Hân Hoan

Chương 116: Phiên Ngoại 2 – Mộng




“May mà chỉ là một giấc mơ.”

Tống Dụ dựa vào cha dựa vào tài nguyên mãi mà không nổi được, cuối cùng nhờ Lê Chiêu mà nổi đình nổi đám, dạo gần đây đang diss thẳng mặt Đặng Quang cũng đóng cùng bộ phim “Dáng hình không trung”.

Ngoại hình Đặng Quang không tồi, bởi vì nhà nghèo, nên marketing bán thảm, mấy tháng qua có được không ít fan trung thành. Fan hâm mộ nhà cậu ta ghét nhất là dạng rich kid nhà có mỏ như Tống Dụ, bình thường đều gọi Tống Dụ là thằng tinh tướng hoặc là chó dựa hơi.

Tống Dụ là kiểu người hiền lành chịu bị ăn chửi ư?

Đương nhiên không rồi, hắn lập tức mời luật sư khởi tố fan hâm mộ của Đặng Quang, sau khi thắng kiện, phòng làm việc còn đăng thông cáo, khiến fan Quang lập tức coi Tống Dụ là kẻ thù số một.

Lúc nhận phỏng vấn, có phóng viên hỏi: “Anh Tống, có cư dân mạng nói anh dựa hơi Lê Chiêu nên mới có thể nổi tiếng, anh có ý kiến gì với cách nói này không?”

“Bạn cư dân mạng này chắc không phải fan hâm mộ nghệ sĩ nhà nào đó chứ?” Tống Dụ không bị vấn đề này chọc giận, hắn liếc mắt nhìn thẻ tên trên ngực phóng viên, “Tôi dựa hơi bằng thực lực, còn không cho tôi nổi tiếng à?”

Mọi người cười to, sau khi video phỏng vấn này được đăng lên, các cư dân mạng cũng thấy buồn cười.

“Anh giai dựa hơi bằng thực lực mà còn kiêu ngạo gớm.”

“Làm người đường đường chính chính, dựa hơi quang minh chính đại.”

“Nói có sách mách có chứng, mặc dù diễn xuất của Tống Dụ trong “Nữ tổng tài bá đạo” ngứa mắt thật, nhưng tiến bộ rất rõ rệt, ví dụ như trong “Thiên ca” và “Dáng hình không trung”, diễn xuất của cậu ấy vẫn online.”

“Chỉ là tín hiệu bất ổn, thi thoảng lại rớt mạng.”

“Nhưng mà người ta không mua bài khoe khoang diễn xuất, đâu giống như ai kia, khóc mà cứ như cười vậy, còn không biết xấu hổ khoe diễn xuất.”

“Có phải người nào đó không? Muốn dựa hơi Lê Chiêu, ai dè từ phòng làm việc cho đến fan hâm mộ của Lê Chiêu đều không liếc nhìn lấy một cái.”

Người mà các cư dân mạng này nói tới chính là Đặng Quang, sau khi doanh thu phòng vé “Dáng hình không trung” đạt kỷ lục, các diễn viên phụ trong bộ phim cũng nổi lên theo, Đặng Quang nhân cơ hội nhận vai nam chính cho hai bộ phim thần tượng, cuối cùng cũng có chút tiếng tăm trong giới.

Kể từ đó, cậu ta bắt đầu lên hình tượng nghèo khổ, yêu nghề kính nghiệp, thi thoảng mua bài dìm hàng tiểu sinh lưu lượng khác, còn muốn biến mình thành Lê Chiêu thứ hai.

Hành động như vậy, Đặng Quang đã đắc tội không ít người.

Đương nhiên, trong mắt fan Quang, Đặng Quang là thiên sứ thuần khiết nhất thế gian, cả thế giới đều hãm hại anh nhà họ, anh nhà chỉ có một mình họ, đáng thương tới nhường nào.

Nghệ sĩ mấy nhà khác cảm thấy hết sức buồn nôn với hành động của Đặng Quang, fan Quang cũng cảm thấy mình rất ghê gớm, thậm chí có một lần còn giở thủ đoạn với Lê Chiêu.

Sau đó bị fan Lê dạy bọn họ nên làm người thế nào.

Từ đó fan Quang thấy fan Lê liền đi đường vòng, chỉ dám ngấm ngầm phàn nàn đâm chọc mấy câu.

