Edit: susublue
"Thật ra ta rất muốn cột nàng vào người cả đời, chỉ cần như vậy thì sẽ không cần lo lắng có một ngày nàng sẽ bỏ đi."
"Thật ra chàng không cần lo lắng, bởi vì ta tuyệt đối sẽ không rời đi, mãi mãi sẽ không."
Vì trên đời này chỉ có Triệu Tử Tu mới có thể cho nàng sự ấm áp thật sự, tình yêu thật sự, cho nên nàng rất quý trọng thứ tình cảm này.
Đối với lời nói của Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu cũng không trả lời, tuy rằng hiện tại Bạch Hiểu Tình nói như vậy nhưng cũng không thể cam đoan nàng sẽ làm được, cho nên điều duy nhất mà hắn có thể làm lúc này chính là ở bên cạnh Bạch Hiểu Tình, chiều nàng hết mức có thể, để cho nàng không nỡ bỏ đi.
"Tử Tu, hiện tại ta hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi."
"Ta về cùng nàng."
Câu nói về cùng này đã khiến Bạch Hiểu Tình co rút khóe miệng, hiện tại nàng thật sự sợ Triệu Tử Tu ở cùng nàng, ai biết một hồi hắn có bốc hảo hay không, chuyện này thật sự rất nguy hiểm.
"Không cần, ta biết chàng bận rộn nhiều việc, tự ta đi nghỉ là được rồi."
"Sao? Tình Nhi không thích bổn vương đi cùng sao?"
Một câu bổn vương đã khiến Bạch Hiểu Tình cứng đờ người, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Phải biết rằng ở trước mặt Bạch Hiểu Tình Triệu Tử Tu chưa bao giờ tự xưng bổn vương, nhưng có một tình huống đặc biệt đó là khi muốn tán tỉnh, mà hiện tại Triệu Tử Tu đã nổi hứng rồi.
"Không có..."
Quả nhiên người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Hơn nữa Bạch Hiểu Tình hiểu, nếu bây giờ nàng không cúi đầu thì chỉ có một hậu quả, đó là bị Triệu Tử Tu làm cho bất tỉnh!
Cũng không biết Triệu Tử Tu lấy tinh lực ở đâu ra, chỉ cần lên giường là có thể ép Bạch Hiểu Tình đến chết.
“ Vậy tốt rồi, chúng ta đi "Nghỉ ngơi" thôi!"
Nói xong, ôm lấy Bạch Hiểu Tình, trở về phòng của hai người.
Vốn dĩ Bạch Hiểu Tình có phòng của mình, nhưng từ sau khi Bạch Hiểu Tình trở về từ Quỹ quốc, diễn)daffnlle3[quysdo00n căn phòng của nàng đã bị bỏ trống không ai dùng, bởi vì Triệu Tử Tu không thể chịu được khi Bạch Hiểu Tình không ở bên cạnh hắn.
Bởi vì khi nàng không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ lo lắng Bạch Hiểu Tình đột nhiên biến mất, dần dà, Bạch Hiểu Tình cũng thích ôm Triệu Tử Tu ngủ, nếu có một ngày thiếu đi độ ấm này, nói không chừng Bạch Hiểu Tình còn có thể mất ngủ.
"Tử Tu, đừng náo loạn, ta thật sự có chút mệt mỏi."
Sau khi Triệu Tử Tu buông Bạch Hiểu Tình ra cũng không có để cho nàng nghỉ ngơi, mà là đặt nàng xuống giường rồi cả người đè lên trên.
"Tình Nhi, ta rất nhớ nàng."
Triệu Tử Tu không nói gì khác, chỉ có một câu ta rất nhớ nàng.
Nhưng câu này lại khiến cho Bạch Hiểu Tình không biết nên từ chối thế nào, rõ ràng hiện tại là hắn ức hiếp nàng, nhưng lại tỏ vẻ uất ức, giống như nếu không cho hắn làm thì nàng sẽ giống như một ác nhân.
Không nhìn nữa, giờ phút này không thể từ chối, nhưng càng không thể nói hùa theo nếu không đến lúc đó người chết sẽ là nàng!
"Tình Nhi, nàng không muốn nhìn ta sao?"
Giọng Triệu Tử Tu càng thêm ai oán, nhưng Bạch Hiểu Tình không biết tuy hắn nói như thế, nhưng đáy mắt lại đầy ý cười, dịu dàng nhìn Bạch Hiểu Tình.
"Tình Nhi, nàng đã không từ chối thì coi như là đồng ý..."
