Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 150




Edit: susublue

Lúc Bạch Hiểu Tình mới buông lá thư thì thấy có một người xuất hiện trong phòng không biết từ khi nào.

"Phượng Nghiêu, sao lại là ngươi?" Bạch Hiểu Tình không dám tin nhìn người đứng trước mắt, hắn vào bằng cách nào?

Nhìn thấy Bạch Hiểu Tình kinh ngạc, Phượng Nghiêu cũng không thấy ngạc nhiên.

Dù sao nàng không biết được là hắn thích tới đây, khi hắn đã thấy được màn biểu diễn của nàng, thật sự là ngoài dự kiến của hắn, đây đúng là Bạch Hiểu Tình mà hắn biết sao? Sao lại cảm thấy khó hiểu như vậy.

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái là ý tưởng cải cách của nàng, thật sự quá khó tin, những thứ ở đây đều do một tay nàng tạo ra.

Nàng thật sự chỉ thay đổi bản thân thôi sao? Nếu vậy, vì sao trước kia nàng không làm như thế?

Những điều khác thường của nàng khiến hắn cho rằng đây là một người khác, rốt cục nàng là ai? Hắn tự hỏi vô số lần nhưng lại không có kết quả gì.

"Ngươi cũng không nghĩ ta sẽ đến tìm ngươi đúng không? Thật ra ta cũng không nghĩ tới, nhưng ta lại tự giác đi tìm ngươi!" Phượng Nghiêu nói rất lạnh nhạt, nhưng không ai biết thật ra trong lòng hắn đã dâng trào mãnh liệt, bởi vì hắn thật sự không thể nghĩ ra được lý do nào hay hơn để đến gặp nàng.

"Cũng tốt, ngươi ngồi xuống uống chén trà đi!" Nàng nên nói cái gì đó, nhưng nàng lại không biết, chỉ biết mời hắn uống chén trà thôi, dù sao người ta cũng là khách, nhưng nếu ám vệ báo cáo cho Triệu Tử Tu biết thì sợ là bình dấm chua lại bắt đầu bể nữa, cho nên vẫn phải giữ khoảng cách.

"Ta không biết là giữa chúng ta phải giữ khoảng cách xa như vậy, ngươi không thể đến gần hơn một chút sao?" Phượng Nghiêu nói rất ủy khuất, sao trước kia hắn không cảm thấy nàng mê người như vậy chứ?

Nhưng khiến hắn cảm thấy tức giận là nàng lại lựa chọn yêu Triệu Tử Tu, đây là việc hắn không hề nghĩ tới.

"Giữa chúng ta cũng không thân đến mức đó, cho nên vẫn giữ khoảng cách xa một chút thì sẽ tốt hơn!" Nàng nhàn nhạt cự tuyệt, không muốn để cho mọi chuyện trở nên quá phức tạp, bởi vì quá phức tạp nên nàng không biết giải quyết thế nào, nàng không phải là người thích phiền phức.

Trong mắt Phượng Nghiêu có rất nhiều cảm xúc, nàng không phải không biết, chỉ lựa chọn lảng tránh mà thôi, ngay từ đầu đã lựa chọn như vậy rồi thì không nên làm ra chuyện khiến mình hối hận, như vậy đối với ai cũng công bằng.

"Ngươi đang trốn tránh ta sao?" Hắn nói rất chắc chắn, bởi vì hắn có thể đọc ra ý đó trong mắt nàng.

"Xem như là vậy đi!" Nàng nhẹ nhàng trả lời bâng quơ, bởi vì không biết nên trả lời thế nào, cho nên mới càng phải nắm chắc vận mệnh của mình, không nên khiến mình hoang mang.

“ Ngươi giỏi lắm, không ngờ ta lại thích ngươi!" Không biết vì sao hắn lại vội vàng nói rõ tâm ý của bản thân như vậy, biết rõ nàng đã là nữ nhân của Triệu Tử Tu nhưng vẫn cứ muốn đi trêu chọc nàng.

