Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 153




Edit: susublue

Lúc Triệu Tử Tu biết Bạch Hiểu Tình thiếu chút nữa bị người ta hạ độc, trong lòng rất lo lắng, dù biết Bạch Hiểu Tình sẽ tự bảo vệ tốt bản thân nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng.

Mà với thủ đoạn của Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu cũng hơi ngạc nhiên, chắc hẳn Triệu Tử Việt sẽ bị dọa, hắn biết giữa Triệu Tử Việt và Triệu Tử Hằng thì Triệu Tử Việt dễ đối phó hơn.

Triệu Tử Tu hận không thể lập tức kết thúc chiến tranh để chạy vội đến bên cạnh Bạch Hiểu Tình.

Chuyện lần này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng coi như Thẩm Vạn Xuân tận mắt chứng kiến bộ mặt này của Bạch Hiểu Tình, đúng là y như lời đồn, hắn càng lúc càng kinh ngạc.

Tuy rằng chuyện lần này không liên quan hệ đến Thẩm Vạn Xuân, nhưng trong lòng Bạch Hiểu Tình vẫn có khúc mắc, luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Lúc này Triệu Tử Việt đang ở phủ chờ tin tốt, công phu của Tiểu Hồng không giỏi, phải nói là hắn muốn tìm một người không có công phu giỏi, hoặc là tìm một nữ tử làm cho người ta không nhìn ra nàng có võ công, trí thông minh của Bạch Hiểu Tình hắn đã lĩnh giáo rồi, muốn nàng không phát giác rất khó, cho nên hắn mới cẩn thận như vậy.

Triệu Tử Việt còn tự cho là mình thông minh, hơn nữa Vô Hương Tán là một loại độc mạnh không màu không mùi, dù là người có nội lực thâm hậu thì cũng không phát hiện ra, huống chi Bạch Hiểu Tình lại không hiểu về độc, lần này Triệu Tử Việt nắm chắc phần thắng.

"Vương gia, có ảnh vệ cầu kiến, hình như là... Là người của phủ Lục Vương gia." Đột nhiên có một thị vệ vội vàng chạy vào nói.

"Nguy rồi..." Lúc này Triệu Tử Việt mới bừng tỉnh, trong lòng biết chuyện lần này có thể là thất bại rồi nên liền vội vàng đi ra sảnh.

"Thuộc hạ tham kiến Thành vương điện hạ." Ảnh vệ thấy Triệu Tử Việt đi ra, mặt không đổi sắc hành lễ.

"Sao ảnh vệ của Lục hoàng huynh không canh giữ phủ cho tốt mà lại nhàn nhã đến phủ bổn vương vậy."

Tuy rằng trong lòng Triệu Tử Việt đã biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn giả bộ thờ ơ như trước, hơn nữa nhìn bao bố trên tay ảnh vệ có máu thấm ra, trong ngực lại cảm thấy buồn nôn, thật đúng là chuyện gì Bạch Hiểu Tình cũng đều làm được.

"Đây là thứ Bạch cô nương kêu thuộc hạ đưa tới hiếu kính Thành vương điện hạ." Ảnh vệ lấy bánh bao hấp làm bằng đầu và cánh tay người trong bao ra đưa cho thị vệ bên cạnh Triệu Tử Việt, bánh bao vẫn còn bốc lên hơi nóng, diẽn[dannlle3^quysdoon nhưng lại tỏa ra mùi vị buồn nôn.

"Sao? Vậy thì thay ta cám ơn Bạch cô nương." Triệu Tử Việt áp chế cảm giác buồn nôn.

"Thuộc hạ nhất định nói lại, cáo lui." Ảnh vệ nói xong liền biến mất như một cơn gió.

"Vương gia, đây là gì?" Thị vệ bên cạnh vẫn còn không biết đây là cái gì.

"Lập tức vứt đi cho ta, vứt thật xa cho ta." Triệu Tử Việt nói xong liền tức giận đi về thư phòng, hắn nhìn cũng không muốn nhìn, thật sự quá ghê tởm.

Giỏi cho Bạch Hiểu Tình, coi như lần này ngươi mạng lớn, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Triệu Tử Việt đã sớm nghe nói Bạch Hiểu Tình ác độc, hôm nay coi như tận mắt chứng kiến, nữ nhân này thật sự không hề nể mặt hắn, năm lần bảy lượt làm cho hắn bối rối, sao hắn có thể nhịn được cơn tức này.

