Hàn Môn Trạng Nguyên

Chương 11




- Tốt lắm, tiểu tử thối, có thể quay người lại rồi… Chậc, nói thật thì vận khí của con cũng tốt thật, ngàn chọn vạn tuyển chui vào trong bụng lão nương không nói, còn để lão nương nhặt một cô bé xinh đẹp, thật không biết đời trước tiểu tử con đã làm bao nhiêu chuyện tốt nữa.

Chu thị nói xong, đã giúp Lâm Đại sửa sang tốt quần áo.

Từ trong ra ngoài, từ áo lót cho đến áo ngoài đều là mới tinh đấy, bộ quần áo màu vàng nhạt cùng với đôi mắt sáng cùng hàm răng trắng tinh làm cho Lâm Đại có vẻ càng thêm đáng yêu xinh đẹp, tuy rằng tuổi còn quá nhỏ, nhưng quả thật cũng là một vị mỹ nhân bại hoại.

Thẩm Khê rất muốn nói cho Chu thị biết rằng kiếp trước hắn cũng không có làm bao nhiêu chuyện tốt cả, chính là huyệt động lúc hắn đang tiến hành khai quật bị sụp cho nên mới biến thành đứa nhóc như bây giờ thôi.

- Mẹ, con nhưng là Văn Khúc tinh hạ phàm, đầu thai tại Thẩm gia, tuyệt đối không phải trèo cao, đợi con đỗ tiến sĩ, bước chân vào Hàn Lâm, đừng nói là lão nương mẹ, mà ngay cả toàn bộ Thẩm gia, đó cũng là cộng đồng vinh quang nha…

Không đợi Thẩm Khê đem lời nói cho xong, Chu thị đã bước lên nhéo lỗ tai của Thẩm Khê, cười nhạo nói: - Tiểu tử ngươi mỗi ngày đều nói với lão nương rằng ngươi là cái gì Văn Khúc tinh hạ phàm, vậy ngươi hãy biểu hiện cho lão nương thấy một chút thiên phú dị bẩm đi?

- Văn Khúc tinh quân hạ phàm, chính là ba tuổi biết chữ, năm tuổi tụng văn, bảy tuổi là viết được văn chương, ngươi thì sao? Đều bảy tuổi rồi, ngoại trừ mò cá chạch, ngươi còn biết làm cái gì?

Thẩm Khê nghiêng nghiêng đầu nhảy cà nhắc hô đau, miệng lại không chịu nhận thua: - Mẹ, những Văn khúc tinh kia nào có kẻ nào ngu như con đâu, đầu thai vào một nhà nghèo khổ như vậy, ngay cả sách cũng không có mà đọc?

- Hơn nữa, Văn Khúc tinh cũng là phải có người dạy dỗ chứ, nào có ai giống con ngay cả trường tư thục đều không kham nổi? Nếu như mẹ không tin, cứ đem con đưa vào học đường, con cam đoan cho mẹ sẽ lấy về cái giải Nguyên...

Chu thị nghe vậy giận quá, ngón tay nhéo lỗ tai của Thẩm Khê lại tăng thêm một chút lực, chửi ầm lên:

- Tên bạch nhãn lang nhà ngươi, lão nương sinh ngươi nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy, lão nương dễ dàng lắm sao? Ngươi còn ghét bỏ lão nương, ngươi có tin lão nương bây giờ đem ngươi quăng vào trong sông cho cá ăn không?

Thấy lão nương nhà mình nổi trận lôi đình, Thẩm Khê cũng không dám trêu chọc nàng thêm lần nữa, chỉ có điều không ngừng hô đau, một bên Lâm Đại tò mò nhìn hai mẹ con nhà họ, thấy Thẩm Khê bị Chu thị chà đạp thê thảm, không khỏi khẽ cười ra tiếng.

Cơn giận của Chu thị lúc này cũng đã tan đôi chút, nàng lạnh lùng liếc Thẩm Khê một cái, sau đó đi đến trước mặt Lâm Đại, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, vui vẻ cười nói: - Hảo cô nương, bộ dạng thật sự là xinh đẹp!

Lâm Đại thẹn thùng cúi đầu, tuy nhiên đã không còn sự sợ hãi và bất lực như khi mới gặp.

Chu thị lôi kéo Thẩm Khê, liên tiếp hỏi nhi tử bảo bối có hài lòng hay không? Mỗi khi Thẩm Khê lắc đầu, cái lỗ tai còn lại của hắn liền sẽ bị Chu thị hung hăng siết chặt, cuối cùng, Thẩm Khê chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.