"Ngươi muốn nói gì, ta đều biết nhưng ta không xứng với ngươi, ngươi có thể tìm được người tốt với ngươi hơn!" Nàng nhàn nhạt trả lời, vốn không hề động tâm vì những lời nói của Phượng Nghiêu mà chỉ cảm thấy khá xúc động, diẽn(dan<lequysdonn nàng đã lựa chọn được người mình yêu nên sẽ không đi trêu chọc người khác, cũng sẽ không để người khác mù quáng theo đuổi mình, nàng không thích chơi trò mập mờ.

"Rốt cục là ngươi cảm thấy thế nào?" Phượng Nghiêu không biết nên mở miệng nói gì, "Nếu nam nhân kia yêu ngươi thì sao có thể để ngươi đến chỗ này được, ngươi nhìn ngươi đi!"

Đúng vậy, chẳng lẽ để nàng đến thanh lâu là cách yêu một người sao? Sao hắn lại nhẫn tâm để cho nữ nhân của mình đến đây làm hoa khôi chứ?

"Đây là ý của ta, là ta muốn tới không liên quan đến hắn!" Chính nàng muốn tới đây, quả thật đúng là như thế, nếu không phải nàng muốn đi thì ai có thể ép nàng tới đây được? Tuyệt đối không có khả năng, thứ mà nàng đã không muốn thì dù có hóa thành cát bụi, cũng không ai thay đổi được.

"Chính ngươi muốn tới, ngươi lại vì hắn mà làm đến mức này sao?” Hắn càng tức giận hơn, tức giạn vì sao nàng có thể trở thành nữ nhân của người khác, cam tâm tình nguyện làm việc, trả giá vì người khác.

"Đúng, ta yêu hắn!" Nàng nói chắc như đinh đóng cột, làm cho hắn xót xa, làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ.

Hắn nở nụ cười khổ, "Nếu không có mấy chuyện trước kia, ngươi có yêu ta không?" Hắn hỏi, trong lòng nghĩ có phải vẫn còn cơ hội hay không.

"Sẽ không!" Nàng lại dập tắt hi vọng của hắn, nàng không phải người ngốc mà không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì, cho nên vẫn nên sớm chặt đứt ý niệm của hắn sẽ tốt hơn.

"Rốt cục ngươi muốn như thế nào?"

"Ta muốn ngươi nhanh chóng rời đi!" Bạch Hiểu Tình lại lạnh lùng mở miệng, Phượng Nghiêu cảm thấy đúng là bản thân đến không đúng lúc, hắn đến đây để chịu mà.

"Được, ta sẽ đi, nhưng trước khi đi ta muốn nói cho ngươi biết có lẽ ngươi nên sẽ gặp phiền phức!" Hắn chỉ nhắc nhở tới đây, vốn muốn bảo vệ nàng, nhưng nàng lại giống một con nhím xù lông, lúc nào cũng phòng bị hắn, cho nên hắn không thể không rời đi.

Đợi đến khi Phượng Nghiêu rời đi thì ám vệ càng thấy nghiêm trọng, bởi vì đã có nguy hiểm muốn tới gần.

Nhưng điều làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc là người này thật sự rất đáng yêu, bởi vì mặc dù hắn như vậy nhưng lại phái rất nhiều người bảo vệ vương phi tương lai của bọn họ, tuy rằng bọn họ không thích nhưng vương phi sẽ được bảo vệ, nhưng hiện tại không phải là lúc để hành động theo cảm tình.

Ám vệ nhận được tin tức liền gửi một bức thư cho Triệu Tử Tu ở phương xa.

Trong lòng Triệu Tử Tu cũng rất lo lắng, Tình Tình sắp gặp nguy hiểm, đây là chuyện hắn không bao giờ muốn nhìn thấy, hắn cũng không thể không quan tâm, lần này hắn không ở bên cạnh nàng, hi vọng chuyện này có thể trôi qua, bởi vì đây hắn không thể làm gì được.

Còn có chuyện Phượng Nghiêu xuất hiện nữa, tuy rằng trong lòng hắn rất không thoải mái, nhưng lại vẫn nhịn xuống, bởi vì tuy rằng Phượng Nghiêu thích nữ nhân của hắn, nhưng sẽ không làm chuyện gì xấu, là một quân tử, hơn nữa lần này có hắn bảo vệ thì nàng sẽ an toàn không ít.