"Đưa mấy thứ đó đi rồi sao?" Bạch Hiểu Tình mặc đồ màu đỏ, nhìn ảnh vệ trở về, cười nói.

Thẩm Vạn Xuân thật sự không phải kẻ dễ bắt nạt, chủ ý của hắn là muốn lợi dụng thời gian một năm để nàng kiếm bạc, nhìn mình bị Tiểu Phấn bức ép mặc bộ đồ màu đỏ thẫm này vào quả thực là kinh dị, nếu để Băng Băng nhìn thấy không cười nàng mới là lạ.

"Đúng vậy phu nhân." Ảnh vệ cung kính hồi đáp.

"Ta nói bao nhiêu lần rồi, nếu còn không nhớ thì quay về Vương phủ cho heo ăn đi." Bạch Hiểu Tình vừa nghe thấy hai chữ phu nhân thì liền thấy rất khó chịu, nàng rất già sao, cứ gọi phu nhân phu nhân, giống như nàng là bà lão không bằng, rõ ràng nàng vẫn còn trong độ tuổi hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn mà.

"Đã biết phu... Bạch cô nương." Ảnh vệ biết thật ra chủ tử không xấu tính, chỉ cần không chọc nàng là được.

"Buổi biểu diễn đêm nay của ta có thể đừng nói cho Triệu Tử Tu biết được không." Bạch Hiểu Tình đột nhiên đổi thái độ, nhìn ảnh vệ, giọng điệu cực kỳ đáng thương.

"A... Không thể." Ảnh vệ thấy biểu cảm của Bạch Hiểu Tình thì không thích ứng nổi, vốn đang có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết từ chối.

Bạch Hiểu Tình rất khó chịu, nàng biết ảnh vệ sẽ nói như vậy, nàng không thể không bội phục sự trung thành của đám ảnh vệ này đối với chủ tử, đầu óc ghi nhớ cũng rất tốt, có tiềm lực làm họa sĩ.

Hiện tại Bạch Hiểu Tình nghĩ tới chuyện Cửu Trọng Lâu, lần trước chỉ mới suy nghĩ sơ sơ, sau khi gây gỗ với Phượng Cơ vì chuyện của Phượng Lai Lâu, Bạch Hiểu Tình cảm thấy mình nên tìm một chỗ khác để bắt đầu lại từ đầu.

Vốn muốn tạo dựng một nơi buôn bán như Phượng Lai Lâu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nên, dù sao cũng đều là người đến từ một thế giới, nàng cũng không muốn quá tuyệt tình với Phượng Cơ, dù sao nếu không thu mua Phượng Lai Lâu thì Phượng Lai Lâu cũng không thể tồn tại lâu dài được.

Trời đã tối, ở cửa Vạn Xuân Các đầy các cô nương, Bạch Hiểu Tình cũng không muốn thay đổi hình thức buôn bán của Vạn Xuân Các quá nhiều, nếu các cô nương ở Vạn Xuân Các đều chỉ bán nghệ không bán thân thì sợ là giá trị thật sự của Vạn Xuân Các cũng không còn nữa.

Bạch Hiểu Tình đang suy nghĩ về chuyện mở tiệm và chiêu nạp nhân tài thì Tiểu Phấn vội vàng chạy vào, thở không kịp nói.

"Tiểu thư tiểu thư, người nhanh đi xuống đi, phía dưới mọi người đang kêu tên của người đó."

...

"Quốc Sắc, Quốc Sắc, Quốc Sắc..."

"Sao Quốc Sắc cô nương còn chưa xuống..."

"Đúng vậy, nhanh xuống đi..."

"Quốc Sắc, Quốc Sắc..."

...

Lúc này Bạch Hiểu Tình mới chú ý tới tiếng kêu là ầm ĩ phía dưới, nếu mỗi ngày đều như vậy thì sao nàng chịu nổi, hoa khôi không cần phải gánh vác như vậy chứ, Bạch Hiểu Tình cảm thấy mình nên nghĩ cách.

