Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 1 - Chương 133: Chương 30.3: Tái giá




Vũ Văn Hạo nhìn HiênViên Ngạo một chút, lại nhìn tiểu muội mình một chút. Đôi mắt kia thoáng qua một tia sáng không dám tin, không phải tiểu muội đã chết trong hỏahoạn rồi sao? Cà nhà bọn họ còn đau lòng thật lâu, nhưng nha đầu bên kia là ai?

"Tiểu muội?" Thử mở miệng dò xét.

"Đại ca!" Vũ Văn Tiểu Tam nhào tới trong ngực của hắn, cảm giác có người thân thật là tốt!

"Tiểu muội, không phải muội đã chết rồi sao? Muội làm phụ thân và hai ca cađau lòng muốn chết!" Nam nhi bảy thước, lúc nói lời này, hốc mắt lạikhông ức chế được mà ửng hồng.

"Đại ca, chuyện này có thời gian sẽ nói cho huynh nghe sau, sao huynh lại tới đây?" Không phải trùng hợp như vậy chứ?

"Lúc đi qua nơi này, thủ hạ của huynh thăm dò được Thiên Vũ Các muốn giếtchết hi vương phi, mà Tam vương gia ở chung một chỗ với hi vương phi. Mà hắn là muội phu¬(1) của ta, tự nhiên muốn tới tương trợ thôi!" Sau khinói xong, cặp mắt sáng kia quét qua Đoạn Thiên Tầm.

Đoạn Thiên Tầm cười khổ một tiếng, ngược lại không ngờ chọc phải Minh Cốc, xem ra kẻ không thoát thân được chính là bọn hắn rồi!

"Đại ca, thả bọn họ đi đi!" Trước khi đại ca đến, người Các chủ kia đã đểcho thủ hạ của hắn dừng tay, hơn nữa nàng cảm giác tên Đoạn Thiên Tầmkia có chút quen mắt.

Đoạn Thiên Tầm tháo ra khăn che mặt trênmặt mình, cười khổ nói: "Tiểu huynh đệ, nếu biết là ngươi, ta nhất địnhsẽ không tới giết ngươi!"

Nhìn mặt của hắn, dáng dấp cũng tươngđối đẹp trai, nhưng nếu là mỹ nam như vậy thì nàng phải có chút ấn tượng mới đúng chứ: "Ngươi là?"

Đoạn Thiên Tầm móc mặt nạ da người từ trong ngực ra, dán lên mặt, là Mộc Thanh Y!

"Không phải đâu? Là ngươi à? Thì ra dung mạo ngươi đẹp trai như vậy? Vậy ngươi dán mặt nạ làm gì?" Vũ Văn Tiểu Tam trực tiếp chạy tới đá tên này mộtcước.

"Nguyên nhân trong đó không tiện để nói nhiều, nếu là nhưvậy, vậy ta đi trước đây!" Nói xong nhìn vẻ mặt không hiểu gì của HiênViên Ngạo và Vũ Văn Hạo, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn gật đầu mộtcái.

Lúc này Hiên Viên Ngạo liền mở miệng: "Mộc tiểu hầu gia,ngươi có thể nói cho Bổn vương biết, là ai muốn giết nàng hay không?"Phụ vương Mộc Thanh Y là bạn thâm giao của phụ hoàng, hai người bọn họcũng có chút giao tình.

Khuôn mặt Mộc Thanh Y lộ vẻ bị làm khó:"Tam vương gia, người ủy thác sau lưng, ta thật không thể nói, đây làquy củ giang hồ. Nhưng mà ta phải nhắc nhở các ngươi, cẩn thận người bên cạnh!"

Nói xong lắc mình một cái nhẹ nhàng nhảy lên rồi rời đi, đám hắc y nhân cũng lần lượt rút lui.

Còn dư lại mấy người hai mặt nhìn nhau, cẩn thận người bên cạnh? Người nào?

. . . . . .

