Hàn Băng Ngưng Tuyết

Hàn Băng Ngưng Tuyết - Chương 3-1





Edit: Cathexis (Tử Linh)


Ánh trăng sáng chiếu xuống Dạ Tịch lâu, khiến Dạ Tịch lâu như được bao phủ một màn sáng bàng bạc.


Phòng ngủ của Hàn Băng nằm ở tầng cao nhất của Dạ Tịch lâu, lúc này tất cả cửa phòng đều được đóng kín, cây nến cắm trên chân nến đặt bên cạnh giường vẫn đang tỏa sáng.


Hắn ngồi ở bên giường, ánh mắt sáng rực nhìn bức tranh thiếu nữ không một mảnh vải che thân đặt ở trên giường.


Lúc này trên người Hàn Băng cũng không có một mảnh vải, thân hình hắn thon dài rắn chắc, tóc dài đen như mực buông ở sau lưng. Hắn vừa mới tắm xong, nhưng lại đang cảm thấy cực kỳ hưng phấn, hạ thể kích động ngẩng cao, chứng minh cả người hắn giờ đây đang tràn ngập ham muốn và khát khao cháy bỏng___


Nguyên nhân chính là cơ thể lõa lồ vẽ trên bức tranh.


Hắn là nam nhân bình thường, mà đã là nam nhân thì tất sẽ có nhu cầu sinh lý. Khi buôn bán ở trung nguyên, hắn không phải là không chạm vào nữ nhân, nhưng người hắn muốn hiện tại chỉ có một mình Ngưng Tuyết; vì vậy mà gần một năm qua hắn không phát tiết dục vọng trên người những nữ nhân khác.


Nửa năm trước lúc hắn trở lại đảo, vô tình thấy Ngưng Tuyết đang tắm trong một con suối bí mật ít người biết, khi đó Ngưng Tuyết không phát hiện ra hắn, bởi vậy hắn ung dung khắc họa thân thể xinh đẹp vào trong lòng rồi sau đó vẽ thân thể trắng nõn tươi đẹp này ra.


Nhìn thấy cảnh tượng như đóa sen mới nở này, Hàn Băng muốn quên cũng không quên nổi.....


Từ trong rừng hoa đào đỏ rực như lửa phát tiếng hát êm tai, tiếng ca vui tươi trong trẻo trầm bổng du dương như muốn mê hoặc lòng người, ngân vang trong rừng hoa đào. Hàn Băng lần theo giọng hát đẹp đẽ, không ngờ nó được tạo ra bởi NgưngTuyết.


Hắn tránh ở phía xa nhìn nàng, thấy nàng ngồi bên dòng suối trong vắt, khẽ ngâm nga vài câu Kinh thi, nàng rất có năng khiếu âm luật, biến bốn câu thơ thành một khúc ngạc ngắn, ngồi một mình trong dòng suối ngâm nga nhiều lần___


Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.


Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.


*Đào tơ mơn mởn, rực rỡ ngàn hoa.


Em về nhà chồng, thuận hòa chồng vợ. (Bản dịch của Trần Quốc Hùng)


Nàng tuy mới mười bốn tuổi, phải nửa năm nữa mới đến cập kê, nhưng trong lòng nàng đã có tâm tình chờ gả của một thiếu nữ. Nàng cuộn ống tay áo lên, hơi cúi người, vẩy vẩy nước suối trong suốt.


Ánh mặt trời mùa hè rực rỡ. chiếu xuống bao phủ cả rừng đào, cũng bao phủ cả Ngưng Tuyết đang ngồi bên con suối.


”Nóng quá.” Trên sống mũi xinh xắn thẳng tắp của NgưngTuyết đã có chút mồ hôi lấm tấm.


”Sao ngày hôm nay lại nóng như vậy?” Dù ngồi bên suối nghịch nước, cũng không xua nổi cái cảm giác oi bức trong người.


Nàng vốc nước lên, vỗ nhẹ vào hai gò má bị mặt trời chiếu đến đỏ hồng. Nước suối mát lạnh, thoáng chốc đã xua đi cảm giác nóng bức trên mặt, nhưng chẳng được bao lâu, ánh mặt trời thiêu đốt lại làm nàng cảm thấy khó chịu.


