Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Hắn Đang Vờ Sợ Hãi - Chương 53: 53: Đánh Tan




"Chúng ta nên lên rồi." Tuân Thiên rút khẩu súng lục giấu trong áo sơ mi ra thuần thục mở chốt an toàn và nạp đạn, người phụ nữ thốt lên ngạc nhiên, khi thấy hai trong ba người đều có súng thì hết sức kinh ngạc: "Các anh đều có súng?"

"Lạ lắm à?" Tiêu Tê cười cười, bọn họ hiểu ngầm mà không giao tiếp, cũng không có người nào hấp tấp đi ra ngoài, kiên nhẫn đứng ở trong nhà chờ động tĩnh trên lầu.

Nhưng tiếng tranh chấp và tiếng súng lại chậm chạp không truyền đến, ba người đàn ông điềm tĩnh nhưng người phụ nữ lại luống cuống trước, hình như cô ta nghĩ đến cái gì đó, gấp gáp hỏi: "Các anh có ăn đồ họ cho không, họ có thuốc mê trong tay!"

"Không có việc gì." Tây Tư Diên tin tưởng chuyện đã dặn dò qua nhiều lần sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng qua khoảng mười phút trên lầu vẫn không có động tĩnh gì tựa như đêm nay thực sự chỉ là một đêm yên tĩnh bình thường, tất cả mọi người đều an tâm ngủ say, tiếng bước chân rất nhỏ khi nãy cùng với lão già chờ đợi dưới ánh trăng đều là ảo giác.

Tiêu Tê lần nữa tựa vào vách tường nhìn tình huống dưới lầu, lão già đứng trước lối vào không biết đã biến mất từ lúc nào, đồng thời ba con zombie bị buộc vào tay nắm cửa cũng biến mất, "Đi!" Hắn mở chốt cài cửa sổ, một tay chống đỡ thân thể rồi nghiêng người trực tiếp nhảy xuống từ tầng hai, Tây Tư Diên cũng theo hắn nhảy ra từ cửa sổ, anh quay người đạp tường lộn người rơi xuống, còn lại Tuân Thiên thì kéo lấy dây thừng nhanh nhẹn leo lên hai cái, sau đó nhảy một bước xa lên tầng ba vào phòng của Du Mộc và Bạch Nga.

Mọi thứ chỉ xảy ra trong ba giây đồng hồ, nháy mắt căn phòng của người phụ nữ lại quay về vẻ trống trải lạnh lẽo ban đầu, cô ta dại ra rồi a lên một tiếng sau đó vội vội vàng vàng mở cửa phòng chạy lên lầu.

Khi Tuân Thiên đáp lên sàn nhà bốn người tám đôi mắt trong phòng thoắt cái đều nhìn về phía anh ta, Khỉ Ốm sau khi nhận rõ người đến thì thở phào nhẹ nhõm buông dao phay trong tay xuống, "Thì ra là anh à." Tuân Thiên thấy mọi người mạnh khỏe không có dấu vết tranh chấp thì khó hiểu hỏi: "Vừa rồi có nghe động tĩnh gì không?"

"Không có." Tiểu Ngư mờ mịt lắc đầu, cô còn sợ thính giác của mình không đủ nhạy nên nhìn về phía Bạch Nga và Du Mộc tìm chứng cứ, Du Mộc khẳng định: "Không có ai lên tầng ba, nhưng hai người ở phòng cách vách vừa mở cửa sau đó rời đi rất nhanh."

"Chạy?" Tuân Thiên không còn gì để nói, nào có ai hao tổn tâm cơ dụ người ta vào tròng rồi lại gậy ông đập lưng ông tự mình chạy trước? Anh ta dọn đi cái tủ, cái ghế và cái ghế đẩu để trước cửa, mặc dù Du Mộc không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng xông lên giúp anh ta gỡ bỏ chướng ngại vật, ngoại trừ Bạch Nga bị thương những người khác đều ra ngoài xem xét, người bên trong căn phòng ngoài cùng trên tầng ba đã sớm không còn bóng dáng.