Khi nàng đem những chuyện đã trải qua nói cho Vũ Văn Hạo nghe, Vũ Văn Hạosờ sờ đầu của nàng: "Nha đầu ngốc, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho ca ca, sao lại tự gánh vác một mình!"

"Đại ca, huynh không trách ta sao?" Bây giờ cổ nhân đã tân tiến như vậy rồi sao?

"Phụ thân đại nhân có thể sẽ trách muội, nhưng đại ca thì không!" Trên khuôn mặt khí phách lộ ra một nụ cười cưng chìu.

Vũ Văn Tiểu Tam cười ngọt ngào một tiếng: "Cám ơn đại ca!" Nếu để cho hắnbiết, thật ra mình đã không phải là Vũ Văn Tiểu Tam, hắn sẽ còn thươngnàng như vậy sao?

"Vậy kế tiếp muội chuẩn bị đi đâu? Trở về phủtướng quân với đại ca có được không?" Hi Vương Gia vùi thân ở rừng rậmTử Vong, còn có người muốn gây bất lợi với an toàn của nàng, trở về phủtướng quân, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

"Ta khôngmuốn trở về! Ta muốn đi biệt viện Tây Giao ở vài ngày!" Đó là nơi nàngđã cường bạo hắn, cũng là nơi bọn họ từng lưu lại rất nhiều kỷ niệm.

Nhìn bộ dạng tâm tình sa sút của nàng,hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉđành phải mở miệng: "Được, đại ca phái người bảo vệ muội!" Có Minh Cốccủa hắn hết sức bảo vệ, dù người cả giang hồ đều tới ám sát nàng, tỷ lệthành công cũng không lớn!

"Ừ, cám ơn đại ca!" Gật đầu một cái, liền nhắm mắt lại không lên tiếng nữa.

Mà Hiên Viên Ngạo ở một bên, nửa ngày không lên tiếng, sau khi ám ảnh giúp hắn băng bó tốt vết thương, lại lạnh giọng mở miệng: "Nữ nhân, nhớchuyện nàng đã đáp ứng ta không?"

Vũ Văn Tiểu Tam ngẩn ra, mở mắt ra nhìn hắn, nhỏ giọng mở miệng: "Hiên Viên Ngạo. . . . . ."

"Làm người phải có uy tín" Hắn biết nàng không cam lòng, nhưng đây chính làtư tâm của hắn, hắn sẽ cái gì cũng không quản, chỉ vì mình mà ích kỷmột lần đi!

"Ngươi biết rõ ràng. . . . . ." Nàng cố gắng thuyếtphục hắn, dù nàng gả cho hắn, bọn họ cũng không thể lại trở lại thờiđiểm ban đầu.

Hiên Viên Ngạo giống như là sợ nghe lời nói của nàng... nên mở miệng cắt đứt: "Bổn vương cái gì cũng không biết."

"Ngươi không cần thiết phải như vậy." Có ý nghĩa gì sao?

"Có cần thiết hay không, trong lòng Bổn vương tự rõ ràng!" Quay đầu khôngnhìn nàng, mặc dù vào một khắc sinh tử kia, trong miệng của nàng lại gọi tên hoàng thúc. Nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần hắn cố gắng, một ngày nàođó khi nàng gặp phải nguy hiểm, người nàng nghĩ tới đầu tiên sẽ là hắn!

"Tùy ngươi!" Tức giận mở miệng, liền nhắm mắt lại không để ý đến hắn nữa,nói như vậy cũng tốt, nếu như Thương Thương còn sống, khẳng định dù liều mạng cũng sẽ trở về!

Vũ Văn Hạo nghe đối thoại của bọn họ, giống như là lọt vào trong sương mù: "Các ngươi đang nói cái gì á?"

"Sau mười lăm ngày, nếu hoàng thúc còn không trở lại, Bổn vương liền cướinàng làm vương phi!" Lần trước, bọn họ không có bái đường, lần này, hắnmuốn bù lại.

Vũ Văn Hạo thấy Vũ Văn Tiểu Tam cũng không mở miệng, cho nên cũng không có nói nhiều.

