Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Hắn Đang Vờ Sợ Hãi - Chương 64: 64: Hắn Đang Vờ Sợ Hã




Hí tinh (戏精): Một thuật ngữ bên Trung chỉ những người diễn sâu, diễn xuất tài tình như diễn viên trên phim. (để sang chế độ trích dẫn)

- --

Triển Thần đúng là dị năng tốc độ cấp một, tốc độ chạy nhanh hơn Dư Uyển Ương rất nhiều, hai cô ra đường đúng là cảnh một người bị người còn lại lôi đi.

Mặt trời vẫn chưa mọc, chỉ có ánh sáng mờ ảo khuất trong làn mây, khi cả hai đến chợ nhân viên vẫn đang lắc lư phân loại hàng hóa và quét tước vệ sinh. Ngón tay và khuôn mặt của Dư Uyển Ương đỏ bừng vì gió lạnh, cô vỗ hai tay vào nhau rồi hà hơi cho ấm sau đó nắm lấy ngón tay cũng lạnh như băng của Triển Thần đặt chung một chỗ xoa xoa vào nhau.

"Đừng đứng ở cửa, mau vào đây tránh gió." Một chị gái trẻ trông dễ thương vẫy tay với hai người họ, "Muốn đổi gì? Tôi lấy trước ra cho các cô."

Triển Thần vì một loạt chuyện đã gặp phải trong khu an toàn nên có hơi sợ người lạ nên vô thức cúi đầu trốn sau lưng Dư Uyển Ương, Tiểu Ngư lại cong khóe môi cảm ơn chị gái: "Tốt quá, cảm ơn chị!"

"Chúng tôi muốn đổi 100g muối,... ừm, Tiểu Thần xem đổi rau gì?"

So với những điểm tập trung nhỏ tự do đoàn kết lợi thế của những khu an toàn lớn chính là có nhiều nhân lực lẫn vật lực hơn, tài nguyên cũng càng thêm dồi dào. Mặc dù đất đai canh tác và nguồn cung cấp nước, điện đang thiếu hụt nhưng đối với những kẻ thiếu tiền thì chẳng có gì là không mua được hết.

"Tôi sao cũng được."

"Vậy tiếp tục hầm bắp cải và giá đỗ, thịt xông khói lần trước mua vẫn chưa dùng hết... Cá bao nhiêu?"

"Một tấm phiếu lương thực cho nhóm."

"Đắt quá..." Dư Uyển Ương nhớ lại tháng ngày tốt đẹp khi họ nhìn thấy hồ nước trên đường, "Hay... Một con thôi, có thể nấu cháo cá mà."

Chị gái kia cho các cô chọn một con, những con cá này đều được nhân viên cho ăn chất kích thích để vỗ béo, con nào con nấy tai to mặt lớn dựng râu trừng mắt nhưng dinh dưỡng rất ít, nấu lên cũng chẳng biết được bao nhiêu mùi cá.

"Đúng rồi, có ớt không?"

"Đương nhiên là có, tôi lấy cho cô, tặng thêm hai cây hành lá nhưng đừng nói cho ai đấy nhé... Thấy các cô lạ lắm, là ở chiến đội nhà ai?"

Dư Uyển Ương bỏ con cá đã mổ xong và các thứ vào trong túi, lại bỏ muối và ớt vào cái túi nhỏ hơn, nói: "Sao chị biết chúng tôi là thành viên chiến đội?"

"Hiện nay trong khu an toàn chỉ có người trong chiến đội mới có khả năng tự mình nấu cơm, những người khác đều đến phòng ăn." "Là vậy à, chúng tôi mới đến đây nên không hiểu nhiều đâu."

Triển Thần ở phía sau khẽ giật tay áo của Dư Uyển Ương, khẽ nói: "Tiểu Ngư, đi thôi..." Dư Uyển Ương thấy cô lo sợ không yên cũng không nói chuyện phiếm nữa, đơn giản nói tạm biệt rồi cùng Triển Thần quay về đường cũ.