"Cái gì cũng không có." Khỉ Ốm tùy ý lật cốc nước trên bàn cạnh giường và quần áo chất đống trên giường, Tuân Thiên mở tủ ra chỉ thấy một xác chuột mốc meo xanh lè nằm trong góc, "Có vẻ như họ đã tạm thời hủy kế hoạch và tránh nó trong thời điểm hiện tại." Anh ta bước ra khỏi phòng, tình cờ thấy người phụ nữ giả vờ điên ở tầng hai đang đi tới, Dư Uyển Ương gặp người lạ thì căng thẳng, Tuân Thiên giải thích qua nhân quả một cách giản lược sau đó để Tiểu Ngư và người phụ nữ điên cùng ở trong phòng của Bạch Nga, "Mọi người đợi ở chỗ này, khóa kỹ cửa đừng ra ngoài."

"Em đi với các anh chứ!" Dư Uyển Ương mặc dù cảm thấy sợ nhưng trong đầu vẫn tràn ngập ước muốn tôi luyện bản thân nhiều hơn, "Thôi thôi, chút xíu này của em còn không đủ làm bữa tráng miệng cho lũ người kia đâu." Khỉ Ốm ghét bỏ đẩy Tiểu Ngư về lại trong phòng, thô bạo cài cửa lại.

"Sao lại vậy chứ!" Dư Uyển Ương tức giận cắm dao vào trong vỏ, ngồi ở đầu giường vừa tức giận vừa lo lắng không thôi, Bạch Nga ôm mắt cá chân võ võ tay cô nàng, "Đừng sợ, Tuân đội rất lợi hại."

Toàn bộ đèn pin mang ra từ khu an toàn đều đã bị mang đi hết, trong phòng rất tối, tiếng bước chân thong thả lo âu của người phụ nữ điên không ngừng vang vọng trong phòng, thỉnh thoảng cô ta lại đến bên cửa sổ rồi nhìn xuống, lo âu líu lưỡi không nói lên lời.

Ánh trăng ẩn sau đám mây đen, chút ánh sáng cuối cùng có thể nhìn thấy cũng biến mất, cả tòa nhà hoàn toàn tối đen không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay, Bạch Nga dựa vào hơi thở và nhiệt độ phân rõ phương hướng nắm lấy tay Tiểu Ngư thuận tiện trấn an người phụ nữ điên, "Không có việc gì đâu, đừng sợ, ngồi vào bên này, chúng tôi sẽ bảo vệ cô."

"... Cảm ơn." Người phụ nữ trù trừ một lúc rồi sờ soạng chậm rãi đi về bên giường.

Du Mộc ở tầng một bật đèn đến mức sáng nhất, ngay lập tức chút ánh sáng từ cái đèn pin mini của Khỉ Ốm bị che lấp hoàn toàn, diện tích căn nhà cũng không lớn, ánh sáng đèn pin mắt sói chiếu một cái là đã nhìn thấy tất cả, bàn ghế vẫn giống như lúc họ đến, vòi nước hoen gỉ trong bếp đang nhỏ nước từng giọt, bên dưới có một cái xô nhựa rỗng, giọt nước rơi vào tạo ra tiếng vang có quy luật.

"Du Mộc canh giữ tại chỗ này, anh Khỉ, chúng ta đi tìm Lâm Tây và Tây Tư Diên." Tuân Thiên sắp xếp đơn giản, Du Mộc và Khỉ Ốm lên tiếng trả lời rồi đổi đèn pin, hai người giơ đèn cường quang nhanh chóng đi xa, thoáng chốc căn nhà lại bị bóng tối bao trùm một lần nữa, Du Mộc bật đèn pin bỏ túi, có vẻ như pin nút sắp cạn, đèn chớp tắt liên tục.

Anh ta vừa chú ý động tĩnh ngoài cửa vừa lật xem cái tủ duy nhất trong nhà bếp, xoong nồi có dấu vết sử dụng thường xuyên, trong thùng rác bốc ra mùi hôi thối, bên cạnh chất đống vài cái túi đựng rác buộc chặt miệng, Du Mộc quan sát một vài que củi cháy đen trong thùng rác rất lâu nhưng không thể biết chúng là gì, anh ta ngẩng đầu, ánh sáng đèn pin cũng chuyển đến tủ lạnh theo ánh nhìn.

Sau mạt thế điện nước khó cung cấp nên bình thường tủ lạnh sẽ bốc mùi thối rữa, nhưng nhà này lại khác, tủ lạnh được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ nhưng từ trong khe hở vẫn bay ra mùi máu tươi khó có thể bỏ qua, Du Mộc rất mẫn cảm với thứ mùi này, lòng anh ta căng lên, quay đầu về phía cửa xác nhận không có gì khác thường mới cẩn thận mở ra ngăn giữ tươi trong tủ lạnh.

