Edit: susublue
Một châm lại một châm, đại phu cắm toàn bộ ngân châm trong tay vào người Bạch Hiểu Tình, rót nội lực vào trong người nàng, đánh tan máu bầm.
Lúc Phượng Nghiêu vào phòng nhìn thấy điều này hắn cũng kinh sợ, y giả ngồi bên giường, trên mặt tái nhợt, giống như đã trải qua một chuyện gì đó vô cùng mệt mỏi vậy, mà trên người Bạch Hiểu Tình đang nằm trên giường lại cắm đầy ngân châm.
"Ngươi lại vì nàng mà trả giá lớn như vậy, thật sự làm cho ta thấy ngoài ý muốn!" Vốn cho rằng đại phu sẽ nghĩ Bạch Hiểu Tình sẽ không tỉnh lại, cho nên hắn không tin ông ta sẽ thật sự nỗ lực, nhưng nhìn thấy trên người Bạch Hiểu Tình đầy ngân châm, làm Phượng Nghiêu cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Nàng nhất định sẽ tỉnh lại, cho nên nếu ta không nỗ lực, chẳng phải sẽ rất có lỗi với ý chí muốn sống của nàng sao?" Nhìn Bạch Hiểu Tình nằm ở trên giường, đại phu nói cực kỳ kiên định, hắn biết, Bạch Hiểu Tình nhất định sẽ tỉnh lại.
Đáp án này khiến Phượng Nghiêu cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần nàng có thể tỉnh lại là tốt rồi!
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Bạch Hiểu Tình đều bị cắm đầy ngân châm vào người, nhưng không ngờ, nửa tháng sau liền tỉnh lại.
Mà trong những ngày cuối cùng, Bạch Hiểu Tình biết, trạng thái của thân thể mình đã tốt hơn rất nhiều rồi, nhưng lại vẫn chưa tỉnh lại được.
Thân thể bị trọng thương sẽ suy yếu một khoảng thời gian, hơn nữa lúc đó mất máu quá nhiều, không chết đã là kỳ tích rồi, bây giờ chẳng qua vì thân thể suy yếu nên phát sốt thôi, đối với Bạch Hiểu Tình mà nói, như vậy là đã tìm được đường sống trong chỗ chết rồi.
Mặc kệ nói thế nào, lần này nàng thật sự có cảm giác như được cải tử hồi sinh, lần này vốn nàng đã biết sẽ phải chết, nhưng cuối cùng lại còn sống.
Bạch Hiểu Tình nỗ lực giật giật thân thể, lại phát hiện vẫn không thể động đậy, trong lòng không khỏi than, cảm giác "Tàn phế" quả thật là không ra gì cả, thật sự hi vọng có thể tỉnh lại nhanh một chút!
Mơ mơ màng màng suy nghĩ một lúc, sau đó lại rơi vào hôn mê.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Không biết qua mấy ngày mấy đêm, cũng không biết bản thân mình ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê này bao lâu rồi, dù sao điều duy nhất Bạch Hiểu Tình có thể xác định chính là nàng còn sống, còn chưa chết.
Hơn nữa nàng loáng thoáng biết có đại phu tới xem bệnh cho nàng, có người bắt mạch cho nàng, thậm chí bên tai còn có một giọng nói thân quen, nhưng vì sao giọng nói kia quá mông lung, cho nên, không biết rõ người đó là ai.
Sau đó có người nâng đầu nàng dậy đổ một loại thuốc đắng ngắt vào trong miệng nàng, tiếp theo thật giống như là cảm giác bị châm cứu, Bạch Hiểu Tình đoán rằng chắc là có người châm cứu cho nàng rồi, không biết đối phương là ai, nếu có thể nhìn thấy thì tốt rồi, nói không chừng còn có thể bàn luận về y thuật một chút.
Thời gian lại trôi qua mấy ngày nữa, Bạch Hiểu Tình cảm thấy đầu óc mình càng ngày càng tỉnh táo, nhưng không biết cơ thể đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn vẫn chưa tỉnh lại, loại cảm giác vô lực này làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu, một người luôn muốn trở nên mạnh mẽ như nàng, bây giờ nàng lại mềm yếu nằm ở trên giường như vậy thì có khác nào muốn mạng của nàng đâu?
Bạch Hiểu Tình cảm thấy miệng vết thương trên người đã không còn đau nữa, nhưng lúc này mỗi một khớp xương đều cảm thấy cực kỳ đau nhức, có lẽ là do nằm bất động lâu cộng thêm việc phát sốt nên để di chứng đi.