Ánh mắt chị gái kia vẫn nhìn theo bóng lưng hai cô, sau khi hai người ra cửa lập tức thu lại ý cười hiền lành trên môi. Chị ta đi đến bên cạnh một gã đàn ông nãy giờ vẫn quanh quẩn quét sân bên ngoài, nắm chặt tay áp sát lại khẽ nói: "Nhanh đi báo cho anh Tạ chặn hai cô gái kia lại!"

Sương đêm vẫn đọng lại lấm tấm trên những chóp lá vẫn còn xanh thẫm, ánh sáng trên đường vẫn mờ tối pha chút mùi vị nhạt nhẽo, Triển Thần không ngừng tăng nhanh tốc độ nhưng Tiểu Ngư không theo kịp, thể lực của cô không chịu nổi chạy nhanh trên con đường dài.

"Sắp đến rồi, chậm chút..." Tiểu Ngư vịn tường cắn răng thở dốc để ngăn không khí lạnh tràn vào phổi, "Chỗ này đông người, dừng lại đi!" Triển Thần hai tay chống đầu gối, xốc lại cổ áo bung ra vì chạy rất nhanh mà không khỏi cảm thấy nóng bức, cô không hề cảm thấy nơi có người sẽ an toàn hơn, cô chỉ muốn thở một hơi rồi chạy về ký túc xá ngay lập tức.

Tuy nhiên cả hai người đều đã đánh giá thấp mạng lưới tin tức phức tạp của đội Thánh Quang cùng với tầm ảnh hưởng sâu sắc của chúng tại địa phương, khi Triển Thần phát hiện có mấy gã đàn ông không có ý tốt đang hướng về phía mình muốn chạy trốn thì đã muộn, phía sau các cô cũng có hai tên đàn ông vây lên, đường sống trước sau đều bị phá hỏng.

Người vừa nãy còn đi ra giữa đường giờ đây lập tức trốn xa, tạo ra một khu vực trống cho bọn lưu manh thi bạo. Mặc dù những người này đều nghe thấy tiếng phụ nữ hoảng sợ thét lên chói tai nhưng không một ai dám tiến lên giúp đỡ.

"Cứu!!" Dư Uyển Ương bị tên phía sau lưng túm lấy tóc, mạnh đến mức muốn xé toạc cả da đầu khiến mũi chân cô chỉa xuống đất.

"Buông ra!" Triển Thần bị khống chế hai tay, sức của gã đàn ông lớn đến nỗi cô không có khả năng phản kháng, kẻ cầm đầu bóp mặt Triển Thần, dâm ô cười nói: "Ồ, mới mấy ngày không để tâm việc buôn bán của mày mà đã trở mặt rồi à?"

Vài tên đàn em còn lại hiểu ý của gã, giọng mang thâm ý hỏi: "Anh Tạ?"

"Dậy sớm thế là vội vàng muốn để chúng tao chơi đúng không, không làm một chút thì có lỗi với công chúng tao canh chừng cả đêm quá nhỉ?"

Triển Thần giãy dụa càng thêm kịch liệt sau đó bị một bàn tay hôi thối bịt miệng, có người ôm lấy hai chân của cô rồi lôi cả hai vào trong một con hẻm nhỏ.

Dư Uyển Ương ngã trên mặt đất, cô không quen biết ai ở khu vực này nhưng thấy trên lầu có một ô cửa sổ đang mở, cô ôm một chút hi vọng cuối cùng lớn tiếng kêu cứu mạng, còn nói ra danh hào đội Hùng Ưng, dù không dám tự mình ra ngăn chặn thì cũng xin họ ít ra cũng đi báo tin cho chiến đội, thế nhưng ngay sau đó lại thấy một bàn tay lặng im đưa ra rồi khép cửa lại.

Mấy gã đàn ông phách lối đạp lên mặt Dư Uyển Ương, cười nhạo cô ngây thơ, "Kêu đi, chờ lát nữa là tới lượt mày rồi."

"Ư..." Triển Thần tuyệt vọng mở to hai mắt nhìn, con ngươi tan rã, có vẻ cô nhớ lại những gì từng trải qua nên dần dần cũng từ bỏ giãy dụa. Tay nảy của Dư Uyển Ương sớm đã chẳng biết văng đến chỗ nào, nước mắt chảy đầy mặt làm bùn đất trên chân gã đàn ông cũng dính bê bết lên mặt cô, cô gắng sức cuộn thân thể mình lại để ngăn chúng lột quần áo của mình, trong miệng vẫn lớn tiếng kêu lên.

