Tử Thiên đứng như trời trồng, nhìn Laveria vỡ toang dưới đất, túi đồ thì còn dở, vậy còn người, người đâu? Anh cúi xuống đất, ôm cái cây vào lòng. Cô sẽ không bao giờ để nó như thế này đâu. Chắc là đang gặp chuyện rồi. Tử Thiên lập tức gọi điện thoại cho Minh Triết và Anna. Anna tạm thời đem Laveria về nhà chăm sóc, còn Minh Triết cùng anh đi tìm cô. Anh còn nói Thiếu Tấn lục tung cái bệnh viện này
- Hộc......tôi đã kêu y tá tìm khắp nơi.....nhưng không thấy.....cũng chưa thu dọn đồ xong, cô ấy có thể đi đâu được chứ? - Thiếu Tấn chống tay lên gối thở dốc
Minh Triết đặt tay lên vai anh. Rõ ràng ánh mắt anh đã hoang mang lắm rồi, nhưng bề ngoài anh vẫn giữ vẻ điềm đạm. Là bạn, hắn rất lo cho anh, cũng như tiểu Phong. Cô gái ốm yếu mới xuất viện như vậy, có thể đi đâu được chứ?
- Yên tâm, mình sẽ cho người đi tìm ngay. Tiểu Phong sẽ ổn mà
- Ừm.... - anh nới lòng chân mày. Điện thoại trong túi quần reo - alo......
- Lâu rồi không gặp, bạn cũ..... - cái giọng thều thào đó có hóa làm tro anh cũng nhận ra được. Mặt anh lập tức đanh lại
- Có chuyện gì?
- Tôi đoán trong đầu cậu cũng đang nghĩ tới một số chuyện không hay. Nhưng đáng tiếc.....không phải tôi đâu.....
- Mày nói cái gì? - giọng anh khàn đục thấy rõ. Minh Triết đứng cạnh cũng cảm nhận được luồng khí lạnh bất thường này
- Tôi nói cậu hãy giữ bình tĩnh đi. Tôi chỉ đang chơi một số trò chơi với cô người yêu bé nhỏ của cậu thôi. Không được sao?
- Là mày làm? Muốn gì?
- Tôi nghĩ, tôi đang làm chuyện tốt. Cho cả cậu, và cả cô gái kia nữa - thấy anh im lặng, hắn ta nói tiếp - tôi chỉ biết 1 chút thông tin thôi, tìm được hay không còn tùy thuộc vào trình độ của cậu nữa. Hắn ta là kẻ mà cô ấy rất quen thuộc. Người đàn ông mà.....cô ấy mơ thấy nhiều đêm. Là người mà.....mỗi lúc nhìn vào mắt người khác, đôi mắt người đó sẽ hiện ra rõ hơn bao giờ hết.....
- Cái gì? Mày nói......alo......ALO..... - Tử Thiên siết chặt điện thoại trong tay, nhấn số gọi lại nhưng vô dụng, tắt điện thoại rồi
- Có chuyện gì? - nhìn vẻ mặt lo sợ của anh, Minh Triết hỏi. Chắc chắn là chuyện nghiêm trọng có liên quan tới cô mới khiến anh như vậy
- Lập tức, điều tra về người đàn ông đã tông chết cả nhà cô ấy - anh không nhanh không chậm lập tức yêu cầu hắn
- Tại sao lại làm vậy? - liên quan tới quá khứ của cô, Thiếu Tấn không ngần ngại hỏi
- Là hắn ta bắt cóc - Thiếu Tấn thần người ra như kẻ ngốc. Tay run run che miệng. Cô làm sao sống sót nổi qua chuyện đó đây chứ. Nếu biết.....nếu biết.....hắn không dám tưởng tượng tới nữa
- Nhưng chuyện đó đã rất lâu rồi. Hơn nữa chẳng phải cảnh sát cũng không bắt được sao? Chúng ta phải bắt đầu tìm từ đâu đây?