- Mẹ, mẹ thật sự không muốn suy nghĩ thêm một chút nữa sao? Phải biết rằng khi bé xinh đẹp bao nhiêu khi lớn lên nhất định sẽ xấu bấy nhiêu đấy. Nữ lớn thay đổi mười tám cái bộ dạng, càng đổi càng khó xem.

- Thối lắm, lão nương từ nhỏ liền xinh đẹp trời sinh, ngươi nói, hiện tại lão nương xấu sao? Nữ lớn thay đổi mười tám cái bộ dạng, chuyện ma quỷ như vậy ngươi nghe từ đâu đấy?

Thẩm Khê bĩu bĩu môi cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

Kỳ thật bộ dạng của Chu thị cũng không tính đẹp, mồm nhọn tai khỉ... Ách, nếu chỉ xét về tướng mạo mà nói, nàng quả thật không thế nào lấy lòng...

Chu thị thấy mặt trời đã qua chính ngọ, liền đi xuống lầu kêu đồ ăn, Thẩm Khê thấy lão nương rời khỏi, lập tức nghiêm mặt lại, đi tới bên cạnh Lâm Đại, hừ một tiếng: - Ban nãy ngươi cười cái gì?

- Không... Không có.

Tiểu cô nương rụt rè nhìn Thẩm Khê, vẻ mặt tràn đầy e ngại.

Thẩm Khê hừ lạnh một tiếng: - Trước đó ngươi đã nói, chỉ cần vào cửa nhà ta, thì cái gì cũng đều nghe lời ta, hiện tại ngươi muốn vi phạm lời nói của tướng công sao?

Lâm Đại chỉ có thể đáng thương gật đầu, bộ dạng như vậy thật giống như tiểu tức phụ bị nhà địa chủ cướp về, u oán đáng thương không nói nên lời.

- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi nhất định phải đứng về phía ta, lúc mẹ đánh ta, ngươi nhất định phải đi lên khuyên, nếu ta bị lão nương đánh chết, ngươi sẽ làm quả phụ... Biết quả phụ là cái gì không?

Lâm Đại rất thành thực mà lắc đầu, đôi mắt to linh động lại nổi lên một tầng hơi nước, bất lực nhìn Thẩm Khê.

Thẩm Khê có chút chịu không nổi ánh mắt động lòng người kia của cô bé, tuy nhiên sự tình rất quan trọng cho nên cũng không cho phép hắn thương hương tiếc ngọc, chỉ có thể tiếp tục ép hỏi: - Ngươi biết không, mẹ ta rất hung ác đấy, một khi bắt đầu đánh ta bà liền không biết nặng nhẹ, nếu như ngươi không khuyên bà đừng đánh ta, ta sớm hay muộn sẽ bị bà đánh chết, sau đó ngươi cũng chỉ có thể làm quả phụ cả đời đấy…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Đại nhíu chặt lại, cô bé liên tục lắc đầu nói: - Mẹ sẽ không đánh chết đệ đâu.

Thẩm Khê nhìn bộ dạng thành thật này của cô nhóc cảm thấy thật là bất đắc dĩ, hắn đang muốn nói gì đó nhưng Chu thị đã quay lại phòng, thấy Thẩm Khê đứng ở bên cạnh Lâm Đại, khuôn mặt của nàng lập tức lạnh tanh bước tới hỏi: - Con không phải nói không thích Đại Nhi sao, vậy tại sao bây giờ lại ngồi gần người ta đến vậy hả?

Thẩm Khê nhìn vẻ mặt bỡn cợt và dáng vẻ đắc ý kia của lão nương không biết nên giải thích như thế nào.

Đang lúc Thẩm Khê khó khăn hết sức, lại nghe thấy tiểu cô nương kia lúng ta lúng túng nói: - Nương thân, đệ đệ nói người sẽ đánh chết đệ ấy, sẽ khiến cho con phải làm quả phụ… Nương thân, người sẽ không làm như vậy đâu, đúng không?

Chu thị nghe vậy ngây ngẩn cả người, tiếp đó liền nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Thẩm Khê nói: - Giỏi lắm, tên nhóc nhà ngươi cũng dám nói xấu sau lưng lão nương, xem lão nương có đánh chết ngươi hay không.

Thẩm Khê nghe vậy, u oán vô cùng mà nhìn về phía tiểu cô nương kia, trong lòng không tiếng động hò hét, Chu thị lúc này đã đem hắn bế lên, vung mạnh tay đánh vào cái mông của hắn.