Ban đầu là cứu mạng, sau đó là mắng chửi, cuối cùng cô cũng không nhớ rõ mình kêu gì, "... Anh Khỉ cứu với, anh Huy... Tiêu Tê, Tiêu Tê mau cứu em!!"

"Tiểu Ngư?"

Một tiếng gọi khẽ như từ trong mộng vang lên bên tai mọi người, hai gã đứng ngoài xếp hàng xem trò vui cầm dao đứng lên vọt tới người rít gào, bên trong thì đánh nhau kịch liệt mấy người tranh nhau thô lỗ moi áo lót của phụ nữ.

"Làm cái gì đấy! Cút ngay!"

"Triển Thần! Uyển Ương!" Tiêu Tê lại nâng cao giọng, hắn nhanh chóng đi vào con hẻm lại bị kẻ cầm dao chặn giữa đường. Tiêu Tê không còn cách nào tránh thoát chỉ có thể bi thương khẩn cầu: "Đừng động vào các cô ấy! Xin các anh đừng động vào hai cô ấy!"

Anh Tạ đã cởi khóa quần để lộ ra bộ phận sinh dục hôi hám, gã khinh thường khi thấy người đến có sắc mặt hoảng hốt, gã lột thứ cứng rắn của mình ra để gã đàn em banh cắm Triển Thần.

Tiêu Tê nóng nảy, qua quýt cúi thấp người sang bên trái tài tính lách qua một người rồi nhào tới trước mặt anh Tạ, đẩy kẻ đang khống chế Triển Thần ra. Hắn kéo cô vào trong lòng rồi nói với anh Tạ đang mang vẻ mặt âm u độc ác: "Xin các anh tha cho hai cô ấy!"

"Con điếm vạn người cưỡi này là đàn bà của mày à?" Anh Tạ khoa trương vỗ vai Tiêu Tê đánh cho hắn không chịu nổi phải lui về phía sau, "Tao nghe nói nó gặp được một thằng khác tốt hơn, không phải biết đánh nhau à? Sao lại yếu nhớt thế này."

Tiêu Tê cẩn thận cười theo, hắn để Triển Thần ngồi quỳ vùi mặt vào trong lồng ngực mình, bàn tay không ngừng vỗ nhẹ lên lưng cô hi vọng sẽ giúp cô tỉnh táo từ cơn hoảng loạn, chỉ tiếc hình như không có hiệu quả.

Hai gã thất thủ thả Tiêu Tê tiến vào rất mất mặt, nổi giận đùng đùng khiêu khích: "Thả chúng nó rồi tụi tao chơi ai, mày à?"

"Hả?" Tiêu Tê ngơ ngác nhìn về phía người nói chuyện, dường như cả đường hắn hắn đã chạy hết sức nên lúc này gò má hiện lên chút đỏ ửng, tóc tai ngổn ngang, tóc mái lấm tấm mồ hôi dính lại để lộ vầng trán mịn màng và đôi lông mày lưỡi liềm xinh đẹp, đôi mắt đen như mực và đôi môi hồng đào, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng càng tôn lên ngũ quan nối bật xuất chúng.

"Tôi... Tôi là nam mà." Hắn cảm nhận được nguy cơ, sợ hãi lùi về phía sau một bước. Anh Tạ còn chưa thử qua món hưởng thụ này bao giờ nhưng người đàn ông trước mặt quả thật là đẹp, hơn nữa gã nghe nói lỗ sau của đàn ông còn căng mịn hơn cả phụ nữ, chỉ cái miệng này phục vụ cho gã thôi cũng khiến người ta mất hồn rồi.

"Nhóc con, muốn tụi tao thả hai đứa kia, có thể." Anh Tạ hèn mọn vuốt ve mặt Tiêu Tê, "Mày ở lại chơi với chúng tao, thế nào?"

