"Nhanh lên một chút. . . . . . nhanh lên một chút. . . . . . Nước nóng,ai da, nhanh lên một chút. . . . . ." Giọng nói bà mụ truyền ra từ bêntrong nhà.
"A. . . . . . a. . . . . . Đau quá, a. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam thét chói tai một tiếng lại một tiếng.
"Tiểu thư, người kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút, lập tức xongngay mà!" Tiểu Nguyệt chảy nước mắt ở một bên khuyên giải, cũng gấp đếnđộ không biết làm gì cho phải.
Nàng còn nhớ rõ lần trước lúc tiểu thư sinh tiểu thế tử và tiểu công tử, có vương gia ở bên cạnh. Nhưng lần này tiểu thư sắp sinh, vương gia lại sắp kết hôn với người khác, đây thật là. . . . . . aizz!
Hai đứa bé Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng nghe tiếng kêu thảmthiết của mẫu thân, ở ngoài lều gấp đến độ suýt nữa khóc lên, Gia LuậtTrục Nguyên ở cửa nhìn bọn chúng, sợ bọn chúng đi vào gây phiền phức
Lúc này lại muốn sanh con, nên hôn lễ bị chê cười này tự nhiên cũng bịhủy bỏ. Sau khi những đại thần kia biết hôn lễ bị hủy bỏ, suýt nữa vuimừng đến điên rồi!
"Không ổn! Đây sợ rằng, sợ rằng. . . . . ." Bà mụ rất lo lắng mở miệng,đây là khó sanh rồi! Không cẩn thận một chút chính là một xác hai mạng!
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn gương mặt bà mụ lộ vẻ khó khăn, sắc mặt tái nhợt mở miệng: "Nếu chỉ có thể cứu một, phải bảo vệ đứa bé!" Cũng không phảinàng rất vĩ đại, nguyện ý hy sinh tánh mạng của mình để bảo vệ đứa béchưa ra đời đó. Mà là người kia đã cưới người khác, thay vì sống khổ sở, không bằng nàng chết dứt khoát.
"Tiểu thư, người nói bậy bạ gì đó!" Tiểu Nguyệt gào thét về phía nàng,"Nếu không có người, người kêu tiểu thế tử và tiểu công tử phải sống thế nào? Người kêu Tiểu Nguyệt phải làm thế nào?"
"Ngươi. . . . . . Ngươi đưa bọn chúng về phủ nhiếp chính vương, chúngcũng là con trai của hắn, có lẽ hắn sẽ không bạc đãi chúng đâu." Đôi môi tái nhợt không có một tia huyết sắc, cắn răng cố nén đau đớn.
"Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn tiểu thế tử và tiểu công tử không có mẫuthân sao?" Giọng nói Tiểu Nguyệt đã mang theo tức giận nồng đậm. Tại sao tiểu thư có thể nói những lời không có trách nhiệm như thế!
Lời này khiến đáy mắt người đã không còn muốn sống dấy lên chút ý chíchiến đấu. Đúng vậy, sao nàng có thể để bọn nhỏ không có mẫu thân đây? ! Nếu tân vương phi hắn cưới đối xử với bọn chúng không tốt, vậy phải làm như thế nào? Nghĩ tới lại dùng sức. . . . . .
"Cô nương, dùng sức! Dùng sức! Sắp thấy đầu đứa bé rồi!" Bà mụ chảy mồhôi mở miệng, trong lòng đã gấp muốn chết rồi. Ở trong suy nghĩ củavương thượng, vị cô nương này rất có phân lượng, nếu lúc mình đỡ đẻ lạikhiến nàng mất mạng, vương thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
"A. . . . . . đau quá. . . . . . a. . . . . ." Nhìn nóc giường, đáy mắt cuối cùng không nhịn được mà chảy nước mắt.
Thương Thương, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi và người khác. Ngươi cócòn nhớ, có còn nhớ rõ cõi đời này còn có ta không? Ha ha. . . . . . Chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc đâu. . . . . .
Ta không khóc! Vũ Văn Tiểu Tam ta không thể khóc! Vũ Văn Tiểu Tam takhông khóc! Đáy mắt từ từ xuất hiện ánh sáng kiên định, sao nàng có thểkhóc chứ! Nàng là phụ nữ của thế kỷ hai mươi mốt tân tiến, làm sao sẽ bị tình yêu đánh bại! Nàng không khóc! Không khóc!