Lúc này nàng rất muốn đứng lên, nếu không cử động, thêm vài ngày nữa đến lúc tỉnh lại nhất định sẽ càng thêm khổ, nhưng toàn thân vô lực, thậm chí ngay cả sức lực mở mắt còn không có.
Trên người vẫn cảm thấy rất nóng, xem ra là vẫn như trước không hề hạ sốt, không biết tình huống của mình thế nào, đầu óc đã dần dần tỉnh táo lại, nên Bạch Hiểu Tình có thể nghĩ đến người chăm sóc nàng mấy ngày nay, đút thuốc cho nàng cũng là sát thủ, hoàn thành nhiệm vụ xong liền rời đi, đây là tác phong của sát thủ.
Nhưng Bạch Hiểu Tình cũng không thể nghĩ ra, trong Thiên Ẩn các có người nào có y thuật tốt như vậy sao, lại có thể kéo mạng của một người gần chết như nàng lại.
Mặc kệ nói như thế nào Bạch Hiểu Tình đều bội phục người có y thuật giỏi kia, thậm chí còn muốn bàn luận y thuật với người kia!
Rốt cục, qua vài ngày chịu tra tấn, rốt cục Bạch Hiểu Tình cũng có cảm giác thân có thể cử động được rồi.
Hôm nay Bạch Hiểu Tình đã tỉnh lại, sờ lê trán đã không còn nóng, xem ra đã không còn vấn đề gì lớn nữa, diễ
[email protected]""lle[quydoon nhưng hiện tại trong cơ thể lại không còn chút nội lực, nhưng nàng lại không có cảm giác bản thân bị mất võ công, cũng không biết là có chuyện gì nữa.
Hiện tại rốt cục Bạch Hiểu Tình cũng hiểu vì sao toàn thân lại đau nhức, bởi vì bây giờ không có nội lực, cho nên nàng giống người thường, không có gì khác nhau.
Cho nên chuyện đầu tiên nàng làm chính là đứng lên vận công, chỉ có như vậy mới nhanh chóng khôi phục lại nội lực, chỉ cần nội lực khôi phục, nàng tự nhiên có biện pháp để thân thể khỏe lại, nếu không thật sự nàng sẽ mất mạng.
"Vừa tỉnh lại đã vận công, Bạch Hiểu Tình, ngươi thật sự không phải người bình thường, khó trách ngươi lại có nội công cao như vậy, người luôn nỗ lực như ngươi không có võ công cao mới là lạ."
Bạch Hiểu Tình vừa mới thu lại công lực liền nghe thấy giọng nói của Phượng Nghiêu, làm cho nàng không tự chủ được co rút khóe miệng, nam nhân này!
"Như thế nào, tới nhìn xem ta chết hay chưa sao?" Bởi vì quen thuộc với Phượng Nghiêu, nên Bạch Hiểu Tình nói chuyện không hề e dè, ngược lại sẽ không làm cho người ta hiểu lầm gì cả.
"Đúng vậy, không ngờ mạng của ngươi còn cứng hơn so với tưởng tượng của ta, vốn dĩ ta đã nghĩ ngươi chết chắc rồi, không ngờ đến cuối cùng lại tỉnh lại, thật sự là không thể đánh giá người qua vẻ bề ngoài!"
Đúng vậy, ai cũng đều cho rằng Bạch Hiểu Tình sẽ chết, nhưng thật không ngờ, cuối cùng Bạch Hiểu Tình lại còn sống, chẳng những còn sống, hơn nữa còn khôi phục không tệ!
"Ngươi thật sự làm cho người ta cảm thấy không bình thường." Đây là lời cảm thán phát ra từ nội tâm của Phượng Nghiêu, Bạch Hiểu Tình kiên trì thế nào, hắn đều chứng kiến toàn bộ quá trình đó.
"Nói đi, tìm ta có chuyện gì, chẳng lẽ ngươi lại có gì manh mối gì sao?"
Bạch Hiểu Tình hiểu Phượng Nghiêu, hiện tại nàng bị thương không nhẹ, Phượng Nghiêu tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến quấy rầy, lý do duy nhất có thể gải thích chính là nam nhân này lại phát hiện ra chuyện gì rồi.
"Thật ra cũng không phải là chuyện gì to lớn, chỉ có một ít chuyện liên quan đến ngươi nên muốn nói cho ngươi biết, không biết nó có tác dụng đối với ngươi hay không."