Không đánh được Lê Chiêu, chẳng lẽ không đánh được Tống Dụ? Bọn họ cứ đinh ninh Tống Dụ là quả hồng mềm, ai ngờ Tống Dụ lại thích chơi lớn cho thiên hạ trầm trồ, làm đến mức fan Quang mặt xám mày tro, hết sức mất mặt.

Đặng Quang bị mất mặt như vậy, buồn bực không lên tiếng, mãi đến ngày hôm ấy hắn tham gia một chương trình, đột nhiên bật khóc nức nở trước ống kính.

Vừa khóc vừa nói mình mới gia nhập showbiz không hiểu chuyện, đắc tội người không nên đắc tội.

Fan Lê, fan Cá: Ủa gì dạ, ai biết đâu.

Blogger nhân cơ hội bon chen, đoán xem người “không nên đắc tội” mà Đặng Quang nói tới là ai.

Đặng Quang đang dương dương tự đắc thì nhận được điện thoại của công ty, nói rằng kịch bản định nhận cho cậu kia, bởi vì công ty cảm thấy hình tượng không phù hợp, nên sắp xếp cho một người mới khác.

Thông báo mà quản lý lên sẵn cho cậu ta cũng hủy bỏ hết, hành động lần này khiến trong lòng cậu ta cảm thấy hết sức bất an.

Cậu ta không thể nhịn được nữa, tìm tới quản lý hỏi lý do.

Quản lý cười gằn: “Cậu quên trước đó cậu vừa làm gì rồi à, đừng trách công ty không giúp cậu.”

Đặng Quang giật mình, chẳng lẽ… chuyện lần trước cậu yêu đương với con trai bị đám phóng viên phát hiện ra? Công ty bất mãn với cậu, nên quyết định từ bỏ cậu?

Cậu không tài nào tưởng tượng nổi, nếu chuyện tình cũ của mình bị bóc ra, các fan hâm mộ sẽ nghĩ sao về mình?

Càng khiến cậu phẫn nộ hơn cả, Lê Chiêu và sếp tổng Thương Hoàn ra ngoài đi chơi với nhau thường xuyên bị truyền thông và fan bắt gặp, nhưng cả thế giới giống như bị mù, cứ luôn miệng nói đây là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa khiến trời đất cảm động.

Tình huynh đệ cái quần què!!

Rõ ràng hai người kia có chân trong với nhau.

Nếu mắt chỉ để trưng thì hiến cho người cần đi!!

Đang lúc tức giận, một quảng cáo pop-up nhảy ra.

Một hàng chữ to đùng đập vào mắt của Đặng Quang.

【Theo chân một ngày của nghệ sĩ, Lê Chiêu dẫn quay phim tới thăm công ty Thương Hoàn thần bí.】

Dẫn phóng viên tới công ty người yêu, còn bạn bè tốt cái quái gì??

Nguyên một đám mù lòa.

Lê Chiêu vốn không định nhận lời mời của chương trình này, mãi đến khi cậu phát hiện Án Đình tạo tài khoản clone len lén theo dõi super topic Thương Lê.

Một trái tim muốn show ân ái ngo ngoe muốn trỗi dậy.

Thân là một chàng trai hợp cách, đương nhiên phải thỏa mãn mong muốn nhỏ bé của người yêu, thế là sau khi Lê Chiêu và phòng làm việc thảo luận xong xuôi, quyết định nhận lời chương trình tới làm khách mời.

Lê Chiêu có thể nhận lời mời như vậy, ekip chương trình rất vui. Rất hiếm khi Lê Chiêu nhận lời tham gia các chương trình truyền hình, có cư dân mạng phỏng đoán bởi trong “Quy ẩn sơn lâm” cậu bị ban tổ chức hành thảm quá, cho nên có bóng ma trong lòng với mấy chương trình giải trí.

Suy đoán này được phần lớn các cư dân mạng tán thành, cho dù chính bản thân Lê Chiêu đã đứng ra làm sáng tỏ, nhưng “Quy ẩn sơn lâm” vẫn phải gánh nồi này trên lưng, không bỏ xuống được.

Đây là chương trình độc quyền do kênh Ớt Xanh video đầu tư, mấy kỳ trước tỉ lệ người xem và độ thảo luận không tồi. Chương trình áp dụng phương pháp quay trực tiếp ở hiện trường rồi biên tập hậu kỳ để phát sóng.