Dù anh ta đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị cái đầu nữ giới thất khiếu chảy máu gần trong gang tấc dọa cho sợ đến mắc con ngươi trong mắt nhanh chóng co rụt lại, đôi mắt bị khoét đi lõm xuống, trống rỗng, cứ như vậy đối diện với anh ta. Du Mộc không kịp nhìn rõ dung mạo người phụ nữ, lập tức nhìn lên tầng hai, nơi đó để xương sườn và xương chậu, phía dưới cùng là xương đùi và hai cánh tay, phía trước chỉ còn lại lòng bàn tay đứt lìa, năm ngón tay đã bị cắt mất.

Anh ta chợt nhớ tới những khúc củi cháy đen trong thùng rác, đó là ngón tay của cô gái đã bị thiêu cháy, hai mắt Du Mộc trong nháy mắt khô khốc khó nhịn, anh ta khép lại cửa tủ lạnh gắng sức nhịn xuống cơn buồn nôn, mắc ói khiến suy nghĩ của anh ta tạm thời trì trệ, nhưng sau khi giảm xóc xong Du Mộc bỗng nhiên bật ra một cô hỏi, cô gái chưa bị ăn hết này là ai?

Trong câu chuyện của người phụ nữ điên chỉ xuất hiện ba nhân vật nữ, hai người kia sau khi chết đã bị cô ta thừa dịp đêm tối ném xuống dưới lầu thu hút zombie, quả thật họ đã nhìn thấy không chỉ một bộ hài cốt tan tành trong ngõ cạnh căn nhà, vậy tại sao trong tủ lạnh vẫn còn một thi thể gần như nguyên vẹn?

Trong căn phòng trên đầu Du Mộc, bước chân người phụ nữ dừng trước mặt Bạch Nga, tiếng hít thở từ bình tĩnh bỗng nhiên gấp gáp, có thứ gì lạnh như băng xoa nhẹ lên trán Bạch Nga, sau khi khó hiểu tránh đi cô mới ừ một tiếng, ngay sau đó, cô cảm thấy một chiếc khăn tay ướt đẫm mùi cay xộc lên mặt mình.

"Bạch Nga?" Tay Tiểu Ngư chợt bị Bạch Nga nắm chặt, cô muốn nắm lại nhưng rất nhanh cảm thấy bên kia bị một lực lớn kéo đi, móng tay cào lên để lại hai vết thương hở trên mu bàn tay, cô nghe tiếng giãy giụa ô ô từ bên giường rồi ngã xuống đất, "Bạch Nga!!!"

Tiếng thét chói tai hoảng sợ nháy mắt phá vỡ vẻ êm đềm của đêm đen dối trá.



Tây Tư Diên mới vừa nhảy xuống từ trên lầu rồi lăn hai vòng thiếu chút nữa thì dán lên một con zombie trần truồng máu me be bét, có vẻ như nó theo phương hướng của những người đi trước du đãng tới đây, muốn nhặt chút cặn còn sót lại để thỏa mãn ham muốn ăn uống, không ngờ lại có hai gã nhân loại tươi ngon như bánh mì bự từ trên trời rớt xuống, trực tiếp đập chết nó.

Tiêu Tê dứt khoát xuyên thủng đầu một con zombie trước khi Tây Tư Diên nhảy xong rồi đạp chúng vào trong góc, "Chia ra chạy rồi, đuổi theo ai?" Hắn hỏi.

"Bắt giặc phải bắt vua, lão vẫn chưa chỉ cho chúng ta kho hàng ở chỗ nào đâu."

"Có lý." Tiêu Tê cười, nhìn hai hàng dấu chân trên mặt đất rồi phân biệt, Tây Tư Diên vừa định soi đèn pin cho hắn thì hắn đã chọn xong phương hướng rồi nhanh chóng chạy như điên.

Bên ngoài chợ là đường đất gồ ghề nhưng Tiêu Tê cứ như lớn lên ở nơi đây, hắn quen thuộc dẫn Tây Tư Diên đi theo hai con đường tắt, ở trước một khúc quanh chợt dừng lại rồi lớn tiếng quát lên: "Ngồi xổm xuống!"