"Tiêu Tê?" Dư Uyển Ương kinh ngạc nhìn Tiêu Tê co rúm lại một chỗ ôm Triển Thần lui về phía sau, hắn không mang súng! Nhận ra chuyện này cô vốn cho rằng mình đã được cứu giờ đây tâm trạng lại như rơi xuống đáy vực, "Tiêu Tê! Anh tới làm gì, mau đi gọi anh Huy và Tây Tư Diên!"

"Câm miệng!" Cô bị gã đàn ông đang khống chế mình giáng một quyền vào bụng, Tiểu Ngư đau đến không nói ra lời, Tiêu Tê nghe tiếng đánh người vang lên bên tai khẽ giật lông mi, nét mặt vẫn cứ do dự, "Nhưng mà, nhưng mà..."

Triển Thần nghe được mấy kẻ này ngay cả Tiêu Tê cũng không tha thì không ngừng táng lên người hắn ý bảo để mình cản chúng lại còn hắn mau chạy đi, Tiêu Tê dường như càng không yên lòng, hai chân cứ như dính trên mặt đất không cách nào di chuyển.

"Chậc." Anh Tạ đã mất hết kiên nhẫn, "Thằng đàn ông có vẻ không quá đồng ý, vậy thôi, tao cũng không ép, vẫn làm hai con này...."

"Không phải, không phải, tôi, tôi đổi với các cô ấy." Tiêu Tê lớn tiếng hô lên, "Tôi đẹp hơn hai cô ấy, tôi là đàn ông thể chất cũng chịu đựng giỏi hơn, chơi kiểu gì cũng được."

"Ồ ~"

Tiêu Tê lời vừa ra khỏi miệng hai gã đàn ông lập tức huýt sáo, anh Tạ cười híp mắt, thằng em dưới thân gã cũng càng thêm có tinh thần, "Sớm như vậy không phải là tốt sao, lãng phí thời gian như vậy, em tên gì?"

"... Lâm Tây."

"Cô đó vừa gọi em là Tiểu gì ấy nhỉ?"

"Ngài muốn cũng có thể gọi Tiểu Tây ạ." Tiêu Tê ngẩng đầu liếc mắt đưa tình với anh Tạ, liếc đến mức toàn thân gã lên tinh thần, anh Tạ đi tới phía trước đẩy đẩy hông, "Tiểu Tây, bắt đầu đi bắt đầu đi, trước giúp anh..."

"Trước giúp anh..."

Lời còn chưa dứt một ánh sáng màu trắng bỗng nhiên vụt qua, Tiêu Tê nhanh chóng nghiêng người tránh cho máu tươi văng lên mặt mình.

Đến tận khi anh Tạ hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất đau đến không ngừng Triển Thần vẫn chưa kịp phản ứng, cô bị khinh bạc, tay dính đầy máu, ngơ ngác ngồi không biết chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng Dư Uyển Ương cũng được thả ra, cô nhặt quần áo lên, thấy bọn chúng đều đánh về phía Tiêu Tê thì hét lên bảo hắn cẩn thận. Con dao găm dù đã cắt đứt thứ dơ bẩn của anh Tạ thì vẫn chẳng dính chút máu nào, vẫn sáng loáng như cũ, Tiêu Tê trở tay đâm thủng cổ của tên gần nhất, lại có kẻ bắt nạt quả hồng mềm đá Triển Thần ngã lăn ra đất.

Những kẻ tấn công chẳng thể ngờ Tiêu Tê lúc giết người lại không phân địch ta đến vậy, sau khi lướt trên không một gã bị đấm vào sống mũi, sau đó bị đâm thủng bụng, Tiêu Tê tàn bại quay con dao găm rồi quẹt một đường ngang sau đó mới rút ra.

Trên thực tế cũng không có chuyện giết xong một kẻ thì kẻ tiếp theo mới nhào lên, ngay khi Tiêu Tê đâm con dao phía sau có người vung gậy định đập lên đầu hắn. Tiểu Ngư đột nhiên ôm lấy chân gã làm trì hoãn động tác, giây tiếp theo một mũi tên sắc bén mang theo tiếng rít xé tan không khí lạnh trực tiếp đâm xuyên qua đầu gã.

Tây Tư Diên đến rồi.