Nhìn Bạch Hiểu Tình ngồi trên giường như vậy, biểu cảm của Phượng Nghiêu có chút phức tạp, hiện tại chuyện Bạch Hiểu Tình nhớ ra càng lúc càng nhiều, theo thời gian trôi qua, một ngày nào đó nàng sẽ nhớ lại quá khứ của mình, còn những chuyện trước kia, không biết vào lúc ấy Bạch Hiểu Tình sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, có còn bộ dạng như lúc này hay không?
"Chuyện về ta, nói ra nghe thử xem?"
Bạch Hiểu Tình thật sự hiếu kì, chuyện trước kia của mình, Phượng Nghiêu tuyệt đối sẽ không nói ra, không biết vì sao nàng lại cảm thấy Phượng Nghiêu lén lừa gạt nàng cái gì đó, nhưng nàng lại không biết đó là gì.
Tất nhiên Phượng Nghiêu biết suy nghĩ của Bạch Hiểu Tình, tất nhiên bây giờ hắn cũng không muốn nói, nhưng lại không có biện pháp nào khác.
"Ngươi không biết đâu, khuôn mặt bây giờ của ngươi không phải là gương mặt thật."
Một câu nói vô cùng đơn giản lại khiến Bạch Hiểu Tình ngây người, nàng thật sự không ngờ Phượng Nghiêu sẽ nói ra câu này, đây không phải là mặt thật của nàng sao? Lời này có ý gì?
"Chắc ngươi đã biết, y thuật của vị đại phu cứu ngươi tỉnh lại rất cao siêu, hắn nhìn ra khuôn mặt hiện tại của ngươi là do dùng một loại bí thuật nào đó để thay đổi, cho nên đây tuyệt đối không phải là gương mặt thật của ngươi!"
Phượng Nghiêu nói rất kiên định, nhưng Bạch Hiểu Tình lại cảm thấy khó hiểu, lại dùng bí thuật để thay đổi dung mạo, chẳng lẽ thân thể này có bí mật lớn như vậy sao?
"Vì sao...?"
Giọng nói của Bạch Hiểu Tình đầy khô ráp, ánh mắt cũng đầy phức tạp.
Thật ra lời nói của Bạch Hiểu Tình không phải để hỏi Phượng Nghiêu, mà là đang hỏi bản thân mình, diễn,,dàn]llequydoon vì sao nàng lại xuyên vào một cái cơ thể phức tạp như vậy, sự tồn tại của nàng có phải là một trò đùa hay không?
Bạch Hiểu Tình không phải một đứa nhỏ hồn nhiên, tất nhiên biết bí mật càng nhiều thì phiền toái cũng càng nhiều!
"Không biết, ta chỉ biết là khuôn mặt của ngươi không phải khuôn mặt thật, không hơn."
Thật ra những điều Phượng Nghiêu biết không chỉ có như vậy, nhưng những thứ khác không thể nói ra, nếu nói ra, Bạch Hiểu Tình có lẽ sẽ bị đả kích lớn hơn nữa.
"Phượng Nghiêu, để ta yên tĩnh một lát."
Giọng nói của Bạch Hiểu Tình có chút vô lực, Phượng Nghiêu biết đáp án này khiến người khác khó chấp nhận, dù sao sống nhiều năm với khuôn mặt như vậy rồi bây giờ lại biết đây không phải là mặt mình, loại cảm giác này rất kỳ lạ.
Thấy Phượng Nghiêu đi ra ngoài, mắt Bạch Hiểu Tình trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt này không phải là của nàng, mà là dùng bí thuật để thay đổi, thoạt nhìn đã thấy thân phận của nàng rất phức tạp!
Bỗng nhiên Bạch Hiểu Tình nhớ tới lời nói ngày đó của lão nô trong phủ thái tử tiền triều, nàng nhớ rất rõ ràng, hắn nói tướng mạo của mình có ba phần tương tự như tiền triều thái tử phi, nếu không có bí thuật, có phải điểm tương tự sẽ nhiều hơn không, nói như vậy, có phải nàng có liên quan đến tiền thái tử phi không?
Suy nghĩ này khiến Bạch Hiểu Tình nhíu mày, nàng thật sự không muốn có liên quan đến tiền thái tử phi, trực giác nói cho nàng biết, nếu nàng có liên quan đến nàng ta, sẽ có rất nhiều phiền phức.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là, nếu nàng là tiền thái tử phi, như vậy nàng còn có thể ở cùng với Tử Tu sao? Trên đời này có rất nhiều chuyện không cần quan tâm, cũng không muốn quan tâm, nhưng Triệu Tử Tu thì không thể không quan tâm được...