Nếu có thể, hắn thật sự muốn lập tức trở về sau đó canh giữ bên cạnh nàng, trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng, nhưng chiến sự khẩn cấp, thật sự không thể phân thân. Vì sao cứ nhất định phải bắt hắn lựa chọn giữa chuyện nước và chuyện nhà, hắn thật sự có chút mờ mịt rồi.

"Vương gia, chiến sự căng thẳng, quân địch đánh bất ngờ!"

"Tốt lắm, bổn vương tự lãnh binh xuất trận!" Triệu Tử Tu cất thư, sau đó bắt đầu bố trí chiến sự, ít nhất không nên để cho bản thân xảy ra chuyện, nếu không hắn sẽ không về gặp nàng được?

Triệu Tử Tu ở đây đánh trận, Bạch Hiểu Tình ở bên kia cũng rất bận rộn.

Nàng cũng không thèm đặt lời của Phượng Nghiêu vào lỗ tai, bởi vì hiện tại nàng bận rộn chuyện trong lâu, sau đó còn muốn đi ra ngoài tìm Triệu Tử Tu, nàng muốn làm chuyện này là vì nàng thật sự không thể yên lòng được.

Trên chiến trường, mỗi ngày đều có người được tiễn bước, không ai biết người tiếp theo sẽ là ai? Cho nên nàng muốn đến đó, lúc nào cũng có thể ở cùng hắn, ít nhất hai cái bọn họ có thể quý trọng mỗi một phút giây ở bên nhau.

"Thẩm lão bản, ta cảm thấy mấy nữ nhân này không tệ, chúng ta có thể bồi dưỡng các nàng một chút, sau đó dạy vũ đạo mà các nàng muốn học!" Nàng nhìn kỹ thuật nhảy của vài nữ nhân, cảm thấy rất thích hợp với vũ điệu đường phố, âm nhạc sống động như vậy cũng không tệ, có thể thử một lần.

"Được, ta nghe ngươi!" Hiện tại Thẩm Vạn Xuân không còn hoài nghi năng lực của Bạch Hiểu Tình nữa, nàng nói như nào thì sẽ là như vậy.

Bạch Hiểu Tình cũng thật sự kinh ngạc, hắn cứ đồng ý như vậy sao? Nhưng nếu hắn đồng ý thì mọi chuyện cũng đơn giản hơn một chút, cho nên nàng nhớ kỹ từng người, sau đó liền bắt đầu nghiêm túc làm việc.

Còn một chuyện nữa chính là cải tạo nhạc cụ, nàng nhất định phải làm ra những nhạc cụ này, bởi vì nhạc cụ mới là điều quan trọng nhất, tình trạng buôn bán ở chỗ này đều dựa vào nhạc cụ, cho nên nàng mới muốn cải tạo cho sinh động hơn, nàng cảm thấy nếu có âm nhạc sống động thì sẽ có rất nhiều cảm giác tươi mới.

Nhưng nàng không phải là nhạc sĩ, cho nên nếu muốn cải tạo âm nhạc thì phải hợp tác với nhạc sĩ, nhưng đi đâu để tìm một nhạc sĩ có thiên phú chứ? Đây mới là chuyện khiến nàng nghĩ nhiều nhất, nhạc sĩ có thiên phú cũng không nhất thiết phải chơi nhạc cụ giỏi!

Bạch Hiểu Tình ưu sầu nhíu mi, nhưng chính nàng lại tô mực lên giấy, sau đó chấm đàn tranh, những loại nhạc cụ này nàng đều đã cân nhắc một lần, hi vọng có thể tìm ra một ít linh cảm nhưng dù sao nàng cũng không phải chuyên gia mà cái gì cũng biết, nếu cái gì nàng cũng biết thì không cần ai đến chỉ bảo nàng rồi.

"Ai, thật là phiền quá!"Nhưng mấy ngày nay Bạch Hiểu Tình đều không gặp tiểu nha đầu hay xuất hiện bên cạnh mình, cũng không biết nàng ta làm gì, chẳng lẽ là bị người khác ức hiếp?

