Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 105




Edit: Susublue

"Vậy hoàng nhi muốn biết cái gì, chỉ cần phụ hoàng biết, đều sẽ nói cho hoàng nhi nghe."

Ánh mắt Triệu Thiên Dương có chút sâu xa, nói đến tiền triều thái tử phi, có lẽ nàng mới là người vô tội nhất trên đời, chuyện năm đó không hề liên quan gì đến nàng, chẳng qua nàng mới chỉ là một đứa trẻ thôi, không ngờ đến cuối cùng...

Ai, không nghĩ nữa, lúc đó chẳng phải cũng không nhìn thấy thi thể của nàng sao, ít nhất còn có thể hi vọng nàng còn sống!

"Phụ hoàng, về tiền triều thái tử phi có manh mối gì không, nếu có vậy xin nói cho nhi thần, như vậy Tình Nhi mới có thể tìm được manh mối về bảo nhân."

Thấy bộ dáng Triệu Tử Tu vội vàng, Triệu Thiên Dương có chút buồn cười, đứa con trai này của hắn thật sự rất tín nhiệm Bạch Hiểu Tình, hắn làm phụ hoàng nhìn thấy bộ dạng này cũng có chút ghen tị.

"Tử Tu, ngươi thật sự rất để ý đến Bạch Hiểu Tình, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi một chút, đến bây giờ trẫm vẫn chưa điều tra ra thân phận của nàng, vẫn nên giữ khoảng cách sẽ tốt hơn."

Tuy rằng nói nhìn thấy con trai có thể mở rộng cửa lòng là chuyện tốt, nhưng đối với người không rõ bối cảnh, ít nhiều vẫn có chút không yên lòng.

"Phụ hoàng yên tâm, Tình Nhi là nữ nhi của Bạch tướng quân."

Có một số việc Triệu Tử Tu không muốn nói, nhưng nếu phụ hoàng lo lắng, sẽ thành trở ngại đối với hắn và Tình Nhi.

Nghe Triệu Tử Tu trả lời, Triệu Thiên Dương sửng sốt, nhưng lập tức yên tâm, con trai lớn rồi, diexnđàn,leqydonn có suy nghĩ của bản thân là chuyện tốt, đợi đến khi Tử Tu trưởng thành hơn một ít, hắn có thể giao ngôi vị hoàng đế lại cho Tử Tu, sau đó yên tâm đi gặp Uyển nhi, thế giới không có nàng, thật sự quá mức lạnh lẽo.

"Được, trong lòng ngươi biết rõ thì tốt, phụ hoàng cho ngươi biết về chuyện của tiền triều thái tử phi."

Kỳ thực về tiền triều thái tử phi, Triệu Thiên Dương cũng không biết nhiều, mọi chuyện hắn biết cũng chỉ có trong lần cung biến đó.

Mười năm trước, nội chiến kéo dài bảy năm rốt cục đã kết thúc, lúc hắn dẫn Uyển nhi và Tử Tu vào hoàng cung, hoàng huynh của hắn đã tự vận trên long ỷ, mà bên dưới long ỷ là một đôi tiểu hài tử, chưa đến mười tuổi, một đứa nhìn khoảng bốn năm tuổi, đứa còn lại vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện.

Mà tiểu cô nương bốn năm tuổi kia chính là tiền triều thái tử phi.

Lúc đó đứa nhỏ kia nhìn thấy bọn họ liền bỏ chạy, mà tiểu cô nương lại ngơ ngác nhìn bọn họ, thấy nàng một thân đều là máu, hình như rất sợ hãi.

Vào lúc ấy bọn họ cho rằng một đứa nhỏ bốn năm tuổi vốn không hiểu chuyện gì cả, sẽ không tạo thành uy hiếp đối với bọn họ, cho nên, cuối cùng bọn họ cũng không giết nàng.

Chỉ là cuối cùng, cũng không tìm thấy nữ hài tử kia, không giống như tự rời đi, mà là bị người khác mang đi.

"Phụ hoàng ý người nói là bây giờ một chút manh mối cũng không có?"

Nghe Triệu Thiên Dương nói, Triệu Tử Tu hơi nhíu mày, tình hình có vẻ rất phiền toái, nếu năm đó còn có người khác biết về chuyện này thì còn có manh mối, nhưng lại không có một người nào biết, như vậy manh mối lại bị cắt đứt một lần nữa.

"Đúng rồi, Tử Tu, làm sao ngươi biết chuyện tiền triều thái tử phi?"

Đối với việc này ngoại trừ những người trong đợt cung biến đó, bằng không sẽ không có ai biết được, như vậy làm sao Tử Tu biết chuyện này?

"Là Tình Nhi truyền tin tức đến, nàng ở ngoài điều tra được."

Về phần làm thế nào điều tra ra, Triệu Tử Tu cũng không nói ra, ở trước mặt phụ hoàng hắn không muốn nhắc tới việc Bạch Hiểu Tình có quan hệ với Thiên Ẩn các.