Đúng lúc này, bên ngoài lều vang lên một trận ầm ĩ. . . . . .
"Sao ngươi lại tới đây?" Gia Luật Trục Nguyên nhìn người xuất hiện trước mặt, vẫn còn mơ hồ, có chút không phản ứng kịp.
Người nọ một thân áo trắng khuynh thành, vẫn phong hoa tuyệt đại như cũ, chỉ là mơ hồ hiện ra chút cảm giác nhếch nhác. Tung người xuống ngựa,bước chân còn lảo đảo mấy cái. Chỉ vì chạy mấy ngày mấy đêm ở trên lưngngựa, ngồi đến thân thể cứng đờ. Mà con ngựa hắn cưỡi kia chợt sùi bọtmép chết, nhìn bộ dáng chính là do mệt mỏi nên chết đi! Một bảo mã hãnhuyết, quả nhiên là đáng tiếc!
Hiên Viên Vô Thương nhìn một thân hỉ bào đỏ thẩm của Gia Luật TrụcNguyên, đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, đáy mắt nhiễm chút ý lạnh: "Nàngđâu?"
Không hỏi liền biết hắn muốn hỏi là ai, nhìn lều này một chút: "Ở bên trong!"
Giờ phút này, ánh mắt Gia Luật Trục Nguyên nhìn Hiên Viên Vô Thươngthoáng qua chút kinh ngạc. Hắn nhận được tin tức ba ngày này hắn ta mộtmực chuẩn bị hôn lễ cho tân vương phi kia, làm sao lại chạy tới đây rồi? Từ Dạ Mị đế quốc tới đây, nói ít cũng là lộ trình năm ngày năm đêm, màhắn ta chỉ dùng ba ngày liền chạy tới, còn có thể tránh né tai mắt củamình, thật là không thể khinh thường!
Mà Hiên Viên Vô Thương lấy đáp án mình muốn, liền không hề nói nhảm với hắn nữa, sải mấy bước vọt vào lều. . . . . .
Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng không dám tin trợn to mắt, liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó đáy mắt hai đứa bé đều lóe ra lệ quang. . . . . .
"Ca ca, là phụ thân? !" Mang theo vui mừng và nghi vấn, trên khuôn mặtnho nhỏ không tự chủ mà chảy nước mắt. Là phụ thân, phụ thân đến rồi!
"Ừm! Là phụ thân!" Dù sao Hiên Viên Lạc Thần cũng thông minh hơn, tínhtình lại giống Hiên Viên Vô Thương, cho nên chỉ hơi suy nghĩ một chút,rất nhanh đã hiểu rõ chân tướng về hôn lễ của phụ thân. Thì ra là nhưvậy!
"Nhưng không phải hôm nay là ngày phụ thân đón dâu sao?" Hiên Viên Sở Cuồng hít hít mũi, có chút buồn bực nhìn ca ca mình.
Hiên Viên Lạc Thần lau nước mũi và nước mắt, nhìn tiểu ngu ngốc kia, khinh thường: "Ngươi, tên đần độn này!"
"Ngươi mới đần. . . . . . Hu hu hu. . . . . ."
. . . . . .
"Tam nhi. . . . . ." Một giọng nói bao hàm thâm tình vang lên.
Nghe giọng nói kia, Vũ Văn Tiểu Tam không dám tin quay mặt sang, nhìnngười ở cửa . . . . . . Là ảo giác sao? Nàng nhìn thấy hắn, còn ngheđược giọng nói của hắn, là ảo giác sao?
Cuối cùng, cười khổ một tiếng, nhất định là ảo giác. Hôm nay là ngày hắn thành thân, sao hắn có thể xuất hiện tại nơi này đây.
Nghĩ tới liền quay đầu lại, không nhìn hắn nữa.
Mà hắn, nhìn nàng nằm ở trên giường, thấy nhiều người tới lui bận rộnnhư vậy, thì biết rõ nàng đang chuyển dạ. Đứa bé, nàng và đứa bé củahắn. . . . . .
