Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 112




Edit: susublue

"Vài người? Ý ngươi là sao?"

"Là vài người có liên quan đến bà vú kia, không biết là ai phái tới để ám sát bà ấy, chẳng qua bà ta không còn ở đó nữa, cho nên hai tên thích khách đó bị ta bắt được."

Nhìn hai hắc y nhân bị dẫn tới, Bạch Hiểu Tình hơi chau mày, lập tức biết bọn họ là ai.

"Xem ra đến bây giờ Triệu Tử Việt vẫn chưa từ bỏ ý định, có cần thiết phải liên tục phái đám vô dụng các ngươi đi tìm chết không?"

"Bạch Hiểu Tình, bại bởi ngươi ta không còn lời nào để nói, ngươi đừng mong sẽ hỏi được cái gì!"

Không thể không nói, xương cốt bọn họ rất cứng, nếu không sẽ không dễ dàng nhận tội như vậy.

Nhìn bộ dạng bọn họ, Bạch Hiểu Tình cũng không gấp gáp thẩm vấn, mà khóe môi nhếch lên một nụ cười thị huyết, bây giờ nàng hận Triệu Tử Việt thấu xương.

"Ngô —— "

Bởi vì cằm bị bẻ gãy, nên nam tử không không thể nói được, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác nhìn Bạch Hiểu Tình, trong mắt còn có ý cảnh cáo.

Ánh mắt như vậy cũng không phải lần đầu tiên Bạch Hiểu Tình gặp, đương nhiên sẽ không sợ hãi.

"Muốn cảnh cáo ta, tốt nhất ngẫm lại xem bản thân ngươi bây giờ ngươi có tư cách gì để uy hiếp ta, đừng tưởng rằng ngươi chủ nhân của ngươi là Triệu Tử Việt thì ta sẽ sợ!"

"Chỉ mong, một lát nữa ngươi đừng cầu xin ta, bởi vì ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu!"

Chết không đáng sợ, đáng sợ là nhìn bản thân chết từ từ, hai ba lần trêu chọc người của nàng, diiexnndafnllequysdonn nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nàng muốn hai người này tận mắt nhìn thấy mình từ từ chết đi, nhưng lại không có cách nào ngăn cản!

Mà hai nam tử nằm trên mặt đất lại nhắm mắt lại, bộ dáng không muốn trả lời, nhưng hắn không biết, thật ra Bạch Hiểu Tình cũng không muốn hỏi hắn cái gì, bởi vì nàng chỉ muốn dùng hắn để cảnh cáo đồng bọn của hắn.

Nhìn nam tử một cái, Bạch Hiểu Tình không chút khách khí vào mặt hắn, trong nháy mắt, răng của hắn bị gãy toàn bộ, sau đó cười lạnh, hung hăng đánh thêm một quyền nữa vào cằm của hắn, chiếc cằm bị trật khớp lại trở về chỗ cũ.

Phượng Nghiêu đứng bên cạnh thấy tình huống này cũng hơi bị dọa, hắn biết lòng dạ Bạch Hiểu Tình ác độc, nhưng không ngờ lại độc đến mức này.

"Ha ha, muốn cắn lưỡi tự sát để tự giải thoát sao, tốt nhất ngươi không nên có suy nghĩ này nữa, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội đó. Ngươi biết không, ta nắn cằm ngươi lại là vì muốn nghe ngươi kêu la thảm thiết, một hồi nhớ phải kêu lớn tiếng một chút, biết chưa?"

Nam tử nhìn Bạch Hiểu Tình, trong mắt rốt cục tràn đầy sự sợ hãi, hắn sai rồi, Bạch Hiểu Tình tuyệt đối không phải là người lương thiện gì cả, hắn vốn cho rằng chỉ cần bản thân không nói gì thì nàng sẽ không có biện pháp, không ngờ nàng lại tra tấn hắn như vậy!

"Chuẩn bị cho tốt để hưởng thụ đi, không cần lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy đâu, trò chơi vừa mới bắt đầu, không nên chết nhanh như vậy, thú vui của ta là có thể nhìn ngươi đau đớn!"