"Tử Tu, nàng làm hộ vệ bên cạnh ngươi thì không sao, nhưng sao có thể tra được tin tức được giấu kỹ như vậy."

"Phụ hoàng, nàng không chỉ là hộ vệ của nhi thần, mà còn là Vương phi của nhi thần."

Ý trong lời nói của Triệu Thiên Dương, Triệu Tử Tu hiểu rõ, tất nhiên hắn(Triệu Thiên Dương)không yên lòng về Bạch Hiểu Tình, cho nên lúc này hắn(TTT) thể hiện thái độ của bản thân, tuyệt đối không được đụng vào Bạch Hiểu Tình, nàng là thê tử hắn đã nhận định.

"Tử Tu, tuy rằng thân phận của nàng xứng với ngươi, nhưng không phải người tốt nhất, ngươi cũng biết mà đúng không?"

"Phụ hoàng, nếu lúc trước có thể lựa chọn, nếu ngươi có thể ở cùng mẫu hậu, ngươi vẫn muốn đoạt ngôi vị hoàng đế này sao?"

Câu hỏi của Triệu Tử Tu cực kỳ sắc bén, diẽnddannleqysdoooon làm Triệu Thiên Dương có chút chật vật, nhưng chỉ trong chốc lát lại trở nên phẫn nộ, bởi vì trong lòng hắn Thượng Quan Uyển nhi là độc nhất vô nhị, thế gian này không có bất luận kẻ nào có thể so sánh với nàng.

"Không cho ngươi nói mẫu hậu ngươi như vậy, mẫu hậu của ngươi là độc nhất vô nhị trên đời này!"

"Phụ hoàng, ở trong lòng nhi thần, Tình Nhi cũng là độc nhất vô nhị."

Có lẽ ban đầu Triệu Tử Tu cũng không nghĩ đến việc không thể bỏ nàng, nhưng hiện tại thật sự không thể rời khỏi nàng được, bởi vì trên thế giới này nàng là người duy nhất cho hắn ấm áp, cũng là người duy nhất làm cho hắn nguyện ý thân cận.

Trong lúc nhất thời, cảm xúc trong lòng Triệu Thiên Dương có chút khó tả, bởi vì hắn biết đứa con trai này giống hắn rất cố chấp, một khi đã chấp nhận ai thì tuyệt đối sẽ không hối hận, hiện giờ hắn đã chấp nhận Bạch Hiểu Tình, cho dù mình nói cái gì thì cũng đều vô dụng mà thôi!

"Chỉ cần ngươi không hối hận là được, hiện tại tin tức trẫm có thể cho ngươi biết cũng chỉ có như vậy, còn có một việc nữa, năm đó thái tử phi còn có một bà vú hình như vẫn còn sống, hiện tại bà ta là manh mối duy nhất, nhưng trẫm không biết bà ta đang ở đâu."

Ý ở lời nói, chuyện sau này cũng chỉ có thể xem khả năng của Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình.

"Phụ hoàng, nhi thần cáo lui."

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Triệu Tử Tu quyết định cáo lui, mọi chuyện sau này chỉ có thể dựa vào bọn họ, phụ hoàng hình như đã chuẩn bị buông tay!

Ba ngày sau, Bạch Hiểu Tình nhận được thư của Triệu Tử Tu, đương nhiên, bức thư Triệu Tử Tu viết cho Bạch Hiểu Tình cũng không sơ sài như nàng viết cho hắn, ngoài mặt là nói về chuyện của tiền triều thái tử phi, nhưng trong lòng Triệu Tử Tu lại biểu đạt nỗi nhớ nhung nàng, hơn nữa hắn còn nói sẽ ở kinh thành chờ nàng trở về.

Lúc đọc phong thư này, Bạch Hiểu Tình lắp bắp kinh hãi, nàng thật không ngờ Triệu Tử Tu lại là một người thế này, những lời này sao hắn có thể nói ra, nhưng nhìn thấy hắn nói những lời này, diienn,dannleqysdoonn trong lòng Bạch Hiểu Tình thật sự cũng có chút ngọt ngào!

Mà Lôi Thiên Vũ luôn ở bên cạnh Bạch Hiểu Tình thấy nàng như vậy, lại muốn khóc, Bạch tỷ tỷ, ngươi có biết biểu cảm của ngươi làm tổn thương người khác cỡ nào hay không, lại cứ tỏ ra vẻ ngọt ngào như vậy!

"Bạch tỷ tỷ, là ai viết thư cho ngươi, có thể cho ta xem không?" Lôi Thiên Vũ chớp mắt nhìn Bạch Hiểu Tình, một bộ dáng thỉnh giáo.

