Đảo mắt một cái lại đến kỳ thi, cô nữ sinh kỳ trước thi đứng hạng 5, so với lần trước tiến bộ hơn rất nhiều nên cô liền đem sách trả lại cho cô bé nữ sinh nhân tiện tặng cho cô bé tấm áp phích mà năm trước cô đi Nhật Bản nghe học thuật rồi mua về.
Khoát Thư Lượng cũng tham gia cuộc thi môn ngữ văn và lý còn toán học lại không tham dự nhưng thành tích được lắm, người này viết văn rất tốt, đáng tiết không làm nhà văn, cũng khó trách, nhìn xem đề bài <Gíup đỡ người gặp khó khăn> đây không phải là đề dành cho học sinh tiểu học hay sao: nào là đi đường nhặt được của rơi, giúp người già qua đường,........
------
Rất nhanh liền nghĩ đông, được nghĩ 2 tuần lễ cô liền trở về quê thăm cha mẹ. Nhưng không ngờ Trần Mặc lại gọi điện thoại tới nói về bệnh tình của Thư Lượng.
"Thư Lượng rất ngoan ngoãn ở nhà nhưng cậu ấy lại luôn nhốt mình trong phòng, bằng không cũng là ngồi ngẩn người lâm vào thế giới riêng." Ngữ khí của Trần Mặc khi nói lộ ra lo lắng, xem ra tình hình rất quan trọng.
Nắm chặt điện thoại Lục Yên Vân không nói câu nào. Tuy hành vi của Thư Lượng luôn rất bình thường nhưng cô lại cảm thấy ánh mắt hắn càng ngày càng quái.
"Lục lão sư..... Cô còn đó không?" Trần Mặc kêu vài tiếng.
"A... Tôi còn đây." Tần suất cô thất thần ngày càng cao.
...........
Ngày nghĩ thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
"Học kỳ mới toàn những điều mới" Học sinh của cô vui vui vẻ vẻ nói một câu khiến cho tất cả mọi người đều vui vẻ.
Qua năm mới mọi người đều trở nên béo. Các nữ sinh luôn hướng cô xin giúp đỡ làm thế nào để giảm cân. Cô cười dụ dỗ, chỉ cần cố gắng học tập đạt nhiều kết quả này nọ tự nhiên sẽ ốm đi. Đây là kinh nghiệm tự mình trải qua. Nhìn bộ dáng các nữ sinh một lòng muốn thử khiến cô cười không thôi.
Nhìn đến ánh mắt chuyên chú của Thư Lượng, tóc hắn đã thật dài, bây giờ cô mới phát hiện hôm nay cậu cư nhiên mặc lễ phục. Thân hình cao lớn dáng chuẩn phủ trên người bộ vest đen nhìn dáng người có vẻ gầy yếu nhưng gương mặt lại rất đẹp trai. Trên người cậu toát ra loại quý khí tao nhã đầy khí thế. Cô thật sự không hình dung ra cậu đây lại là một người hoàn mỹ đến như vậy! Hê.... Được rồi, cô thừa nhận, lúc cô nhìn cậu xem ra có vẻ ngốc.
------
Đến khi học kỳ khai giảng rồi đến rất nhiều sự kiện. Nhìn xem Trần Ba cùng với ủy viên học tập lớp kế bên thật là ái muội. Là lớp 1 của Lưu lão sư, khi ông biết được chuyện này liền muốn tìm bọn họ nói chuyện, ông mịt mờ nói khéo về chuyện tình cảm của học sinh nhưng không có nói rõ là ai. Lưu lão sư nói bóng nói gió hỏi cô khi nào thì tìm Trần Ba hỏi chuyện khuyên ngăn.
Cô liền trả lời nói trước cứ quan sát đi đã, ở tuổi này Lục Yên Vân đã trải qua nên hiểu được nếu quá bắt ép bọn nhỏ thì chúng sẽ điên cuồng phản kháng đến cùng.
Quả nhiên cô đoán không sai, Lưu lão sư không lâu liền tìm bọn họ nói chuyện. Đến mẹ của Lâm Văn Quân cũng biết việc này nên liền cấm túc Lâm Văn Quân, nhưng không quá 2 ngày thì hai đứa nhỏ này liền bỏ trốn.