Chỉ cần là hội viên cao cấp của Ớt Xanh Video thì có thể vào kênh trực tiếp, quan sát hành trình một ngày của nghệ sĩ.

Sáng sớm ngày ra, đoàn quay phim đã tới nhà Lê Chiêu ghi hình, lần này Lê Chiêu không chuẩn bị bữa sáng cho các nhân viên làm việc, mà thay đồ dẫn họ tới nhà bên cạnh ăn chực.

“Bữa sáng nhà bạn em phong phú hơn nhiều.” Lê Chiêu mở cửa ra, thuần thục dùng vân tay mở cửa biệt thự nhà đối phương, “Theo em đi, chắc chắn các anh không hối hận đâu.”

Quay phim nghĩ, đối phương còn trao quyền vào cửa cho Lê Chiêu như vậy, quan hệ tốt đến mức mặc chung quần luôn còn gì.

“Thưa cậu Lê.” Mọi người vừa vào cửa, có một vệ sĩ mặc đồng phục tới chào hỏi, họ thấy sau lưng Lê Chiêu có hai người giống như quay phim, “Sáng nay cậu nhà có cuộc họp, nên đã tới công ty, bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi.”

“Sao hôm nay đi làm sớm thế?” Lê Chiêu vừa vào nhà, vừa chào hỏi thợ cắt tỉa vườn hoa, bất cứ ai cũng có thể thấy được, cậu rất quen thuộc với những người này.

Vào nhà chính, quay phim nhìn thấy bữa sáng phong phú trong phòng ăn, cả bàn ăn đầy đủ như trong phim nhà giàu.

“Sao nhiều thế?’ Lê Chiêu gọi quay phim ngồi lại ăn với mình.

“Cậu có khách tới, cho nên dặn nhà bếp làm nhiều một chút.” Quản gia hơi cúi đầu, “Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ.”

Nhóm quay phim cố định máy quay lại, chọn một góc máy quay không thể quay tới để ngồi xuống ăn.

Đúng là phải nói, bữa sáng của nhà giàu ngon thật sự luôn.

“Bác quản gia à, bác giữ bánh bao con thỏ này cho cháu, chiều cháu về hâm nóng lại ăn ạ.” Ăn sáng xong, Lê Chiêu không quên dặn quản gia cất bánh bao mình chưa ăn vào tủ lạnh.

Bình luận kênh trực tiếp chạy dài.

“Thanh niên Lê Tiểu Chiêu hết sức tiết kiệm, bánh bao sáng không ăn hết để về hâm nóng ăn sau.”

“Dẫn khách sang nhà hàng xóm ăn chực, hahahahaha đây không phải tiết kiệm mà ki bo thì có.”

“Lầu trên đừng bôi nhọ Chiêu Chiêu thế chứ, thím không thấy Lê Chiêu có quyền vân tay vào nhà này à?”

Ăn chực bữa sáng xong, Lê Chiêu đi dạo trong vườn hoa vài vòng, cầm chìa khóa xe, vào gara lấy một chiếc xe.

Quay phim: “Chiêu Chiêu, xe này của bạn cậu à?”

Lê Chiêu: “Xe của em ạ.”

Ủa thế sao xe của cậu lại ở trong gara nhà bạn????

Buổi sáng tới studio dạo một vòng, phía studio cũng biết hôm nay ekip ghi hình một ngày của Lê Chiêu, cho nên không sắp xếp việc gì khác để giữ bí mật nội dung công việc.

“Em dẫn các anh đi xem nội bộ ở giải trí Dâu Tây một chút.” Lê Chiêu dẫn quay phim lên tầng, “Bên đây là phòng của chị Phân Phân, nhưng hôm nay chị Phân Phân không ở đây, chị ấy chụp trang bìa tạp chí rồi.”

Sau đó Lê Chiêu lại dẫn quay phim lên phòng luyện tập, trong đó có rất nhiều người đang luyện vũ đạo, mệt mỏi vã mồ hôi.

“Một phút trên sân khấu, mười năm dưới khán đài, các đàn em trong công ty em đều rất cố gắng.” Lê Chiêu hạ giọng, “Đi mau đi mau, chúng ta đừng làm phiền họ luyện tập.”

Dọc đường đi thi thoảng lại gặp một vài người mới, bọn họ đều lộ mặt trong màn hình trực tiếp.