Nhưng nàng, lại chỉ nhìn hắn một cái, cũng không nguyện ý nhìn hắn lầnnữa! Trong lòng đau xót, mở miệng gọi lần nữa: "Tam nhi. . . . . ."
Tiểu Nguyệt cũng ngơ ngác nhìn ra cửa. Vương gia, vương gia tới? ! Nhưng không phải hôm nay là ngày thành thân của vương gia sao? Này, chuyệnnày rốt cuộc là như thế nào?
Bà mụ nhìn ra cửa, một nam tử đẹp đến thiên địa thất sắc, mắt chứa thâmtình nhìn cô gái trên giường. Sau khi ngây người một lúc, không nhịnđược mở miệng: "Nữ nhân sanh con, nam nhân đi vào làm cái gì? Mau đi ra! Mau đi ra!"
Thế nhưng câu đó lại không hề có tác dụng gì với hắn, sải mấy bước đivào, đứng ở trước mặt nàng: "Tam nhi, Tam nhi, Tam nhi. . . . . ."
Lúc này nàng mới giật mình hiểu ra, đây không phải là ảo giác, là hắn,thật sự là hắn! Nhưng hắn tới đây làm gì? Tới làm gì? "Ra ngoài!" Haichữ vang vang có lực!
Hắn lùi lại một bước, có chút không dám tin nhìn nàng. Ra ngoài? Rangoài! Nàng có biết, tám tháng này hắn nhớ nàng bao nhiêu không? Mở mắtra, nhắm mắt lại, trong đầu đều là bộ dáng của nàng, hoặc cười, hoặcgiận, hoặc hờn. . . . . . Nhưng hắn tìm được nàng, rốt cuộc tìm đượcnàng, nàng lại kêu hắn ra ngoài! Ra ngoài?
"A. . . . . ." Lại một tiếng kêu thống khổ thảm thiết phát ra từ trongmiệng nàng. Hung hăng nhìn hắn chằm chằm, lần nữa rống giận, "Đi rangoài!"
"Ta không ra!" Đáy mắt hắn cũng tràn đầy kiên định. Hắn muốn, hắn muốn vượt qua cửa ải khó khăn với nàng!
Hắn nói xong liền ngồi xổm người xuống, không để ý phản kháng của nàng,nắm chặt tay nàng: "Tam nhi, ta không ra! Không ra! Chết cũng không ra!Chuyện hôm đó, ta có thể giải thích, có thể giải thích!"
"Giải thích? Giải thích cái gì, giải thích rằng ngươi không biết sao?"Vừa nghĩ tới, nàng lại cảm thấy một cỗ oán niệm ập vào trong lòng nàng,cố gắng dùng sức lần nữa. . . . . .
"Đầu ra rồi, đầu ra rồi. Cô nương, người dùng thêm chút sức, dùng thêmchút sức nữa. . . . . ." Bà mụ mang theo chút hân hoan mở miệng.
"Không phải! Để ta giải thích với nàng được không?" Nhìn bộ dáng khổ sở của nàng, lòng hắn đau như dao cắt.
Cười lạnh một tiếng, ngưng tụ tất cả oán niệm trong lòng lại một chỗ,hung hăng cầm lấy tay hắn, đồng thời lại dùng sức sinh đứa bé. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, tay của hắn liền bị nàng bấm đầm đìa máu tươi, nhưngtừ đầu đến cuối hắn đều kêu một tiếng đau, dù nhíu mày một chút cũngkhông có.
Rốt cuộc, một tiếng khóc vang dội của trẻ con vang lên. . . . . .
Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng vui mừng nhảy lên, muốn đi vàolại bị Gia Luật Trục Nguyên kéo lại: "Phụ vương và mẫu thân các con cóthể có lời muốn nói."
Đối với người nghĩa muội này, tình cảm của hắn là đau lòng. Có lẽ bởi vì chính mình không có muội muội, cho nên mới không nhịn được coi nàng như muội muội ruột. Hôm nay, Hiên Viên Vô Thương có thể ở xuất hiện ở nơinày, vậy hắn ta tuyệt đối không phải người bạc tình bạc nghĩa, nếu giữahai người có hiểu lầm, hóa giải sẽ không còn việc gì nữa.