"Phượng đại các chủ, lấy một cái lưới đánh cá đến đây trói hắn lại, trò chơi của chúng ta có thể bắt đầu!"

Nghe thấy Bạch Hiểu Tình nói, Phượng Nghiêu cũng hơi đói bụng gật đầu, kêu hai người mang lưới đánh cá tới cột bọn họ lại.

Chỉ thấy tay Bạch Hiểu Tình cầm tiểu đao, nhắm ngay vào da thịt của hắc y nhân trong lưới đánh cá mà cắt, đao vào hạ, lại hơi dùng sức, ngay sau đó vang lên một tiếng, [email protected] một miếng thịt dễ dàng bị nữ tử này cắt đứt, máu tươi bắn ra ngoài cùng với tiếng kêu la thảm thiết của nam tử.

Mà những người khác đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, tiếng kêu rất chói tai, không ai nghĩ một nam nhân lại có thể phát ra tiếng kêu kinh khủng như vậy, rốt cục là hắn phải chịu thống khổ thế nào.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, đây chính là lăng trì, từ xưa đến nay lăng trì trong lưới đánh cá, ai có thể chịu nổi, loại thống khổ này, không những là nam nhân trước mặt, cho dù bọn hắn cũng chịu không nổi, không thể không nói, Bạch Hiểu Tình thật sự rất đáng sợ!

"Biết vì sao ta muốn dùng lưới đánh cá không, vì như vậy, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể quên được cảm giác thống khổ này, mà quan trọng nhất là, ngươi nhìn đồng bọn của ngươi đi, ngươi nói xem sau khi nhìn ta lăng trì ngươi xong, bọn họ còn dám không khai sao?"

Nhìn người quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt Bạch Hiểu Tình có vẻ tàn bạo khó giấu, trong nháy mắt nàng gần như quay trở về thời hiện, thảm trạng nam tử này khơi dậy một phần thị huyết trong lòng nàng, đây mới là Bạch Hiểu Tình, đây mới thật sự là nàng.

"Giết... Giết... Ta..."

Nam tử gian nan nói, bây giờ hắn không muốn suy nghĩ gì hết, chỉ cầu có thể chết thống khoái, tra tấn như vậy hắn chịu không nổi, dù Bạch Hiểu Tình đang nói chuyện, nhưng tay vẫn không dừng lại.

"Giết ngươi? Nếu cho ngươi chết thống khoái như vậy, vậy đồng bọn của ngươi sẽ cho ta đáp án ta muốn sao, chắc chắn là không! Cho nên ngươi chết tâm đi!"

Bạch Hiểu Tình nói câu này cực kì kiêu ngạo, nhưng cũngkhông ai dám lắm miệng nói gì hết, bởi vì bọn họ sợ, sợ một khi mở miệng, người kế tiếp thế chỗ hắn sẽ là mình.

Một đao lại một đao, toàn bộ máu của nam tử kia đều bắn lên người đồng bọn hắn, mà lúc này bọn họ đã bị dọa không dám động đậy, hắn sợ nếu mình cử động, người kế tiếp mất mạng sẽ là mình.

Rốt cục, một canh giờ sau, Bạch Hiểu Tình hoàn thành nhiệm vụ, thật sự làm cho người ta sợ hãi, bây giờ bọn họ mới phát hiện, thì ra tất cả thịt được lóc ra đều được để trong cái mâm gần đó.

"Tốt lắm các ngươi mang đống thịt này xuống nướng chín, nướng xong đừng quên bưng lên."

Nói xong, Bạch Hiểu Tình lại ngồi xuống một bên bắt đầu uống rượu, dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì để làm, không uống rượu thì làm gì, hơn nữa cả người đầy máu, nếu không có rượu, sao có thể át đi mùi máu được.

"Bạch Hiểu Tình, thật sự ngoài dự kiến của ta."

Vốn cho rằng Bạch Hiểu Tình sẽ chỉ dùng phương pháp thẩm vấn bình thường, nhưng xem ra lại không phải như vậy!

"Có sao, ta cảm thấy như vậy cũng rất bình thường, chỉ có đả kích tinh thần, mới có thể làm cho hắn ngoan ngoãn khai báo không phải sao?"

