Trong lúc Tống Tư Thư đang đứng trầm tư với mớ cảm xúc hỗn độn thì đột nhiên có một Alpha mặc vest cầm theo một túi đồ đi qua, hình như là anh ta đang tìm kiếm ai đó. Tống Tư Thư thấy người đó có hơi quen, rồi cậu bỗng nhớ ra có lẽ là thư ký của Cố Nghiêu, người đã từng đến nhà giao tài liệu cho hắn. Cậu nghĩ chắc là thư ký đang tìm Cố Nghiêu, thế là cậu nhẹ nhàng gọi anh ta lại, hỏi có việc gì không.
Thư ký thấy Tống Tư Thư thì cười nói: "Không có gì quan trọng cả, chỉ là tuần trước ngài Cố trải qua kỳ mẫn cảm rồi để quên một số món đồ, tôi sợ ngài ấy cần gấp nên mang qua đây. Có cậu ở đây tôi đưa cho cậu cũng được."
Tống Tư Thư không nhận lấy đồ ngay, cậu nghi ngờ hỏi: "Chú ấy vắng mặt một tuần là vì kỳ mẫn cảm sao?"
"Đúng vậy! Ngài Cố có một nơi dùng để vượt qua kỳ mẫn cảm, trước giờ vẫn thường xuyên như vậy." Dường như thư ký không nhận thức được việc Cố Nghiêu đã kết hôn mà vẫn phải một mình trải qua kỳ mẫn cảm là không ổn cả. Trong mắt họ, Tống Tư Thư vẫn chỉ là một đứa trẻ của cuộc hôn nhân thương mại này mà thôi.
Tống Tư Thư im lặng nhận lấy đồ. Sau khi thư ký rời đi, cậu không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, cậu gọi taxi rồi rời khỏi đó.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)Khi xe gần đến nhà của cậu và Cố Nghiêu, cậu thấy Cố Nghiêu gọi điện cho mình. Từ khi kết hôn Tống Tư Thư đã luôn kìm nén cơn giận nhỏ bé của mình, giờ đây mọi thứ bỗng dưng lại bùng nổ, cậu tức giận không bắt máy.
Trở về nhà, cậu cứ ngồi trên ghế sofa, nhìn màn hình điện thoại liên tục sáng lên rồi tắt đi, cuộc gọi và tin nhắn đến không ngừng, cậu vẫn không nhận điện thoại.
Một lúc lâu sau, Tống Tư Thư nghe thấy tiếng xe của Cố Nghiêu. Cậu thấy Cố Nghiêu bước vào nhà với vẻ mặt lo lắng chưa từng thấy. Khi thấy Tống Tư Thư ngồi trên ghế sofa, Cố Nghiêu cau mày, hắn tức giận hỏi: "Tại sao em lại tự động rời đi sớm như vậy? Tại sao lại không bắt máy?"
Tống Tư Thư không muốn nói chuyện với hắn, cậu trả lời một cách qua loa: "Trời lạnh, điện thoại hết pin."
"Lạnh thì có thể tìm tôi, em là Omega mà lại đi lang thang ở một nơi xa lạ như vậy, em có biết như vậy nguy hiểm đến mức nào không?" Cố Nghiêu dù rất tức giận nhưng vẫn không trách móc cậu, mà ngược lại còn lo lắng cho sự an toàn của cậu.
Tống Tư Thư thấy thế cũng rất ấm lòng, nhưng sự khúc mắc trong lòng vẫn chưa được giải quyết, cơn giận không dễ gì nguôi ngoai.
"Chẳng phải em đã về nhà an toàn rồi sao? Em mệt rồi, đi ngủ đây." Nói xong, Tống Tư Thư đứng dậy định lên lầu.
Cố Nghiêu cũng thấy hình như Tống Tư Thư đang giận dỗi, nhưng hắn không biết vì sao cậu lại nổi giận. Hắn chỉ có thể kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Em đang giận đúng không?"
"Em đã nói rồi, em không có giận! Chú đừng hỏi gì nữa!" Tống Tư Thư tủi thân vô cùng, những cảm xúc lộn xộn trong đầu cậu dần hiện lên.
"Tôi biết em vẫn còn trẻ nên đôi lúc sẽ hơi bốc đồng, nhưng em phải nói ra thì chúng ta mới giải quyết được!" Cố Nghiêu là người luôn muốn giải quyết vấn đề ngay lập tức, nên hắn tuyệt đối không để Tống Tư Thư đi ngủ mà không nói rõ vấn đề.
Tống Tư Thư vốn đã cảm thấy khoảng cách tuổi tác giữa họ là một vấn đề, giờ đây lại nghe Cố Nghiêu nhắc đến tuổi tác khiến cậu không thể nhịn được nữa.
"Đúng vậy! Em còn trẻ, trong mắt chú em chỉ là một thằng nhóc, là một đứa nhóc ngây thơ chẳng làm nên tích sự gì cả." Cậu vừa nói, nước mắt vừa liên tục rơi xuống.
"Tôi nói vậy khi nào?" Cố Nghiêu nhìn thấy nước mắt của Tống Tư Thư thì không khỏi lúng túng.
Tống Tư Thư thầm chửi bản thân vì đã rơi nước mắt làm hỏng mọi chuyện, cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc để giọng nói bình tĩnh hơn, cậu ngẩng đầu lên hỏi Cố Nghiêu câu hỏi mà cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng.
"Vậy tại sao chú lại phải tự mình trải qua kỳ mẫn cảm?"