Cảm giác mình đã mất mặt vô cùng trước mặt tiểu cô nương kia, sắc mặt Thẩm Khê đỏ bừng ngay cả cái lỗ tai cũng đều đỏ lên.

Chịu đựng cảm giác đau truyền tới từ phần mông, Thẩm Khê nhìn lại, Lâm Đại đang như một đứa bé hiếu kì tò mò mà nhìn hắn, hắn nghĩ thầm rằng nha đầu kia tính toán chi li, không có chuyện còn thích tìm người làm chỗ dựa về sau cần phải đề phòng một chút. Nếu như luôn luôn bị nàng chạy tới chỗ Chu thị cáo trạng, như vậy cái mông của hắn có thể sẽ phải chịu khổ rồi.

Nữ nhân tuyệt đối không bao giờ chịu thiệt!

- Nương thân, đừng đánh nữa, đánh tiếp thì mông đệ đệ sẽ nở hoa mất! Lâm Đại do dự trong chốc lát, liền gắng lấy dũng khí tiến lên kéo lại cánh tay của Chu thị nói, vẻ mặt lo lắng.

Chu thị nghe vậy sửng sốt, lập tức ngừng tay, một bên đem Thẩm Khê buông xuống, sau đó nàng yêu thương mà đem tiểu cô nương ôm vào trong ngực, trừng mắt Thẩm Khê hung tợn nói: - Đại Nhi, về sau nếu như nó dám bắt nạt con, con cứ nói cho nương thân biết, nương thân đánh chết nó.

Lâm Đại nghe vậy, cắn môi lắc đầu liên tục, khẩn cầu nói: - Nương thân, không cần đánh chết đệ đệ, có được không?

Chu thị cười ha hả, vỗ nhè nhẹ cái đầu nhỏ của cô nhóc, sau đó ôm thật chặt cô bé, nhẹ giọng mà nói gì đó.

Thẩm Khê chỉ cảm thấy cạn lời vô cùng. Cô bé này chẳng những bụng dạ hẹp hòi, còn thật sự âm hiểm, trước là cáo trạng làm cho hắn bị ăn đòn một trận, sau đó lại xin tha cho hắn. Cố tình đối phương lại là một tiểu cô nương tính cách trẻ con, khiến cho người ta sẽ không đi hoài nghi động cơ của nàng không tinh khiết. Người như vậy vẫn là ít chọc mới tốt.

Chỉ chốc lát sau, chủ quán đã đem đồ ăn đưa lên đến bày ra trên bàn, Thẩm Khê ngửi được mùi thơm mê người kia, bụng hắn thật thất vọng mà sôi vang lên ùng ục, không khỏi gian nan mà nuốt một ngụm nước miếng xuống rồi quay đầu nhìn về phía Chu thị hỏi: - Mẹ, một bát thịt kho tàu lớn như vậy tốn hết bao nhiêu tiền thế?

Chu thị nghe vậy cười cười, nhìn Lâm Đại vô cùng yêu quý: - Tiểu tức phụ vừa mới tiến gia môn, theo lý nên ăn một bữa thật ngon, tiểu tử con bình thường thông minh, sao hôm nay lại không biết tính toán như vậy? Về sau nếu con cưới tức phụ, tiền dùng còn phải nhiều hơn đấy!

Thẩm Khê không thể không thừa nhận, vẫn là lão nương nhìn mọi chuyện rõ ràng, lập tức hắn lấy lòng nói: - Mẹ, vậy... Chúng ta nhanh ăn đi, bụng con đói quá.

Chu thị trừng mắt nhìn hắn, điềm nhiên nói: - Hôm nay, những thứ này là mẹ chuẩn bị cho Đại Nhi, con đứng một bên đi.

Thẩm Khê không thể tin được nhìn về phía lão nương nhà mình, vô cùng oán giận:

- Mẹ, con chính là con trai ruột của mẹ đấy, con lại đang tuổi ăn tuổi lớn, van cầu mẹ, để cho con ăn đi…

Lời hắn còn chưa nói hết, Chu thị đã cười lạnh một tiếng: - Mẹ còn không biết tiểu tử con sao? Bình thường nhìn một chút váng dầu hai mắt đều đã sáng rực lên, nếu để cho tiểu tử con lên bàn, Đại Nhi có thể giành được qua con sao?

Thẩm Khê bất đắc dĩ, bị Chu thị đẩy đi ra thật xa, và bị mệnh lệnh không cho phép nhúc nhích, mắt thấy từng khối thịt kho tàu óng ánh, nóng hôi hổi bị Chu thị nhét vào trong cái miệng anh đào nhỏ kia của tiểu cô nương, hắn chỉ có không ngừng mà nuốt nước miếng, tham trùng phát tác, lại không thể làm gì.