Tây Tư Diên lập tức khom lưng thấp người tránh cây gậy xẹt qua mái tóc của mình, Tiêu Tê lấy thế lôi đình xoay người tự tay che chở Tây Tư Diên phía sau, một cao cứa đứt cổ gã đàn ông trốn giữa khe hở giữa hai ngôi nhà chờ đánh lén, máu tươi phun ra như suối bắn lên ngực hắn.

Tiếng gió bén nhọn vẫn chưa dừng lại, hai người ở ngoài sáng khác với ở trong tối, rất chịu thiệt, Tây Tư Diên lần nữa tránh thoát gậy sắt của gã phía sau nhắm vào bả vai mình, anh tắt đèn pin.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên ngay bên cạnh anh, gã kia ngã trên mặt đất không rên rỉ cũng không còn hơi thở, Tiêu Tê mặt lạnh đá văng thi thể tên không sợ chết này đi chiến ý càng thêm rạo rực. Tây Tư Diên không nói gì, anh am hiểu cung nỏ nên không có cách nào phát huy trong cận chiến, bóng tối khiến anh khó có thể nhắm bắn, vào lúc ánh sáng biến mất trong con ngõ chật hẹp vang lên vô số tiếng hít thở ngổn ngang của những kẻ đang lại gần.

Không ai dám can đảm làm ra hành động thiếu suy nghĩ, trong chốc lát hai phe rơi vào thế giằng co trong không khí đặc quánh và mùi máu tanh nồng, Tây Tư Diên áp sát tấm lưng rộng lớn của Tiêu Tê, hơi nóng cùng cảm giác an toàn không ngừng xuyên qua quần áo truyền đến da thịt trên hai tay của anh, anh treo nỏ chống khủng bố lên lưng, rút dao găm ra trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Một lúc lâu, Tiêu Tê cười nhẹ một tiếng, "Ra đi, tao nhìn thấy chúng mày rồi."

Không có ai đáp lại hắn, Tiêu Tê cũng chẳng hề xấu hổ, không chỉ có đám người nấp trong bóng tối mà ngay cả Tây Tư Diên cũng cho rằng hắn đang nói linh tinh, nhưng ngay sau đó chợt nghe hắn tự tin lại tùy ý nói: "Ba nam một nữ, nữ ngay cả giày cũng không đi, chúng mày đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì hết, cả thằng có cô em kia nữa, mày ngồi xổm ở hướng chín giờ của tao mãi có mệt không, thôi được rồi, em gái mày đâu? Mày yên tâm để nó ở một mình à?"

Tây Tư Diên hơi quay mặt lại vì ngạc nhiên rồi lập tức trở lại bình thường cảnh giác nghe ngóng âm thanh xung quanh.

"Lão già kia chạy trước để chúng mày ở lại làm đệm lưng à?" Tiêu Tê tiếp tục nhếch một bên khóe miệng, tự tin tàn khốc tiếp tục chèn ép phòng tuyến tâm lý của những người khác, "Chúng mày cũng thấy đấy, cuộc chiến này không còn cách nào để đánh, tao thấy chúng mày nhưng chúng mày không thấy tao, dù có nhìn thấy cũng đánh không lại với tao đâu..."

"Trên!" Gã anh trai không muốn nghe chuyện phiếm của Tiêu Tê nữa, gã vừa hét lớn một tiếng ánh sáng chói lóa lập tức chiếu xuống đầu, ánh sáng chói mắt chợt hiện lên khiến Tây Tư Diên thoáng chốc nhắm mắt lại, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng gào hét và tiếng chạy bộ dồn dập.

Tây Tư Diên chịu đựng hai tròng mắt ê ẩm sưng đau vung dao găm về phía tiếng gió đang ập tới, anh chỉ kịp khom người bảo vệ nội tạng yếu ớt rồi bị đánh một quyền vào bên hông.

Tiếng súng phá không mà ra ngay lúc này, Tây Tư Diên tựa ở bên tường che lỗ tai, sau đó lại là hai tiếng súng vang lên kèm theo cả tiếng kêu gào như mất trí của lão già: "Mày điên à?"

"Ha ha, cố ý mai phục ở nơi bốn phía đều có zombie, đánh cược tao không dám nổ súng đúng không?" Tiêu Tê lại bắn thêm một phát súng lên trời, sau đó nhắm vào trán lão già, "Ngại ghê, bản lĩnh của ông không tệ, đúng là càng già càng dẻo giai đó, nên tôi đổi ý rồi."