. . . . . .

Mười lăm ngày sau.

Kinh Thành đã ầm ĩ đến lật trời, sau khi tam vương gia khải hoàn trở vềkhông lâu, thừa tướng bởi vì tư thông với địch phản quốc nên cả nhà bịtịch thu tài sản và giết chết, trắc phi của Tam vương phủ treo cổ tựvẫn.

Cũng không lâu lắm, lại truyền tới tin tức bùng nổ hơn ——Tam vương gia không vâng lời thái hậu, thề phải cưới hi vương phi chưaqua cửa mà đã mang thai, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn cũng giảitán hậu viện, thề độc chỉ cưng chiều một người. Thái hậu giận đến bệnhkhông dậy nổi, nằm ở trên giường mấy ngày.

Đối với chuyện này, mọi người có khen có chê.

Có ca ngợi, nói Tam vương gia là một người thâm tình, vị hi vương phi trong truyền thuyết này thật là có phúc khí!

Có chê bai, nói Tam vương gia không để ý luân lý tam cương ngũ thường, màvị hi vương phi trong truyền thuyết kia càng thêm giống như hồ ly tinhchuyển thế, không biết liêm sỉ lễ nghĩa!

Vậy mà, dù cho kinh thành ầm ĩ đến đâu cũng không ngăn cản được quyết định của Hiên Viên Ngạo và sự phát triển của tình hình.

Trong tiếng ca ngợi, ước ao, chửi bới, khinh bỉ của mọi người, hôn lễ này long trọng triển khai. . . . . .

Hiên Viên Ngạo ngồi ở trên một con ngựa đen, trên khuôn mặt lãnh ngạo đều là nụ cười. Bất luận như thế nào, hôm nay hắn cuối cùng có thể cưới đượcnàng rồi!

Đội ngũ rước dâu diễn tấu sáo và trống, một đường tạo nên không khí vui mừng.

Mà mọi người thấy mặt lạnh Chiến thần của bọn họ, trên mặt rõ ràng đều là ý cười. Vốn là mọi người vô cùng phỉ nhổ với chuyện này, cũng không khỏivì vương gia anh dũng nhất Hiên Viên đế quốc của bọn họ mà vui mừng. . . . . .

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở trong biệt viện, trên người đã mặc vào giá y đỏ thẫm, ngồi ngơ ngác ở trước kính, mặccho thị nữ trang điểm cho nàng. Mười lăm ngày,hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn hắn thật không trở lại, hắn không cònhay là không yêu nàng nữa?

Nghĩ tới đó, nước mắt nơi đáy mắt không đè nén được nữa, chảy xuống dọc theo khuôn mặt tinh sảo. . . . . .

"Tam vương phi, hôm nay là ngày đại hỉ của người, người không thể khóc, nhưvậy là điềm xấu!" Người nữ quan kia giúp nàng lau lệ trên mặt, tronglòng cũng bách vị tạp trần, đây là chuyện gì chứ!

Những lời nàythật quen tai, nàng còn nhớ rõ ngày thứ hai nàng vừa mới xuyên qua, cũng nghe qua một câu nói như vậy, cũng là gả cho Hiên Viên Ngạo, cũng là hỉ nương nói không may mắn. Không giống là ngày đó, lòng của nàng tứcgiận, nhưng ngày hôm nay thì đã chết lặng!

Tiểu Nguyệt đứng ở sau lưng Vũ Văn Tiểu Tam, không dám nói lời nào. Mấy ngày nay sau khi tiểuthư trở về, không phải ngồi một mình cười khúc khích, chính là một mìnhrơi lệ. Hôm nay lại lần nữa gả cho Tam vương gia, không biết là tốt haykhông tốt đây!

"Các ngươi đi ra ngoài trước đi, bổn vương phi muốn yên lặng một chút!" Nhàn nhạt mở miệng, nghe không ra tâm tình.

Những người đó do dự một lát, suy nghĩ đã ăn mặc tốt rồi, kiệu hoa còn chưa tới, liền nghe lời lui ra ngoài.