“Phía trên em không lên được, đấy là văn phòng của sếp tổng.” Lê Chiêu vội ho một tiếng, “Sếp tổng công ty em không dám chọc vào, nhưng em có thể dẫn mọi người xem văn phòng của sếp tổng nhà khác.”

Quay phim: “Ai vậy?”

Lê Chiêu cười hì hì: “Đi tới văn phòng bạn thân của em, dọa anh ấy một trận.”

Các cư dân mạng xem trực tiếp sôi trào.

“Ôi vãi, Lê Chiêu định dẫn quay phim tới Thương Hoàn à?”

“Thật hay đùa vậy, Lê Chiêu thân với sếp tổng Thương Hoàn đến thế cơ à?”

Trong mắt rất nhiều người, có lẽ Lê Chiêu có mấy phần giao tình với sếp tổng Thương Hoàn, nhưng địa vị thân phận hai người chênh lệch quá lớn, có lẽ thực tế hai người ở bên nhau không tốt như truyền thông đưa tin.”

Nhưng mà… Lê Chiêu dám đưa quay phim tới tổng bộ Thương Hoàn á?

Sự thật chứng minh, Lê Chiêu dám thật.

Cậu lấy hai hộp cơm trưa dinh dưỡng trong nhà bếp, sau đó lái xe tới dưới tòa nhà Thương Hoàn.

Quay phim hơi kích động, chỉ sợ bảo vệ của Thương Hoàn đuổi họ ra ngoài, lúc bước vào cổng lớn, đôi chân hơi run run.

Nhưng bảo vệ không cản họ lại, còn nở nụ cười thân thiện với Lê Chiêu.

Tiếp tân cũng không cản họ, thậm chí một tiếp tân trong đó còn nói với Lê Chiêu: “Chiêu Chiêu, chào buổi trưa.”

“Chào buổi trưa.”

Lê Chiêu dẫn họ vào thang máy chuyên dụng cho quản lý cấp cao. Quay phim hỏi: “Chiêu Chiêu, cậu có vẻ quen với tiếp tân nhỉ?”

“Vâng.” Lê Chiêu gật đầu.

Quay phim: “……………”

Đây là niềm vui của việc làm bạn với đại gia à?

Dân mạng: “Không hiểu sao tui thấy… ánh mắt tiếp tân và bảo vệ nhìn Lê Chiêu, giống như đang nhìn sếp mình.”

“Aaaaaaa, đúng vậy, nhất định trong lòng các nhân viên này, Chiêu Chiêu là cậu chủ của họ.”

“Fan CP lại điên rồi.”

Cửa thang máy vừa mở ra, quay phim đã thấy sếp tổng Thương Hoàn đứng đợi trước cửa ra vào.

“Có phải anh lén xem trực tiếp không?” Lê Chiêu đưa hộp cơm đã đóng gói xong cho Án Đình, “Nên mới biết em sắp tới?”

“Ừm.” Án Đình tự nhiên nhận lấy hộp cơm, “Đi theo anh.”

Đi trên sàn nhà sáng đến độ có thể soi gương, hai anh quay phim hơi dè dặt, sợ mình quay phải bí mật thương nghiệp không nên quay.

Bước vào phòng nghỉ bên cạnh, bên trong có cơm trưa đã được chuẩn bị kỹ càng.

Đây là cơm chuẩn bị cho quay phim.

Quay phim hết sức cảm động, lặng lẽ ôm lấy hộp cơm, tiến vào góc kín bắt đầu ngồi ăn.

Vừa ăn vừa nhìn một chút, bọn họ loáng thoáng cảm thấy.. Lê Chiêu và Thương Hoàn có phải quá thân thiết rồi hay không?

“Tui thấy Chiêu Chiêu lén gắp xương sườn trong bát anh em mình.”

“Chân gà cũng không bỏ qua.”

“Anh sếp này hiền thật sự luôn, còn đưa khăn tay cho Lê Chiêu nữa.”

CP đang khóc thét, thuyền họ chèo là thật, là thật đó!!

Fan Lê: “Huhuhuhu, đúng là tình huynh đệ cảm động đất trời.”

Fan Lê bình thường Lê Chiêu nhíu mày một cái cũng có thể nhìn ra được cậu ấy không vui, chẳng lẽ không nhìn ra được gì thật sao?