Thật không biết mắt Triệu Tử Tu bị cái gì mà lại có thể coi ánh mắt từ chối của nàng thành cam chịu, nàng thật không biết nên nói cái gì mới phải!
"Ta... ưm..."
Bạch Hiểu Tình đang muốn nói cái gì thì đã bị Triệu Tử Tu chặn miệng lại, buồn cười, thịt đến miệng còn có thể để cho nàng chạy sao!
Cảm giác được sự dịu dàng trên môi, cuối cùng, Bạch Hiểu Tình vẫn chậm rãi mở miệng ra, tùy ý để lưỡi của hắn dò xét vào trong.
Cảm nhận được nàng đang phối hợp, trong mắt Triệu Tử Tu đầy ý cười, mặc kệ là khi nào, cho dù hắn quá đáng cỡ nào thì chỉ cần hắn muốn, đến lúc cuối cùng Bạch Hiểu Tình cũng sẽ phối hợp, bởi vì nàng như vậy nên hắn mới càng quý trọng nàng.
Bàn tay to chứa vết chai chậm rãi trượt xuống tới đùi nàng, chậm rãiđâm vào rút ra trong cơ thể của nàng, cảm nhận sự ướt át khiến Triệu Tử Tu thấy bụng mình đang căng thẳng.
Quả nhiên, khi đối mặt với Bạch Hiểu Tình, hắn không có chút tự chủ nào.
"Ừ... Tu..."
Nhẹ nhàng đặt tay lên đầu hắn đang làm bừa trước ngực của mình, Bạch Hiểu Tình hơi điều chỉnh hơi thở của bản thân, hi vọng có thể bình tĩnh lại, nhưng là ngón tay xấu xa trong cơ thể của Bạch Hiểu Tình lại khiến nàng thở gấp.
"Sao? Thế nào?"
Nhẹ nhàng mút ngực của nàng, giọng nói của Triệu Tử Tu cũng có chút quyến rũ, yêu thương xong một bên, lại tới một bên khác, ý muốn bức Bạch Hiểu Tình điên lên.
"Ừ, muốn chàng..."
Theo động tác của Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình cảm thấy bụng mình càng lúc càng co rút, cấp bách muốn được lấp đầy.
Nhìn Bạch Hiểu Tình đã ý loạn tình mê, Triệu Tử Tu mỉm cười, hạ thân đặt ở nơi mềm mại của nàng, dùng sức đẩy một cái, rõ ràng cảm nhận được mình đang được một chất lỏng ấm áp ẩm nóng bỏng vây quanh, cảm giác này thoải mái đến nỗi khiến Triệu Tử Tu muốn thở dài.
Mặc kệ làm bao nhiêu lần, mỗi lần hai người hợp thành một Triệu Tử Tu đều không khống chế được dục vọng của mình.
Thật chặt, Tình Nhi của hắn thật chặt, mỗi lần đi vào đều có cảm giác hít thở không thông.
"Tu… Cử động..."
Bạch Hiểu Tình hơi vặn vẹo eo nhỏ, từ từ ma sát, nói cho hắn biết đối với tốc độ chậm rãi của hắn, Bạch Hiểu Tình bất mãn thế nào.
Hình như cảm nhận được cảm xúc của nàng, Triệu Tử Tu khẽ cười một tiếng, cũng không trêu đùa nàng nữa, dù sao lúc này cứ như vậy thì sẽ tra tấn cả hai.
Cảm nhận được cơ thể có một lực mạnh đánh sâu vào, cả người Bạch Hiểu Tình dựa vào người Triệu Tử Tu, dùng sức cắn bờ vai của hắn, đến khi trong miệng đều là vị máu tươi cũng không chịu nhả ra, giống như muốn để lại ấn ký trên người của hắn vậy.
Thấy Bạch Hiểu Tình như vậy, trong mắt Triệu Tử Tu có chút dịu dàng.
Hắn không chán ghét Bạch Hiểu Tình làm thế này, hoặc là nói hắn còn thấy thích, phản ứng của nàng càng kịch liệt thì Triệu Tử Tu lại càng yên tâm, hắn thật sự rất sợ sẽ có một ngày Bạch Hiểu Tình rời khỏi hắn.
"Tử Tu... Ta yêu chàng..."
Trước lúc Bạch Hiểu Tình ngất đi, đã nói câu này vào tai Triệu Tử Tu, sau đó trước mắt bỗng tối sầm, hoàn toàn bất tỉnh.
Cho dù ngất đi nhưng hai chân vẫn vòng quanh hông của hắn, nỗ lực phối hợp với hắn, trong mắt Triệu Tử Tu hiện lên vẻ dịu dàng, người như vậy bảo sao người khác không thích được!