Nhìn bộ dạng này của hắn, trong lúc nhất thời Bạch Hiểu Tình nổi lên ý xấu, cầm bức thư đưa cho Lôi Thiên Vũ, dù sao chuyện về tiền triều thái tử phi cũng chỉ viết trên một tờ giấy nhỏ, đã sớm bị nàng cất đi rồi, về phần cái khác, cũng không có gì là không thể nhìn.

Mà Lôi Thiên Vũ cầm lấy bức thư, đọc nội dung bên trong, ngay lập tức trong lòng chảy máu!

Lời nói cuồng ngạo không biết kềm chế, từng câu nói đều thể hiện sự nhớ nhung, rõ ràng là một nam tử viết thư tình cho tỷ tỷ!

Vì sao lại như vậy, Bạch tỷ tỷ là tân nương hắn lựa chọn, là áp trại phu nhân tương lai hắn sẽ cưới về sơn trại, bây giờ lại bị người khác nhanh chân đến trước, hắn không cam lòng!

"Bạch cô nương, đứa nhỏ này làm sao vậy?"

Lúc Chu Thái Bình từ trên lầu đi xuống nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lôi Thiên Vũ không còn khí khí lực ngồi bên phải Bạch Hiểu Tình, cứ chốc lát lại dùng ánh mắt ai oán nhìn Bạch Hiểu Tình, sau đó hình như nghĩ tới cái gì, cảm xúc lại bị đả kích, một lúc sau lại nhìn sang Bạch Hiểu Tình, lại chịu đả kích, cứ như thế lặp đi lặp lại.

"Không biết, đại khái là gặp chuyện gì nên bị đả kích thôi, không cần phải xen vào, chúng ta ăn phần của chúng ta đi."

Nhìn một bàn đồ ăn ngon, tinh thần Bạch Hiểu Tình tỉnh táo, nhất là có một trái mướp đắng làm " món khai vị’, làm cho nàng càng thèm ăn.

Phải biết rằng, trong khoảng thời gian này Bạch Hiểu Tình luôn bị Lôi Thiên Vũ quấy nhiễu, rốt cục có thể nhìn thấy hắn khổ sở, ác mộng lâu ngày của Bạch Hiểu Tình được giải quyết sao có thể không vui được.

Tuyệt đối không nên cho rằng Bạch Hiểu Tình là người lương thiện, kỳ thực nàng mới là người có nhiều ý nghĩ xấu xa nhất, diẽnndafn.leqys;đonn nhìn người khác không vui sẽ kìm lòng không được mà bỏ đá xuống giếng, đó là đức hạnh mà nàng luôn tự khoe.

"Bạch tỷ tỷ, sao ngươi có thể có phu quân, ngươi còn trẻ lại xinh đẹp như vậy sao có thể lập gia đình rồi, nếu gả cũng phải gả cho người anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, thiếu niên tuyệt thế mỹ như ta chứ!"

Trong lòng Lôi Thiên Vũ khó chịu, không cam lòng!

"Phu quân ta so với ngươi anh tuấn hơn." Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Triệu Tử Tu và nàng thật sự đã thành thân, cho nên nói Triệu Tử Tu là phu quân của nàng cũng không sai.

"Bạch tỷ tỷ, ta không tin, ta không tin trên đời này còn có người anh tuấn hơn ta!"

Trong lòng Lôi Thiên Vũ đầy căm phẫn, nếu hắn không phải thiếu niên tuấn mĩ, tuyệt thế vô song thì làm gì có ai có thể so sánh với hắn!

"Chu công tử xuất sắc hơn ngươi."

Nhàn nhạt nói một câu nhưng đã triệt để đả kích Lôi Thiên Vũ, chính xác, cho dù Lôi Thiên Vũ không muốn thừa nhận, bộ dạng tên hỗn đản Chu Thái Bình này so với hắn xuất sắc hơn!

Nhưng!

"Mười năm sau ta nhất định sẽ siêu việt hơn hắn, tuyệt đối!"

Hiện tại chẳng qua hắn chưa trưởng thành mà thôi.

"Mười năm sau ta đã xuống sắc, cũng không có ham thích những nam tử trắng nộn."

Đả kích! Đả kích! Đả kích!

Hôm nay mỗi một câu nói của Bạch Hiểu Tình đều hung hăng đả kích hắn, ở trong lòng hắn Bạch tỷ tỷ luôn là một người ôn nhu, hôm nay sao có thể đả kích hắn như vậy, thương tâm, rất thương tâm!

Mà sắc mặt Chu Thái Bình cũng có gì đó không đúng.

"Bạch cô nương, ngươi đã thành thân rồi sao?" Nhớ vừa rồi Lôi Thiên Vũ nói như vậy, Chu Thái Bình hơi nhíu mày, nàng thành thân, đây là sự thật sao?

"Ừ, nửa năm trước đã thành thân."

Bạch Hiểu Tình cho hắn một đáp án chắc chắn, hiện tại nàng đã quyết định ở lại bên cạnh Triệu Tử Tu, như vậy tất nhiên cũng sẽ thừa nhận thân phận của hắn.