Fan Lê cười mà không nói.

Có đôi khi biết mà không nói cũng là một cách để bảo vệ cục cưng nhà mình.

Tống Dụ lén lút xem trực tiếp mà vụng trộm lau mồ hôi mấy lần vì hành động của Lê Chiêu với Án Đình, hai người này to gan lớn mật thật đấy, không sợ bị người ta bóc ra à?

Đêm xuống, Tống Dụ lại mơ một giấc mơ.

Hắn mơ mình đứng trước linh đường, trên đó treo một bức ảnh đen trắng của Lê Chiêu, cậu cười đến là rạng rỡ.

Chương trình nào mà chơi ác vậy, đến chuyện này mà cũng dám lôi ra đùa?!

Hắn muốn lao tới, nhưng lại bị trợ lý ngăn cản.

“Anh Tống à, anh đừng làm loạn, đây là linh đường, có rất nhiều nghệ sĩ và cánh truyền thông đang nhìn vào đấy.”

Tống Dụ ngạc nhiên nhìn lại, bấy giờ mới thấy bốn phía xung quanh có rất nhiều tai to mặt lớn trong showbiz, những người này ai nấy đều mặc áo đen, cầm hoa trắng, sắc mặt rất đỗi bi thương.

Đầu hắn ong lên, qua nửa buổi vẫn chưa hoàn hồn lại.

Tang lễ của Lê Chiêu?

Lê Chiêu trong ảnh rõ ràng vẫn còn rất trẻ, sao có thể….

“Cậu ấy chết thế nào?” Tống Dụ nhận ra giọng mình hơi nghẹn ngào.

Hừ, sao hắn có thể đau lòng vì Lê Chiêu chứ.

“Nghe nói là vất vả quá mà chết.” Trợ lý nhỏ giọng nói, “Trước kia quay phim quá liều mạng, mấy năm nay lại không được nghỉ ngơi tử tế….”

“Ôi…” Trợ lý thở dài, “Nghe nói phần lớn thu nhập của cậu ấy đều quyên góp cho các tổ chức từ thiện, bình thường cũng không có sở thích gì, cùng lắm chỉ ra ngoài ăn một chút đồ nướng, cả đời không được hưởng thụ gì, cũng không biết cậu ấy nghĩ sao.”

“Sao lại có chuyện ấy được, không phải cậu ta với sếp tổng Thương Hoàn.. là bạn tốt hay sao?”

Trợ lý kinh hãi nhìn hắn, thể như hắn vừa nói điều gì hết sức đáng sợ: “Anh Tống à, anh sao vậy?”

“Tôi nói gì sai à?”

“Tiên sinh Án Đình kia, đã qua đời từ mười năm trước rồi…”

Án Đình qua đời, mà Lê Chiêu cũng đã chết rồi?

Nói vớ nói vẩn, hai tên dở người này hôm nay còn show ân ái trước ống kính mà, làm gì có chuyện đó?

Tống Dụ kinh ngạc vã mồ hôi lạnh, ngồi bật dậy khỏi giường, mới phát hiện ra vừa rồi mình chỉ nằm mơ mà thôi.

Hắn mở điện thoại ra, Lê Chiêu và Án Đình đang ở trên mục tin hot.

#Có một tình huynh đệ, gọi là Thương Lê#

Phù.

Tống Dụ nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài ô cửa, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

May mà chỉ là mơ.Lời tác giả:

Bây giờ xin mời bạn học Chiêu Chiêu và Đình Đình lên sân khấu cúi đầu cảm ơn với tất cả mọi người.

Cảm ơn mọi người, bộ truyện đã kết thúc, nhưng tình yêu của Chiêu Chiêu và Đình Đình sẽ không dừng lại ở đây.M: Quào, cuối cùng cũng hoàn rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua.

Mình theo bộ này khi tác giả vẫn còn viết những chương đầu, thực ra khi đó mình nghĩ tuyến tình cảm bộ này sẽ phát triển nhanh hơn, nhưng không ngờ lại là một bộ chậm nhiệt, dẫu vậy đây vẫn là một bộ truyện sảng văn vả mặt rất đáng yêu thích hợp đọc giải trí trong những ngày nghỉ học vì dịch =))). Hy vọng mọi người đã có những phút giây vui vẻ khi đọc bộ truyện này. Cảm ơn mọi người nhiều.