Khi Bạch Hiểu Tình tỉnh lại thì trời đã tối đen. Nhưng trên người lại khô mát, chắc là Triệu Tử Tu đã tắm cho nàng.
Cảm nhận được bên cạnh là một cơ thể bóng loáng ấm áp dễ chịu, Bạch Hiểu Tình dịch người lại gần, dè dặt cẩn thận cọ xát như một con mèo nhỏ.
"Tình Nhi, nếu nàng không muốn làm thêm lần nữa thì lúc này đừng trêu chọc ta."
Lời nói của Triệu Tử Tu đã khiến cả người Bạch Hiểu Tình cứng đờ, không biết phải làm gì mới đúng.
Nói thật, trong khoảng thời gian ở chung này Bạch Hiểu Tình đã quen cảm giác hai người tiếp xúc da thịt, hiện tại nếu muốn nàng bỏ thói quen này thì thật không dễ dàng, nhưng nếu không thay đổi thì người chịu tội vẫn là nàng, thật là khó khăn.
Hình như cảm giác được Bạch Hiểu Tình đang rối rắm, Triệu Tử Tu nhẹ nhàng cười, sau đó ôm nàng vào lòng.
"Ngủ đi, hôm nay ta sẽ không chạm vào nàng, ta biết nàng mệt mỏi."
"Ừ..." Bạch Hiểu Tình nhẹ giọng lên tiếng, sau đó thả lỏng thân thể, ngay khi Triệu Tử Tu cho rằng nàng đã ngủ thì lại không ngờ nàng bỗng nhiên lên tiếng, "Tu, ta yêu chàng, mặc kệ là lúc nào, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ trở lại bên cạnh chàng, cho dù có bất đắc dĩ phải rời đi."
Triệu Tử Tu bất an, tất nhiên Bạch Hiểu Tình biết, cho nên, hắn muốn một lời hứa thì nàng sẽ cho!
"Được..."
Dùng sức ôm nàng vào trong ngực, bỗng nhiên Triệu Tử Tu không biết nên làm thế nào, nàng luôn chú ý tới cảm xúc của mình, như vậy sao hắn có thể buông nàng ra được!
"Tình Nhi, nếu kiếp sau, ta nói là nếu có kiếp sau, nàng vẫn tiếp tục ở bên cạnh ta, làm thê tử của ta có được không?"
Nghe thấy lời nói của Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình sửng sốt, rồi lập tức mỉm cười, kiếp sau sao?
"Được..."
Hắn như vậy, nàng tình nguyện cho hắn lời hứa kiếp sau!
Đợi đến khi nghe thấy lời hứa của Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu mới thấy an tâm, diễn[dafnn<lle;*quysdo00n ngay cả kiếp sau nàng cũng tình nguyện hứa giao thân mình cho hắn thì hắn còn không tin cái gì.
"Quản gia, chuyện gì?"
Ảnh vệ thấy quản gia đang đứng suy nghĩ xem có nên vào phòng hay không, trong mắt có chút khó hiểu, sao thế này, không phải quản gia đến gọi chủ tử đi dùng bữa tối sao, vậy sao lại không gọi?
"Chúng ta đi..."
Kéo Ảnh Nhất đứng ở cửa đi ra, quản gia vừa lòng nhìn thoáng qua căn phòng, hiện tại rốt cục Bạch cô nương cũng ở cùng chủ tử, thật sự khiến cho người ta vui mừng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hiểu Tình, hắn đã cảm thấy nàng là người thích hợp với chủ tử nhất, hiện tại quả nhiên hắn đoán đúng rồi, thật hi vọng hai người họ có thể mãi mãi hạnh phúc!
"Này, quản gia, ngươi kéo ta đi đâu, sắp đến lúc dùng dùng bữa rồi, ngươi..."
"Ngươi đừng nói là lúc nãy ngươi không nghe thấy tiếng động trong phòng, quấy rầy chuyện yêu đương của người khác sẽ bị trời phạt, hiện tại vất vả lắm chủ tử mới có cơ hội thân mật với phu nhân, ngươi đi quấy rầy làm gì!"
Phải biết rằng lúc Triệu Tử Tu ở cùng Bạch Hiểu Tình rất ghét bị người khác quấy rầy, nếu lúc này Ảnh Nhất đi vô, người gặp chuyện không hay sẽ là hắn.
"Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ không đi quấy rầy." Nhớ tới đối thoại vừa rồi, khóe miệng Ảnh Nhất cũng nở nụ cười, "Rốt cục bây giờ chủ tử cũng có được hạnh phúc rồi, thật tốt..."