Hơn nữa Bạch Hiểu Tình được hoan nghênh như vậy nghiễm nhiên đã thành cái đinh trong mắt tứ đại mỹ nữ của Vạn Xuân Các, biết Bạch Hiểu Tình là người của Lệ Vương, hơn nữa còn có thể là bà chủ tương lai của Vạn Xuân Các, rõ ràng là nàng đang đoạt đi chén cơm của các nàng, trong lòng tất nhiên có chút không thoải mái.

Nhưng những thứ này Bạch Hiểu Tình đều không đặt vào trong mắt, nhưng nàng cũng không sợ, thu phục những người này chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

"Bà cô của ta, ngươi còn muốn ngồi ở đây bao lâu nữa, bên ngoài đã ầm ĩ lên rồi." Thẩm Vạn Xuân sốt ruột đi vào, Vạn Xuân Các chưa từng náo nhiệt như vậy, hoa khôi vừa mới ra mặt thì mọi người đều chạy lại gọi tên.

"Vì chuyện buôn bán của Vạn Xuân Các, ta nhịn." Bạch Hiểu Tình nói nhỏ.

"Thế nào, hối hận sao." Thẩm Vạn Xuân đột nhiên nở nụ cười.

" Trong từ điển của Bạch Hiểu Tình ta chưa từng có hai chữ hối hận."

Nhưng mọi việc đều không nằm trong dự kiến của Bạch Hiểu Tình, mà cũng phải thôi, ai bảo nàng khuynh quốc khuynh thành như vậy.

Chẳng qua khi Bạch Hiểu Tình đứng ở lầu hai thì nhìn thấy hai bóng người quen thuộc dưới lầu, khóe miệng Bạch Hiểu Tình nở nụ cười châm chọc, đúng là không hấp thu giáo huấn, còn muốn đến gây chuyện, thật sự quá coi thường Bạch Hiểu Tình nàng rồi.

"Người hôm nay đến đều là quan to và quý nhân, phát tài rồi, phát tài rồi." Thẩm Vạn Xuân nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Bạch Hiểu Tình.

Mà thấy Bạch Hiểu Tình đi ra, tiếng reo hò phía dưới càng to hơn.

Triệu Tử Hằng thấy nữ tử đứng ở trên đài, thấy nàng không hề nhiễm khí thế trần tục vì mình ở trong chỗ thị phi này, ngược lại y phục màu đỏ làm nàng xinh đẹp, không hề tầm thường chút nào, Triệu Tử Hằng và Triệu Tử Việt đều lóa mắt, diẽn(dann<llequysddo0n nếu như bỏ qua mấy chuyện trước đây, bọn họ nhất định sẽ mê luyến nữ tử này.

Nhưng Bạch Hiểu Tình không phải là nữ nhân mê quyền thế như Lam Ngọc Nhi, dù sao lần này Triệu Tử Tu thật sự đã chọn đúng người rồi, lúc trước Bạch Diên Nhi đứng trước mặt mọi người nói muốn gả cho thái tử, ngoài mặt thì Triệu Tử Tu làm như không quan tâm nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, mặc dù hắn không thích Bạch Diên Nhi.

Hiện tại đúng là Bạch Hiểu Tình đã cho Triệu Tử Tu mặt mũi, chỉ tiếc lúc này lại có thân phận hoa khôi thanh lâu, có trò hay để xem rồi.

"Thẩm lão bản, tuy rằng hiện tại Vạn Xuân Các là của ngươi, nhưng đừng quên điều kiện trên hợp đồng." Bạch Hiểu Tình nhìn Thẩm Vạn Xuân tham tiền, không biết nam nhân thật sự tham tài hay là do hắn che giấu quá tốt, dù sao trước mắt nàng cũng không tra ra được gì, không biết là địch hay là bạn.

"Đương nhiên, Thẩm Vạn Xuân ta làm người luôn giữ chữ tín, quang minh lỗi lạc, cho tới bây giờ đã nói là sẽ giữ lời."

Thẩm Vạn Xuân thấy khách ở phía dưới chi chít như ma trận, tâm trạng cũng khá tốt.

"Mọi người yên lặng, nhìn xem hôm nay Quốc Sắc cô nương khiến mọi người cảm thấy vui vẻ bằng cách nào." Thẩm Vạn Xuân nhấc tay vỗ một cái nói, mà mọi người đều biết hoa khôi mới tới chỉ bán nghệ không bán thân.