- Mình.....mình cũng không biết nữa..... - giọng Tử Thiên trầm xuống một bậc
Không khí lại chìm vào tĩnh mịch. Minh Triết có thể nghe thấy tâm trạng não nề của anh. Thông tin hiện giờ mà họ biết chỉ là kẻ bắt cóc. Tên tuổi, số điện thoại hay bất cứ cái gì cũng chẳng có. Giống như càng gây áp lực cho họ hơn. Tử Thiên quay đầu bỏ đi, hắn cũng không có gọi lại. Bây giờ, cứ hãy để cho anh một mình suy nghĩ
Tử Thiên đá cái thùng nước tự động bên đường. Anh điên cuồng đấm thêm vài cái nữa. Răng nghiến chặt mà lòng đau như cắt. Hạ Phong, cô hãy nói cho anh biết, anh nên làm gì mới đúng đây? Liệu cô....cô có thể qua nổi không? Liệu khi nhìn thấy người đó, cô có phát bệnh nữa không? Nếu vậy, ai sẽ đưa cô tới bệnh viện đây? Rồi tên kia, ai biết đó có phải là kẻ biến thái hay không, có làm gì cô hay không
Bao nhiêu nỗi lo lắng chèn ép làm tim anh muốn quặn thắt. Nhưng cho dù nghĩ như thế nào, anh cũng không thể nghĩ ra cách tìm ra chỗ ở của cô. Cho dù biết được thủ phạm thì sao, Tề Văn Thoại kia giống như muốn trêu tức anh vậy. Muốn anh chìm trong tuyệt vọng hay sao? Nhưng anh muốn gặp chính mặt hắn ta mà nói, cho dù chuyện này có phải là do một tay hắn ta dàn dựng hay không, cho dù có phải lật tung cả thành phố này, anh cũng nhất định tìm ra cho được cô cùng người đàn ông kia, làm cho ông ta mãi mãi không thể xuất hiện trước mặt cô nữa
Nhưng điều làm anh lo lắng nhất, đó chính là cô. Cô nhất định phải gắng gượng cho đến lúc anh tìm đến. Dù có thể mất hơi nhiều thời gian nhưng cũng mong cô hãy tin anh một lần, cố gắng cho tới lúc đó thôi. Xin cô!
Hạ Phong cử động đầu ngón tay. Cô tỉnh dậy trong một căn phòng cũ kĩ, trên một chiếc giường, không đến nỗi dơ bẩn. Tại sao cô lại ở đây? À đúng rồi, cô đã bị một người đàn ông bắt về đây? NGƯỜI ĐÀN ÔNG BẮT VỀ? Không phải là đem cô đi bán hoặc là.....ăn cô chứ? Không thể nào, có biết bao phụ nữ đẹp, tại sao lại vào tận bệnh viện bắt 1 người bình thường mà còn bị bệnh như cô chứ? Chẳng lẽ là đem cô đi bán thật
Nhưng mà từ chỗ này nhìn xuống, là một khu nhà hoàn toàn tách biệt. Hạ Phong hoang mang đi khắp phòng, đoán khoảng bây giờ đã gần tối. Tên kia có khi nào sắp vào đây hay không? Cô hoàn toàn ngay cả chút sức chống đỡ cũng không còn, làm sao đối mặt với chuyện đáng sợ này đây. Giám đốc, còn có anh, anh không thấy cô nhất định sẽ đi tìm, nhất định sẽ vậy. Anh sẽ sớm tới cứu cô thôi, phải không?
Cạch.....Mãi suy nghĩ, Hạ Phong không để ý tiếng bước chân lại gần. Đến khi cửa mở, cô mới giật mình nhìn lên. Gương mặt người đàn ông sau chiếc mũ lấp ló. Bộ đồ cùng dáng vẻ này, cô thấy rất quen. Đây chẳng phải là người đàn ông thường đứng trước công ty đây sao? Ông ta đã để ý cô từ lâu rồi sao? Không phải chứ? Công ty của cô cũng có nhiều mỹ nữ lắm mà.....
Bây giờ cô hoàn toàn chẳng có cảm giác gì cả. Chỉ thấy bàn tay bịn rịn mồ hôi mà thôi. Hắn ta tiến lên vài bước, cô lại chầm chậm lùi ra sau. Cô phải làm gì đây? Nhìn bộ dạng giống như tội phạm của hắn ta, cô cả người cứ mềm nhũn cả ra. Bây giờ cả phòng chỉ có 2 người, cô phải làm sao để thoát khỏi đây? Không lẽ, tuổi thanh xuân của cô đến đây là chấm dứt hay sao?
- Ông.....
- Cô gái.....không nhớ ra tôi sao? - đầu dần ngẩng lên, Hạ Phong rụt rè nhìn theo
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy. Cô đã nhận ra ngay. Cho dù đó là khoảng thời gian lâu đến nhường nào. Ánh mắt chỉ cần nhìn 1 lần vẫn có thể nhận ra. Chính là người đó, chính người đàn ông trong cái đêm tai nạn đó, đã cướp đi tính mạng của cả nhà cô. Sau khi nhận ra điều đó, Hạ Phong lập tức run cả người, ngồi sụp lên giường
Tay chân cô bắt đầu hoảng loạn. Cô vì muốn giữ tay mình khỏi run liền co gối lại ôm thật chặt. Không thể nào sai được, chính là hắn, chính hắn, là hắn. Kẻ đã giết ba mẹ cô, kẻ mà cô luôn ám ảnh suốt 7 năm trời, hiện đang đứng trước mặt cô đây. Cô phải cư xử như thế nào cho đúng đây
- Ông.....
- Xem ra trí nhớ cô rất tốt. Bởi vì suốt nhiều năm nay, cô vẫn sống với hình ảnh của tôi trong đầu kia mà
- ÔNG IM NGAY!!!