Cố Nghiêu cũng bị câu hỏi này làm cho bối rối, hắn không biết vì sao chủ đề này lại chuyển sang chủ đề kỳ mẫn cảm. Hắn cố gắng đoán xem Tống Tư Thư đang tức giận vì điều gì.
"Em cảm thấy tức giận khi tôi đã biến mất một tuần mà không thông báo cho em sao? Đây đúng là lỗi của tôi, nhưng lúc đó quá đột ngột."
"Ý em là, tại sao chú lại không để em giúp chú vượt qua kỳ mẫn cảm? Chúng ta đã kết hôn rồi, ở nhà có Omega có thể giúp chú, tại sao chú lại đi đến nơi khác?" Tống Tư Thư cảm thấy việc cứ vòng vo sẽ chẳng có ý nghĩa gì, nên cậu đã thẳng thắn hỏi câu hỏi mà mình thật sự muốn biết.
Cuối cùng Cố Nghiêu cũng hiểu được vấn đề, khuôn mặt hắn dần trở nên phức tạp hơn, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Tống Tư Thư.
"Em có biết điều gì sẽ xảy ra khi một Omega xuất hiện trong kỳ mẫn cảm của Alpha không?"
Tống Tư Thư bị ánh mắt của hắn làm cho luống cuống. Dù cậu chưa có kinh nghiệm nhưng cậu đã học qua môn sinh lý, cậu biết Alpha trong kỳ mẫn cảm có thể mất kiểm soát. Nhưng thầy giáo cũng nói rằng sự an ủi của Omega có thể giúp Alpha bình tĩnh hơn.
"Em biết, nhưng em cũng biết rằng pheromone của Omega có thể dễ dàng giúp Alpha vượt qua kỳ mẫn cảm. Em chỉ muốn giúp chú mà thôi." Dưới ánh mắt nghiêm túc của Cố Nghiêu, giọng Tống Tư Thư càng ngày càng nhỏ.
Vừa dứt lời, Tống Tư Thư nghe thấy giọng nói của Cố Nghiêu, tuy giọng nói không lớn nhưng có tính xác thương cực kỳ cao, toàn thân cậu lập tức đỏ rực.
"Em đánh giá quá cao khả năng kiềm chế của tôi rồi đó."
"Tôi sẽ làm chuyện đó với em và sẽ đánh dấu em."
Nghe hắn nói vậy, Tống Tư Thư lập tức bỏ chạy, cậu nhanh chóng chạy về phòng, cậu kéo chăn lên phủ đầu để che đi gương mặt đang đỏ bừng của mình. Cậu thầm gào thét: "Aaaaa, chú đang nói gì thế?"
Cố Nghiêu nhìn bóng dáng Tống Tư Thư chạy đi mà không đuổi theo, thay vào đó, hắn rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, sau đó trầm tư nhìn về phía phòng của cậu.
Mấy ngày sau, Tống Tư Thư cố tình tránh mặt Cố Nghiêu, cậu tự mình tuyên bố một cuộc chiến lạnh với hắn.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)Sắp đến sinh nhật lần thứ 20 của Tống Tư Thư, ba mẹ và bạn bè của cậu đã chuẩn bị một buổi tiệc sinh nhật cho cậu. Trước khi xảy ra chiến lạnh, Tống Tư Thư đã nghiêm túc lập kế hoạch trải qua ngày sinh nhật với Cố Nghiêu. Nhưng giờ đây, hai người không nói chuyện với nhau được câu nào.
Tống Tư Thư tự lập cho mình một kế hoạch nhỏ, cậu nghĩ nếu mình không thể hòa nhập vào thế giới của Cố Nghiêu, nếu hắn không chia sẻ kỳ mẫn cảm với cậu, thì cậu cũng sẽ không nói cho Cố Nghiêu về sinh nhật của mình.
Thấm thoắt đã đến ngày sinh nhật của cậu, đột nhiên ngày hôm đó Cố Nghiêu về nhà sớm hơn thường lệ. Còn Tống Tư Thư thì ra ngoài mà không báo trước. Tuy Cố Nghiêu có hơi không vui nhưng hắn cũng không can thiệp vào tự do của Tống Tư Thư.
Lúc này, trong phòng karaoke cao cấp, bạn bè từ thời thơ ấu và đại học của Tống Tư Thư đang hát mừng sinh nhật cậu, hát xong thì thúc giục Tống Tư Thư uống một ly rượu. Tống Tư Thư không thích uống rượu, nhưng cậu không thể từ chối được nên đành uống cạn một ly.
Bỗng có một người lên tiếng hỏi cậu: "Tiểu Thư, chồng cậu đâu? Chú ấy không tổ chức sinh nhật cho cậu à?"
"Chú ấy đang tăng ca."
Tống Tư Thư vốn đã không vui, bây giờ nghe nhắc đến Cố Nghiêu cậu càng cảm thấy buồn bã. Cậu nói Cố Nghiêu đang bận, nhưng trong lòng lại thầm mắng hắn: "Chồng gì chứ, chú ấy đâu phải là chồng của mình."
Trước đây khi được bạn bè chúc mừng sinh nhật, Tống Tư Thư rất vui vẻ. Nhưng tối nay, cậu lại thấy trống rỗng vô cùng, cậu chỉ có thể liên tục uống rượu để cố gắng lấp đầy khoảng trống ấy. Bạn bè thấy vậy còn trêu chọc rằng dù đã kết hôn nhưng khả năng uống rượu của cậu vẫn đang càng ngày càng tăng lên đó.
Trong khi đó, Cố Nghiêu ở nhà đợi mãi mà không thấy Tống Tư Thư về, đột nhiên hắn nhận được cuộc gọi từ ba mẹ của Tống Tư Thư.