Nhưng vẫn có vài người gan lớn mong muốn thử một lần, cảm thấy nàng cũng chỉ là nữ tử thanh lâu, giả bộ thanh thuần cái gì, ai cũng nói bán nghệ không bán thân, nhưng đến cuối cùng đa số đều không tuân theo quy tắc đó.

Vì màn biểu diễn hôm nay mà Bạch Hiểu Tình đã đau đầu cả đêm, xem ra nàng thật sự nên tăng cường bồi dưỡng nhân tài, nếu không Triệu Tử Tu thật sự sẽ lập tức chạy tới náo loạn với nàng.

Nhớ tới màn biểu diễn Phượng Múa Cửu Thiên ở trong hoàng cung, mặc dù màn biểu diễn này có chút không thích hợp, nhưng cũng không nghĩ ra được cái gì khác, đánh đàn nhảy múa thì ai cũng biết, không có gì đặc biệt, vốn dĩ Bạch Hiểu Tình muốn biểu diễn Phượng Múa Cửu Thiên, nhưng nghĩ đến Triệu Tử Hằng và Triệu Tử Việt cũng ở trong này, nên mới gạt đi, nếu truyền vào trong cung thì đối với nàng và Tử Tu đều không có lợi.

Cuối cùng Bạch Hiểu Tình vẫn lựa chọn đánh đàn ca hát, nhất thủ hiện đại ca khúc, bản thân diễn tấu bản thân hát, bởi vì nơi này nhạc sĩ đều sẽ không diễn tấu bản thân muốn hát ca.

Đàn bài hát ‘em chỉ quan tâm anh’ của Đặng Lệ Quân, nàng hát bằng tiếng Quảng, điều này thật sự khiến cho tất cả mọi người lóa mắt, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua bài hát như vậy, hơn nữa còn rất có hàm ý.

Lúc hát bài này, trong lòng Bạch Hiểu Tình đều chỉ có bóng hình của Triệu Tử Tu, rời xa nhau cũng không bao lâu, nhưng nàng thật sự nhớ hắn, so với cảm giác nhớ nhung lúc rời khỏi nhau một khoảng thời gian dài để đi tìm bảo nhân thì nàng biết nàng đã yêu nam nhân đó đến mức không thể khống chế được nữa.

Đàn xong một khúc, Thẩm Vạn Xuân thấy nước mắt ở khóe mắt của Bạch Hiểu Tình, hắn biết trong lòng nàng đang nghĩ về nam nhân đó.

Mà bên dưới toàn là tiếng tung hô.

"Một lần nữa, một lần nữa..."

Mọi người đều gào thét muốn Bạch Hiểu Tình đàn thêm một bài nữa, nhưng Bạch Hiểu Tình đã không còn tâm trạng nữa.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Vạn Xuân trấn an mọi người, để tứ đại mỹ nhân biểu diễn.

Ảnh vệ miêu tả vẻ mặt lúc hát của Bạch Hiểu Tình cực kỳ sinh động, khi Triệu Tử Tu thấy trong lòng lại thấy đau lòng khó tả, hắn có thể cảm nhận được sự nhớ nhung trong lòng nàng, mà hắn cũng rất nhớ nàng.

Người thông minh như Triệu Tử Hằng đã bắt đầu hoài nghi Bạch Hiểu Tình, hắn đã từng điều tra, chẳng qua Bạch Hiểu Tình chỉ là một sát thủ ở Thiên Ẩn Các, diẽn[dann&lle3*quysd0n cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa còn là nữ nhi của Bạch tướng quân Bạch Thiên Kiệt, nhưng lại không có được trí tuệ và mưu kế như vậy, rốt cục nữ nhân này có thân phận thế nào.

"Tam ca, nàng sẽ gặp chúng ta sao, nghe nói hoa khôi này không tiếp khách." Triệu Tử Việt nhìn Bạch Hiểu Tình, mà Triệu Tử Hằng lạii bình tĩnh uống rượu đùa giỡn mỹ nhân bên cạnh.

"Quốc Sắc cô nương cao giá lắm, rất nhiều người muốn uống một ly với nàng cũng không có cơ hội." Nữ nhân bên cạnh nói.

"Hiện tại nàng ta là át chủ bài của Vạn Xuân Các." Trong giọng nói của nàng đầy ý ghen ghét, có thể nghe ra được nàng bất mãn với hoa khôi này cỡ nào.