Quả thật tiểu Phấn bị người khác ức hiếp, hơn nữa nàng vẫn khắc sâu những lời tiểu thư nói, cho nên nàng âm thầm hạ quyết tâm muốn phấn đấu một lần, bắt đầu sống một cuộc sống không giống trước kia nữa, nàng muốn ức hiếp lại những người dám ức hiếp mình.

Không phải đám nha hoàn này ghen tị với mình sao? Nhưng nàng sẽ không để cho mình bị đánh không công, vì bảo vệ tiểu thư, nàng phải trở nên kiên cường, tuy rằng nàng không phải người tài giỏi nhưng nàng cũng biết nếu để cho người ta ức hiếp thì sẽ bị ức hiếp cả đời.

"Những người nào ngày đó đánh ta thì đi ra hết cho ta!" Nàng lớn tiếng nói xong, ánh mắt của nàng đầy ý lạnh, tuy rằng đây là lần đầu tiên nàng phản kháng, nhưng nàng đã quyết định phải liều chết với bọn họ!

Không chết không bỏ qua, đám người này nhất định phải bị giáo huấn!

Ngoại trừ Bạch Hiểu Tình ra những người đánh nàng là đám nha đầu của mấy vị cô nương trong lâu, các nàng ỷ được chủ tử sủng ái, nếu không thích ai thì sẽ ỷ thế ức hiếp người.

Tuy rằng tiểu Phấn ở bên cạnh hoa khôi nhưng lại dễ bị ức hiếp, hơn nữa các cô nương nói, tuy rằng nàng là hoa khôi, nhưng nơi này vẫn là địa bàn của các nàng, nhất định phải do các nàng nói mới tính cho nên bọn họ mới là người đứng đầu, không cần biết nàng là loại người nào.

Nhưng hiển nhiên các nàng đã sai rồi, Bạch Hiểu Tình không ra tay thì thôi nhưng nếu ra tay thì các nàng sẽ không có kết cục tốt, Bạch Hiểu Tình không biết bản thân mình thờ ơ nên bọn họ mới được nước làm tới, không thèm kiêng nể mà đi ức hiếp người mới, nếu nàng biết thì nhất định nàng sẽ lập uy, diẽn;dannlle3*quysdo0n đuổi hết mấy người tự cho là đúng này ra ngoài.

"Là chúng ta đánh đó, ngươi muốn thế nào? Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu chẳng lẽ còn muốn trả thù chúng ta sao? Ngươi đúng là rất đáng yêu!"

Các nàng kiêu ngạo nói xong, thản nhiên cảm thấy mình chính là một nửa chủ tử của đám nha hoàn, cho nên các nàng càng kiêu ngạo hơn.

Nhưng các nàng lại không biết, hiện tại tiểu Phấn đi chân trần sao có thể sợ đám người đi giày như bọn họ? Cho nên nàng đã nghĩ, dù có đánh chết bọn họ cũng không đủ.

Không biết có phải Bạch Hiểu Tình đột nhiên nghĩ tới chuyện này hay không mà liền phái ám vệ đi qua đó, nếu nàng gặp nguy hiểm thì cũng có thể giúp đỡ một chút.

Ám vệ cũng không phải người ngu, lúc thích hợp liền ra tay, nhưng tiểu Phấn cũng rất lợi hại, thấy đám người kia không còn dáng vẻ nha hoàn nữa thì liền bắt đầu bùng nổ.

Sao các nàng có thể chịu được cách người điên đánh người, bỗng chốc liền bị dọa sợ, nên tùy ý để nàng đánh, xém chút bị đánh chết.

Tiểu Phấn cảm thấy mới đánh nhau lần đầu tiên mà đã thuận lợi như vậy rồi, lúc ám vệ ra tay cũng chỉ thuận tiện giải quyết vài người có võ công thôi, có thể dồn người khác vào chỗ chết thì chỉ sợ những người này có lòng bất chính.

Bạch Hiểu Tình nghe thấy tin tức của tiểu Phấn thì trong lòng rất vui mừng, nha đầu này làm tốt lắm.