Nàng nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy con suối này rất bí mật chắc sẽ không bị người phát hiện, vì vậy nàng bắt đầu cởi bỏ xiêm y trên người, đến khi trên người chỉ còn độc một chiếc yếm hồng nhạt và tiết khố thì mới dừng lại.




Có nên cởi hết ra không đây? Nhưng trước kia nàng chưa từng làm chuyện to gan thế này, ban ngày ban mặt mà ở trần truồng bơi lội trong suối. Nàng nghĩ ngợi một hồi, rồi kéo dây áo yếm, cởi nốt những thứ trên người; đến tận khi cả người không còn gì che đậy thì lập tức bước vào trong suối nghịch nước.


Ngưng Tuyết vui vẻ nghịch nước, không hề phát hiện ra cả người nàng đã bị Hàn Băng nhìn thấy hết, còn bị Hàn Băng vẽ ra một bức tranh khỏa thân....


Thế là, mỗi khi có nhu cầu khẩn cấp, Hàn Băng đều mở bức tranh kia ra, nhìn Ngưng Tuyết trong tranh, rồi tưởng tượng hắn và nàng đang giao hoan.


Hàn Băng nhìn Ngưng Tuyết toàn thân lõa lồ được vẽ trên bức tranh, ngón tay dài mảnh khảnh lướt chậm trên bộ ngực người trong tranh, rồi dừng lại trên nụ hoa hồng nhạt kiều diễm.


”Ngưng Tuyết.... Ta muốn ngươi....”


Hàn Băng khẽ ngâm nga, tưởng tượng ngón tay mình đang vê nắn nụ hoa xinh xắn, biến nó từ màu hồng nhạt thành màu đỏ xinh đẹp.


Tưởng tượng bên tai vang lên tiếng rên rỉ đầy hưng phấn vì bị hắn kích thích của Ngưng Tuyết. Ngón tay hắn tiếp tục di chuyển đến giữa hai chân Ngưng Tuyết, đùa giỡn nhụy hoa non mềm hết lần này đến lần khác, mật dịch chảy ra không ngừng từ trong khe huyệt của nàng, tựa như nàng đang buồn bã khóc thút thít, cầu xin hắn cho nàng nhiều hơn nữa.


Hàn Băng không kìm nổi hưng phấn, thở hổn hển, tưởng tượng ngón tay mình đang di chuyển, chầm chậm cắm vào tiểu huyệt chưa từng có người khai phá___


Đúng lúc này cửa phòng ngủ bị người mở ra, không ngờ, Ngưng Tuyết lại xông vào trong phòng, tận mắt nhìn thấy thân thể trần trụi của Hàn Băng và bức tranh vẽ nàng không một mảnh vải che thân.


# # #


”Á!” Ngưng Tuyết kinh ngạc kêu lên một tiếng.


Hàn Băng đang làm gì?


Nàng không nói lên lời, hai mắt mở to, đứng ngẩn ra ở cửa.


Nàng thật sự không phải cố tình xông vào!


Vừa nãy nàng đi qua cửa phòng Hàn Băng, thì chợt nghe thấy tiếng thở dốc truyền ra từ trong phòng, nàng tưởng rằng Hàn Băng có gì đó không ổn, mới đột ngột xông vào phòng hắn___


Bấy giờ, Hàn Băng vẫn còn đang ở trong cảm giác hưng phấn, lửa dục trong người vẫn chưa lui, hai mắt thâm trầm tràn ngập dục vọng nóng rực nhìn Ngưng Tuyết không hài lòng.


Không hề có ý định che giấu, thân hình rắn chắc của Hàn Băng không hề động đậy, hắn không hề làm bất cứ hành động gì để che giấu dục vọng ngẩng cao đầu giữa hai chân; nếu đã thành ra thế này, cũng nên để Ngưng Tuyết biết được những chuyện sẽ xảy ra sau này rồi.


Thật lâu sau, Ngưng Tuyết mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ta...... Xin lỗi...... Không phải cố ý...... Xông vào.”


Ngưng Tuyết vô cùng hoang mang, vừa ngượng ngùng lại vừa lúng túng, tim đập như nổi trống, sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực.


Tới lúc này nàng mới hiểu được, ánh mắt mà Hàn Băng vẫn luôn nhìn nàng, giống hệt như của tên nam nhân nàng gặp hôm nay, nóng bỏng đầy tình ý. Lẽ nào, Hàn Băng thích nàng từ lâu rồi?