Thẩm Khê giống như cha mẹ chết, chuyện đau đớn nhất, khó chịu đựng nhất trên đời chính là có một chén thịt kho tàu thật lớn đặt ở trước mặt, mùi còn liên tiếp truyền vào mũi mà chính mình lại chỉ có thể nhìn.

Đang lúc trong lòng Thẩm Khê bi phẫn vô cùng, Lâm Đại lại lắc lắc đầu với Chu thị, cầm lấy chén cơm đặt trên bàn, dùng chiếc đũa gắp mấy khối thịt kho tàu sắc hương vị đều đủ thả vào đó, sau đó hai tay cầm lấy bát đũa, đi tới bên cạnh Thẩm Khê, đưa cho hắn, nhẹ nhàng nói: - Đệ đệ…

Nhìn bộ dạng biết điều của tiểu cô nương, Thẩm Khê chợt nhớ tới hành động của cô nương này khi cho mình cơm nắm tại ven đường, không khỏi cảm kích nhìn cô bé một cái.

Thẩm Khê tiếp nhận bát đũa, ngồi xổm tại góc tường, há mồm chính là và một hơi cơm thật lớn.

Lúc này hắn cũng bất chấp cái gì quy củ, từ lúc hắn đến thế giới này, cộng lại cũng chưa từng ăn được mấy lần thịt. Lần ăn thịt gần đây nhất chính là lúc lễ mừng năm mới, đảo mắt gần nửa năm lại qua đi, ngày thường ngoại trừ bắt cá cá chạch tanh tưởi, ngay cả một miếng thịt hắn cũng đều chưa từng lại thấy.

Thẩm Khê thề, món thịt kho tàu trước mắt chính là thứ mỹ vị nhất mà đời này hắn nếm được.

Nhìn bộ dạng thê thảm ấy của Thẩm Khê, Chu thị có chút không đành lòng, liền cho phép hắn cũng đến trên bàn ăn cơm chung.

Thẩm Khê như được đại xá, cúi đầu khom lưng đi tới bên cạnh bàn ăn, thật cẩn thận bắt đầu ăn, sợ mình biểu hiện chướng mắt, lại bị đày đi đến một bên.

Một bữa cơm này Thẩm Khê ăn đến cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Ăn xong ngày đã ngã về tây, mắt thấy hôm nay không thể nào đi tới huyện thành được, Chu thị cảm giác có chút mệt mỏi, liền quyết định ngủ lại một đêm, nằm dài trên giường nghỉ ngơi, còn lại Lâm Đại và Thẩm Khê, mắt to trừng đôi mắt nhỏ, không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ quấy rầy vị lão nương mạnh mẽ kia.

Thẩm Khê nói: - Ta đã nói với ngươi, phải gọi ta là ca ca.

Lâm Đại có chút giãy dụa, lắc đầu cự tuyệt: - Không được, tỷ hỏi qua rồi, đệ năm nay mới bảy tuổi, so với tỷ nhỏ hơn.

Thẩm Khê bất đắc dĩ, đơn giản không để ý tới nàng, hắn ngồi ở trên ghế, trừng mắt bắt đầu thất thần.

Lâm Đại lại nghĩ đến Thẩm Khê đang nhìn nàng, nàng liền thẹn thùng cúi đầu, câu nệ mà ngồi.

Thẩm Khê tính toán những chuyện sau khi vào thành lần này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi tới thị trấn, hắn sẽ nghĩ biện pháp ở lại trong thành, sau đó làm một việc để thay đổi tình cảnh trước mắt… Tốt nhất là có thể được đọc sách vỡ lòng, cho dù không thể tiến vào tư thục, ở lại trong thành so với quay về quê nhà cũng tốt hơn rất nhiều.

Thẩm Khê xuất thân thư hương thế gia, trong nhà có một vị đại bá là tú tài, xuất thân như vậy nhất định sẽ làm cho tiên sinh dạy học tâm sinh hảo cảm, mà vấn đề trọng yếu nhất của hắn hiện giờ chính là không có tiền học vỡ lòng, đợi lúc đến thị trấn, hết thảy cũng đều có thể. Nếu số mệnh đến đây, gặp được người có thể thưởng thức tài hoa của hắn, có lẽ có thể một bước lên mây, nhưng điều kiện để có tất cả nhứng điều đó chính là hắn phải ở lại trong thành.