Đến khi tìm được bọn họ thì hai đứa đã mất tích một ngày. Lúc ở cục cảnh sát nhìn thấy Lâm mẹ so với lúc trước cô nhìn thấy tiều tụy rất nhiều. Trần ba ba không nhịn được liền đi qua cho con trai một cái tát. Không khí trong cục cảnh sát tràn ngập chướng khí. Không nhịn được nhìn học sinh của mình như vậy cô liền nói với bọn họ hay là trước cho hai đứa nhỏ đến ở nhà của cô đi. Câu nói kia làm cho mọi người dần bình tĩnh lại, gia đình hai bên cũng đồng ý.
Bầu trời đêm đen mênh mông nhưng lại không thấy một ngôi sao. Buổi tối ở nhà cô kêu bọn nhỏ giúp cô phụ dọn dẹp trong bếp. Vốn là những đứa trẻ mười ngón tay không làm việc nặng nên bận nửa ngày liền cảm thấy mệt mỏi. Ngồi trong phòng khách 2 đứa nhỏ cũng dần trầm tĩnh lại. Cô ngồi cùng bọn họ bắt đầu kể về mối tình đầu của mình, lúc đó còn trẻ không biết như thế nào là tình yêu. Tuy thời gian ngắn ngủi nhưng đối với đoạn tình cảm với hội trưởng cô luôn rất thật lòng, nghĩ đến khi đó si ngốc yêu như vậy liền đơn giản. Nhưng lại không có nghĩ tới vấn đề trầm trọng. Không hiểu tình yêu nên rất dễ đối với người kia nói ra lời hứa. Nhưng khi chúng ta tìm được chân chính người của cuộc đời mình thì lại không dễ dàng nói ra được lời nói vĩnh viễn.
"Kia lão sư, cô còn yêu người kia sao?" Lâm Văn Quân hỏi.
"Anh ấy trong lòng tôi là một phần kí ức rất
trân quý nhưng hiện tại nó với tình yêu không quan hệ."
Trần Ba suy nghĩ một chút liền nhìn cô: "Lão sư, cô cũng phản đối bọn em cùng một chỗ sao?"
"Sẽ không, nhưng tôi hi vọng các em biết như thế nào là giới hạn và cố gắng duy trì phần hồn nhiên ở lứa tuổi của mình." Liệu Phần hồn nhiên của bọn họ có thể duy trì bao nhiu năm đâu.
Cô tiếp tục nói: "Tôi không phản đối các em kết giao, nhưng là nếu không chống đỡ được nữa thì nên biết mình nên làm những gì. Đều đã sắp trở thành người trở thành nên có suy nghĩ cân nhắc đến tương lai, đối với việc làm của mình nên có trách nhiệm. Yêu cầu duy nhất là không nên làm gì quá giới hạn."
Hiện tại bây giờ những đứa nhỏ đều rất thông minh. Không cần nói nhiều bọn chúng cũng hiểu, nếu nói quá sâu cũng khiến mọi người xấu hổ thì lúc đó không thật hiểu quả. Hai người nghe Lục Yên Vân nói xong thì cùng nhau mỉm cười. Kỳ thực cô cực kỳ không thích mới chỉ là trẻ mới lớn mà bên ngoài lại ôm hôn nhau. Cô trêu ghẹo nói.
"Nếu để tôi nhìn thấy 2 em ở những nơi đông
người ôm ôm ấp ấp nhau tôi sẽ ra tay đánh các em tại đó."
Nghe cô nói thì Văn Quân mặt đỏ bừng còn Trần Ba cũng đỏ 2 bên tai. Đột nhiên cô nhớ đến từng nghe qua một câu nói: Không phải ai cũng thích hợp cùng người kia đầu bạc răng long, có người là vì tình yêu mà học trưởng thành, có người là muốn có người bên cạnh không còn cô đơn, có người lại dùng cả đời để hoài niệm.
Sau đó bọn họ liền kể cô nghe mình như thế nào quen biết kết giao rồi ngẫu nhiên cũng nói đến tương lai tràn đầy mơ ước.