Nghe Bạch Hiểu Tình nói, Phượng Nghiêu còn muốn nói gì đó, nhưng lại không ngờ đám thịt thủ hạ vừa bưng đi đã bưng về rồi, tất nhiên thịt đã được nướng xong, dieinxdda/ffnn.leequysdonn nếu có thể bỏ qua đống máu loãng bên trên...

"Ngươi có biết đây là gì không, có muốn nếm thử xem hương vị thế nào hay không?"

Nhìn về phía đám người đó, khay thịt nướng hắn cầm trong tay đã triệt để dọa bọn họ choáng váng, hắn ta là một cỗ máy, có thể ăn thịt đồng bọn.

Nhìn đến đây, Bạch Hiểu Tình vừa lòng gật gật đầu, sau đó mới ác ý mở miệng.

"Hương vị thế nào, thịt đồng bọn chắc không tệ đi, ha ha, yên tâm, còn nhiều lắm, cứ chậm rãi ăn."

Một câu nói, một nụ cười, lại làm đám thích khách như bị sét đánh, cả người run rẩy lên, ngay sau đó, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng nôn mửa.

Bọn họ, bọn họ lại ăn thịt đồng bọn!

Ghê tởm, đáng sợ!

Đáng sợ! Thật sự thật đáng sợ!

Nhìn ánh mắt thù hận của nam tử, Bạch Hiểu Tình lại nở nụ cười, cười đến rất yêu diễm, làm cho người ta không tự chủ được sợ hãi, loại sợ hãi này phát ra từ đáy lòng, không có cách nào thoát ra được.

"Ngươi biết không, thịt này rất tươi, vừa rồi ta cắt trên người ngươi, sau đó cho người mang đi nướng"

"Bạch Hiểu Tình, ngươi là ác ma! Ma quỷ!"

"Ma quỷ? Đúng vậy, ta là ma quỷ, lúc các ngươi bắt đầu muốn giết ta, luôn tìm cách ám toán ta, các ngươi nên suy nghĩ cẩn thận, một ngày nào đó ta sẽ trả thù, không phải các ngươi cũng biết ta là sát thủ sao, ngươi đã có can đảm tới giết ta, nên biết nếu thất bại sẽ có hậu quả thế nào, bây giờ hối hận đã quá chậm!"

Bạch Hiểu Tình nói, làm nam tử triệt để choáng váng, chẳng lẽ hắn sai rồi...?

"Không, không phải lỗi của chúng ta, là lỗi của ngươi, ai bảo ngươi giúp đỡ Lệ Vương, nếu ngươi đứng về phe thái tử điện hạ sẽ không có chuyện này, đúng, là lỗi của ngươi, đều do ngươi sai!"

Một khi đã sợ hãi cực độ, thì sẽ trở nên không thể nói lý.

"Vì sao ta phải giúp thái tử, mỗi người đều có lựa chọn của bản thân, ngươi lựa chọn thái tử, mà ta lựa chọn Tử Tu, có vấn đề gì không?"

Nhìn nam tử có chút cuồng loạn, trên mặt Bạch Hiểu Tình lại nở nụ cười thờ ơ, tất cả những thứ này đều không liên quan đến nàng.

Trong nháy mắt, nam tử trầm mặc, hắn biết ai cũng được tự do lựa chọn, cũng biết Bạch Hiểu Tình nói không sai, nhưng nhìn thái tử điện hạ vì Bạch Hiểu Tình mà làm như vậy hắn rất bất mãn.

"Tốt lắm, đừng nói với ta những lời vô ích, bây giờ ta muốn biết mục đích của các ngươi, còn nữa, vì sao các ngươi luôn muốn đối nghịch với Tử Tu!"

Lần này Bạch Hiểu Tình hoàn toàn không muốn thủ hạ lưu tình, bọn họ không phải muốn nàng chết sao, như vậy nàng muốn nhìn xem cuối cùng người chết sẽ là ai.

Nhìn Bạch Hiểu Tình như vậy, không biết vì sao Phượng Nghiêu lại hâm mộ Triệu Tử Tu, hắn có một nữ nhân luôn bảo vệ hắn, có lẽ đây là chuyện rất hạnh phúc đi...