Hàn Băng cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Tìm ta có việc?”


”A, là Lạc nhi___” Ngưng Tuyết ngơ ngác trả lời, chợt nghĩ đến tình thế quẫn bách hiện giờ, “Không, không, ta bây giờ không có chuyện gì hết...... Phải đi đây......” Nàng nói ngắc ngứ, vốn đang đứng ngẩn ra nháy mắt đã xoay người, muốn nhanh nhanh rời khỏi căn phòng này.


Động tác của Ngưng Tuyết mặc dù nhanh, nhưng động tác của Hàn Băng còn nhanh hơn nàng.


”Nếu đã đến, cần gì phải đi!” Hàn Băng đưa tay đóng cửa lại, kéo Ngưng Tuyết vào trong lòng.


Trời ơi! Đây là cái tình huống gì!


Hàn Băng chẳng phải là “Thúc thúc” nhận nuôi nàng sao! Hắn, hắn sao có thể trần truồng mà ôm nàng như thế? Nhưng đây không phải điều khiến nàng hoảng sợ, nàng là sợ chuyện sắp xảy ra kia.


”Ngươi không nên chống cự.” Hàn Băng kiềm chặt hai tay đang muốn giằng ra của Ngưng Tuyết.


Ngưng Tuyết bị ép đến không còn cách nào, đành phải dùng võ công học nhiều năm nay để chống lại Hàn Băng.


”Mau thả ta ra!” Ngưng Tuyết vận nội lực chống cự.


Nhưng mà, không thể ngờ được tất cả nội lực nàng phát ra như sông chảy vào biển lớn, bị thu nạp, rồi hóa giải, ngay cả cơ hội đánh trả lại Hàn Băng cũng không có.


”Chỉ có chút bản lĩnh đó đã nghĩ đánh bại ta, ngươi đúng thực là không biết tự lượng sức mình.” Hàn Băng vận công áp chế Ngưng Tuyết, “Võ công của ngươi là ta dạy, không cần uổng phí khí lực.”


”Ngươi không thể như vậy! Ngươi muốn làm gì___” Ngưng Tuyết sợ hãi nói liên thanh, không hề ngoan ngoãn để mặc Hàn Băng áp bức.


Nhìn Ngưng Tuyết đã không còn đường thoát vẫn không chịu nghe lời, Hàn Băng không hề cho nàng một cơ hội chạy trốn: “Xem ra nếu ta không làm thế này, ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.”


Trong chớp mắt, Hàn Băng đã phong bế nội lực của Ngưng Tuyết, khiến nàng không thể xuất nổi một chiêu.


Không thể nào chống lại được sự áp chế của Hàn Băng, Ngưng Tuyết lắc đầu, nước mắt rơi lã chã cầu xin: “Ta không muốn, van cầu ngươi buông tha ta.”


”Ngưng Tuyết, đây là chuyện không thể nào tránh khỏi.”


Mái tóc dài của Hàn Băng rối loạn, như mãnh thú đói khát, hắn không chút lưu tình kéo Ngưng Tuyết đến bên giường, rồi thô bạo cởi hơn phân nửa quần áo trên người nàng ra.


”Là lỗi của ngươi, chính ngươi chọn đúng lúc này mà xông vào.” Nhìn nửa người trên trắng như tuyết, hai mắt hắn thoáng chốc trở nên âm trầm, “Là ngươi tự mình tìm lấy, vốn dĩ định chờ đến khi ngươi được mười sáu tuổi, mới để ngươi biết được ta muốn ngươi thế nào, biến ngươi thành thê tử của ta...... Thế nhưng ngươi lại xông vào không đúng thời điểm, nhìn thấy tất cả mọi chuyện, vậy ta liền lập tức quyết định biến ngươi trở thành nữ nhân của ta.”


”Không, chuyện này không thể trách ta. Ta xin thề, chỉ cần bây giờ ngươi thả ra đi, ta sẽ quên hết toàn bộ chuyện đã xảy ra hôm nay.”


”Ngươi chán ghét ta đến như vậy? Cùng với ta đáng sợ đến thế thật sao?” Hàn Băng bỗng ngừng động tác, bình tĩnh nhìn Ngưng Tuyết đang vô cùng hoang mang sợ hãi.



