làm cho nàng thất vọng, màn biểu diễn cũng khiến tất cả mọi người kinh ngạc, làm cho phần lớn khách nhân sáng mắt, nước miếng sắp chảy ra ngoài.

Hiệu quả mà Bạch Hiểu Tình muốn chính là như vậy, nàng tin tưởng các nàng đã hiểu mục đích của mình.

Lúc Triệu Tử Tu tới đô thành đã là buổi tối, nhưng cũng may là buổi tối nên không cần vào cung diện thánh, sáng sớm hôm sau tiến cung là được rồi, như thế càng hợp ý của Triệu Tử Tu, dù sao tâm tư của hắn đều ở chỗ của Bạch Hiểu Tình.

"Tiểu thư, người đừng có gấp, Vương gia sẽ lập tức đến liền." Tiểu Phấn nhìn một bàn lớn đồ ăn, Bạch Hiểu Tình ngồi ở giữa bàn, không nói một lời chờ Triệu Tử Tu trở về.

"Ta không vội." Nàng thật sự không vội, cũng không phải không tới, sớm muộn gì cũng sẽ đến, nàng thấy người sốt ruột là Tiểu Phấn mới phải.

Bạch Hiểu Tình vốn cảm thấy Triệu Tử Tu trở về nên vào cung trước, nhưng nàng biết, với tính cách của Triệu Tử Tu, nhất định sẽ không ngừng phi ngựa chạy tới chỗ nàng, nhưng cũng may là buổi tối, nếu không nhất định sẽ để cho người ta nắm được nhược điểm mà bàn tán.

Đương nhiên Bạch Yêu Nhiêu không biết Triệu Tử Tu vừa trở về liền đến thanh lâu, hơn nữa bà ta cũng không biết chuyện Bạch Hiểu Tình ở trong thanh lâu, dienafxdndafffnllequysdoon Triệu Tử Hằng và Triệu Tử Việt vẫn chưa nói chuyện này ra, mà tất nhiên Triệu Tử Tu cũng có cách để giấu diếm.

Thật ra Bạch Hiểu Tình thờ ơ vì nàng cũng không sợ người khác biết. Nhưng nàng cũng hiểu nổi cách làm của Triệu Tử Tu, dù sao rảnh rỗi bàn tán sẽ gây ra phiền phức.

"Bạch cô nương, Vương gia đến." Ảnh vệ tiến vào thông báo.

"Các ngươi đều lui xuống hết đi." Trên mặt Bạch Hiểu Tình không có biểu cảm kích động hưng phấn, nhưng thật ra trong lòng rất vui mừng.

Bạch Hiểu Tình thấy Triệu Tử Tu vẫn mặc chiến bào đứng ở trước mặt mình, khóe mắt đã bắt đầu ươn ướt, nam nhân này, là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp, hắn mặc chiến bào càng làm cho người ta mê muội.

"Có nhớ ta hay không." Triệu Tử Tu nhìn tiểu nữ nhân trước mắt, đây là lần đầu tiên hắn thấy Bạch Hiểu Tình khóc, trong lòng rất cảm động, hắn cảm nhận được tình yêu của nàng.

"Nhớ tới phát điên." Bạch Hiểu Tình cũng không làm kiêu, nàng hận không thể nói mọi sự nhớ nhung trong lòng ra cho hắn biết.

"Đến đây, để cho ta nhìn nàng thật kỹ, có nghe lời hay không, có ăn cơm đúng bữa hay không." Triệu Tử Tu nâng mặt Bạch Hiểu Tình lên, dịu dàng nói.

"Ta không phải là đứa bé." Bạch Hiểu Tình nín khóc mỉm cười.

"Ở trong lòng ta nàng mãi mãi là một đứa bé."

Dù cho Bạch Hiểu Tình luôn kiên cường, lãnh khốc vô tình, nhưng ở trong lòng Triệu Tử Tu, nàng mãi mãi là báu vật của hắn, là người hắn thương yêu nhất.

"Đồ ăn đã lạnh rồi, ta kêu Tiểu Phấn đi hâm nóng lại, chạy một quãng đường dài như vậy nhất định là chàng rất đói bụng." Bạch Hiểu Tình đột nhiên nhìn qua đồ ăn trên bàn, mới nhớ tới Triệu Tử Tu còn chưa ăn cơm.

“ Đúng là đói bụng, đói bụng rất lâu rồi." Triệu Tử Tu đột nhiên tỏ vẻ xấu xa nói, nhìn Bạch Hiểu Tình đến mất hồn mất vía.

"Chàng lại đang nghĩ cái gì vậy." Bạch Hiểu Tình đề phòng nói, nhìn Triệu Tử Tu, nhẹ nuốt nước miếng.

Mà bộ dáng Bạch Hiểu Tình nuốt nước miếng đã bị Triệu Tử Tu nhìn thấy rất rõ ràng, nụ cười càng thêm tà ác, "Bảo bối, ta thấy nàng cũng rất đói bụng."

Triệu Tử Tu không kiêng nể gì nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Bạch Hiểu Tình, bả vai dày rộng lập tức áp sát vào, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của nam nhân phà vào mặt, Bạch Hiểu Tình lại không kìm lòng được.

Tay nhỏ đã không còn lực để giãy dụa, cả người bức rức ngứa ngáy khiến Bạch Hiểu Tình buông lỏng, vẻ bình tĩnh ngày thường của nàng đã biến mất, lúc này nàng không chịu nổi nữa...

Triệu Tử Tu tiếp tục động tác, bắt đầu chậm rãi cởi quần áo của Bạch Hiểu Tình, Bạch Hiểu Tình muốn cự tuyệt, nhưng đầu óc lại không chịu làm theo ý nàng mà cứ để nam nhân này tùy ý làm xằng làm bậy.

Quần áo đã bị cởi ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt trắng như tuyết của Bạch Hiểu Tình, một dòng điện như quét qua cả người Triệu Tử Tu, rốt cuộc hắn không khống chế nổi tình cảm của mình nữa, trực tiếp nhào tới...