Mở ra bàn trang điểm, cầm chuôi đoản kiếm tinh sảo lên, rồi sau đó giấuvào trong tay áo màu đỏ. Hiên Viên Vô Thương, lão nương sẽ cho chàng mấy canh giờ, nếu chàng không trở lại, không về nữa thì ta liền. . . . . .

. . . . . .

Mà người làm trong biệt viện, tâm tình cũng rất phức tạp. Mấy ngày nay,sau khi vương phi trở về, mỗi ngày đều là bộ dáng ngây ngốc, đã làm chobọn họ biết vương phi rất yêu Vương Gia, cho nên đối với chuyện hôm nay, trong lòng của bọn họ cũng cất giấu sự chúc phúc.

Là vương gia giao vương phi cho Tam vương gia, cũng hi vọng cô gái tốt như vương phi, có người chăm sóc thật tốt.

Nhưng Vương Gia của bọn họ…..aizzz. . . . . .

Đội khăn voan đỏ lên, hỉ nương nâng đở bước ra khỏi cửa.

Không giống với lần trước mình ngồi trên cỗ kiệu, vừa ra khỏi cửa liền được một bàn tay mạnh mẽ nắm thật chặt tay của nàng.

Tay của hắn ôn hoà có lực, nhưng tay của nàng lại lạnh, man mát lành lạnh, lạnh từ trong đáy lòng đến từng đầu ngón tay!

Khi Hiên Viên Ngạo bắt được tay của nàng thì hơi ngẩn ra, không để bụngchuyện đó, dịu dàng đưa nàng lên kiệu, đội ngũ rước dâu liền lên đườngtrở về. . . . . .

Tam vương phủ vẫn náo nhiệt như ngày đó, màHiên Viên Mặc đã sớm ngồi ở vị trí đầu, chờ hôn lễ của bọn hắn. Đôi mắtnhư mặc ngọc hơi lóe lên, không nói được tâm tình của mình hiện giờ làgì?

Hiên Viên Triệt ngồi ở một bên, con ngươi như lưu ly cũng dính vào chút phức tạp.

Hiên Viên Ly cũng không biết chuyện gì, trước đó vài ngày hoàng tẩu qua đời, nàng mất thời gian rất lâu mới vượt qua được. Hôm nay Tam hoàng huynhđón dâu, nàng liền muốn tới xem một chút rốt cuộc là hồ ly tinh nào, lúc này mới có mấy tháng, vừa quyến rũ hoàng thúc, lại tới quyến rũ Tamhoàng huynh, Tam Hoàng tẩu của nàng mới qua đời chưa được bao lâu! Nghĩtới hốc mắt lại không nhịn được ửng hồng, ở đáy lòng mắng to hoàng huynh mình vô tình vô nghĩa!

Kiệu hoa vừa để xuống đất, hỉ nương mởmiệng cười: "Vương Gia, xin đá cửa kiệu!" Đá cửa kiệu chính là ra oaiphủ đầu với tân nương tử.

Bởi vì ngày hôn lễ này là Tam vương gia cực kỳ cam nguyện, cho nên tất cả trình tự, một cũng không có thiếu

Hiên Viên Ngạo cười nhạt một tiếng, không có đá cửa kiệu, trực tiếp kéo rèm ra, vươn tay dắt nàng ra ngoài.

Sau khi hỉ nương sững sờ ngắn ngủi một lúc, đưa cho hắn một cây hồng trù,hai người mỗi người dắt một đầu, đi vào trong vương phủ.

Đến sảnh trước, khi hỉ nương nhắc nhở phải vượt qua chậu than, vô tri vô giác đi theo Hiên Viên Ngạo.

Người điều khiển chương trình hô to một tiếng: "Nhất Bái Thiên Địa!"

Nước mắt của nàng rốt cuộc không nhịn được tràn mi, nhỏ xuống mặt đất. Hiên Viên Vô Thương, chàng thật không trở lại sao?

Chú thích:

(1) Muội phu: em rể