”Chuyện này...... Ta không phải......” Ngưng Tuyết mở miệng, nhưng không biết trả lời thế nào.


Nàng không hề ghét Hàn Băng, nhưng Hàn Băng không thể làm chuyện như vậy với nàng được, sao nàng có thể để Hàn Băng đoạt đi thân thể trong sạch của mình được.


”Ta không ngại sử dụng thủ đoạn tiểu nhân để cưỡng bức ngươi.” Trong lòng Hàn Băng nảy ra một ý nghĩ. “Nếu bây giờ ngươi không ngoan ngoãn nghe lời ta, ngươi sẽ bị nhốt ở Vô Minh cư, nhưng còn tiểu tỳ nữ đáng thương của ngươi thì sợ sẽ không giữ nổi cái mạng nhỏ đâu.”


”Ngươi!” Tiểu nhân bỉ ổi!


”Ta nghĩ người thông minh như ngươi, hẳn là sẽ không muốn xem ta có thể làm ra được những chuyện gì, nếu ngươi nghe theo tất cả những gì ta nói, có lẽ ta sẽ chỉ phạt giam Lạc nhi ba ngày; sau ba ngày sẽ thả tiểu tỳ nữ kia ra.” Hàn Băng thấp giọng nói, “Nhưng nếu ba ngày này ngươi không nghe lời...... Thì phải đợi đến khi ta về đảo lần nữa, khi ấy ta sẽ xem xét có nên thả nàng ta ra hay không.”


Ngưng Tuyết nhìn Hàn Băng chằm chằm, thời thế bức bách, nàng chỉ có thể giữ tất cả những lời mắng chửi ở lại trong lòng.


Hàn Băng cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ tươi của Ngưng Tuyết, môi hăng say quấn quýt, lưỡi quyện vào nhau, dường như muốn hút hết toàn bộ ngọt ngào trong miệng nàng.


Lúc này Ngưng Tuyết không dám kháng cự, môi lại bị Hàn Băng hôn nên không thể thốt lên lời, chỉ có thể lặng lẽ chảy nước mắt, mở to mắt nhìn hành vi cầm thú Hàn Băng đang làm với mình.


Dù nước mắt có chảy nhiều hơn nữa, cũng không lay động được quyết tâm muốn chiếm lấy Ngưng Tuyết của Hàn Băng.


”Đừng khóc.”


”Ngươi đối với ta như vậy, ta sẽ hận ngươi.” Ngưng Tuyết quay mặt đi, quyết định dù đêm nay Hàn Băng có làm gì nàng thì cũng mặc kệ, biến thành người đần độn vô tri vô giác.


Hận? Hàn Băng không thích chữ này.


”Đừng nói hận, qua đêm nay, ngươi sẽ yêu cái cảm giác ta mang đến cho ngươi.”


Hàn Băng chưa bao giờ cười, giờ đây lại khác với thái độ lạnh nhạt ngày thường, cười gian.


Tiếng cười đắc ý của hắn chui vào trong tai Ngưng Tuyết khiến nàng cảm thấy chói tai, nhắm chặt mắt, quyết định không mở miệng nói gì.


”Đừng tưởng ngươi như vậy thì ta không có biện pháp.”


Hàn Băng đặt Ngưng Tuyết dưới thân, thân thể nóng rực áp xuống da thịt trắng như tuyết hơi lành lạnh của Ngưng Tuyết, tay cũng không rảnh rỗi vuốt ve thân thể Ngưng Tuyết.


”Ngươi thật đẹp, cảm giác khi chạm vào thật giống như trong tưởng tượng của ta, rất tuyệt.” Hàn Băng khẽ khen, đưa tay lên xoa hai gò má trắng nõn của Ngưng Tuyết.


Ngưng Tuyết bị Hàn Băng lột sạch chỉ còn lại yếm và tiết khố, nàng cũng cảm nhận được người Hàn Băng đang nóng như thiêu đốt, tuy là nàng bị cưỡng ép, nhưng không hiểu vì sao khi bị Hàn Băng vuốt ve thì lại cảm thấy xấu hổ thẹn thùng tim bất giác đập nhanh.


”Đêm nay ta sẽ làm cho ngươi thật sung sướng.” Hàn Băng vừa nói vừa đưa tay cởi nốt cái yếm và tiết khố còn sót lại trên người Ngưng Tuyết......