Hầm Táo Ký

Chương 9




Đường Táo ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới cười cười nói: “Sư phụ tất nhiên là thần tiên rồi, hơn nữa… còn là thần tiên lợi hại nhất.”

Làm đồ nhi của người, nàng cảm thấy vinh dự vô cùng.

Phù Yến tất nhiên biết, dựa vào tính tình lười biếng của Trọng Vũ, đến lừa gạt tiểu cô nương người ta. Nhìn đạo hạnh của Tiểu Táo yêu này còn thấp, ngây thơ vô tư, nhìn Trọng Vũ một thân áo bào trắng nhanh nhẹn, dung nhan lại tốt, pháp thuật cao cường, cho rằng hắn là tiên quân trên Cửu Trọng Thiên, mà Trọng Vũ lại không giải thích, liền tạo thành một cục diện rối rắm như này.

Chỉ là…. Nếu Tiểu Táo yêu này biết sư phụ mà mình kính yêu là Ma tôn đứng đầu Ma Giới, không biết sẽ có phản ứng như thế nào.

Phù Yến vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy phía sau có người gọi một tiếng “Tiểu Táo”, ngữ khí có phần không vui.

Đường Táo nghe thấy tiếng gọi, lập tức đi lên đón. “Sư phụ.”

Trọng Vũ nhìn người bên cạnh tiều đồ nhi, lại liếc mắt nhìn Phù Yến ở cách đó không xa, người sau thấy thế, nhẹ nhàng khụ một tiếng, rồi sau đó thức thời rời đi. Tuy rằng Phù Yến đã đi xa rồi, nhưng sắc mặt Trọng Vũ cũng chưa tốt lên được chút nào, hắn thuận tay xoa đầu tiểu đồ nhi, ngữ khí quái dị nói: “Ngươi đỏ mặt làm cái gì?”

“A?” Cái miệng nhỏ của Đường Táo khẽ nhếch lên, đôi mắt mở to hết cỡ, khó hiểu nói. “Sư phụ, người… đang nói cái gì vậy?”

Trọng Vũ thu tay về, một thân áo bào trắng nhìn qua tiên khí mười phần, chỉ là một chút biểu tình trên mặt cũng không có, “Mới vừa rồi Phù Yến nói chuyện cùng với ngươi, ngươi vì sao lại đỏ mặt?”

Hóa ra là do chuyện này.

Đường Táo bừng tỉnh, ngửa đầu lên nhìn sư phụ nhà mình, giải thích nói: “Đồ nhi là lần đầu tiên nhìn thấy sư thúc, cho nên có chút khẩn trương, mới… mới có thể đỏ mặt.” Sư đệ của sư phụ, cũng là thần tiên lợi hại giống như sư phụ vậy, nàng cũng muốn kính trọng.

Tuy rằng tiểu đồ nhi giải thích cực kỳ hợp lý, nhưng Trọng Vũ nghe xong cảm thấy vẫn có chút không thoải mái, nhưng cũng… không biết vì sao lại không thoải mái. Hắn nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao ngươi nhìn thấy vi sư, lại không đỏ mặt?”

Đường Táo cảm thấy vấn đề sư phụ hỏi mình thật là kỳ quái, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Người là sư phụ, là người thân cận với đồ nhi, nhìn thấy người, tất nhiên là không đỏ mặt.”

Như vậy…

Trọng Vũ nhìn tiểu đồ nhi trắng nõn mượt mà phía trước, trên mặt đã không còn một chút ửng đỏ nào. Mới vừa rồi hắn đứng ở nơi xa, nhìn tiểu đồ nhi đứng trước mặt Phù Yến, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn cực kỳ ngon miệng.

Tiếu Táo là đồ nhi của hắn, vì sao phải đỏ mặt cho tên kia xem? Cho nên hắn mới không nhịn được gọi nàng một tiếng.

“Sư phụ, hôm nay đồ nhi chuẩn bị…” Ba chữ canh lá sen còn chưa nói ra khỏi miệng, Đường Táo liền cảm giác được trên mặt có một trận ấm áp, thân mình nàng run lên một chút, phản ứng lại được mới hiểu rằng sư phụ đang sờ mặt nàng.

Không đúng, không phải sờ… mà là…

“Sư phụ, đau…” Đường Táo nhịn không được kêu lên một tiếng, đôi mắt đều ngập nước.

Đôi tay Trọng Vũ bóp gương mặt phấn nộn của tiểu đồ nhi, nghe thấy tiểu đồ nhi kêu đau, mới giảm bớt lực đạo, nhưng vẫn không buông tay, mà lại nhẹ nhàng véo véo, chờ cảm giác không sai biệt lắm, mới buông tay ra.

Ánh mắt Trọng Vũ ngưng trọng, tinh tế đánh giá.

Khuôn mặt của tiểu đồ nhi vốn mềm mại, hiện giờ hai bên má bị hắn véo như thế, lập tức xuất hiện những dấu vết hồng hồng.

Nhìn đến hai má tiểu đồ nhi đỏ ửng như thế, tâm trạng không vui của Trọng Vũ mới thư hoãn một chút, vừa lòng nhìn tiểu cô nương khuôn mặt hồng hồng trước mắt, chậm rãi nói một câu: “Vi sư thích xem bộ dáng đỏ mặt của ngươi.”

—- nhìn rất muốn ăn.

“A?” Mặt Đường Táo bị véo đau, nghe thấy những lời sư phụ nói, làm nàng tức khắc như bị lọt vào trong đám sương mù, đầu đau đến choáng váng. Sau đó…. Sư phụ xoa xoa đầu nàng, nhìn nàng cười cười, liền rời đi.

Đường Táo chớp chớp mắt, nhìn bóng dáng sư phụ nhà mình, càng thêm nghi hoặc. Mới đầu thấy sắc mặt của sư phụ kém như vậy, như thế nào mới chỉ được một lúc lại vui vẻ như vậy? Đường Táo nghĩ nghĩ, cuối cùng mới hiểu ra: Chẳng lẽ bởi vì sư phụ vừa véo mình sao?

Hóa ra sư phụ véo má mình, sẽ vui vẻ như vậy sao? ….. Tuy rằng nàng hy vọng sư phụ vui vẻ, nhưng sư phụ xuống tay cũng nặng quá rồi. Nàng sợ đau nhất.

Đường Táo xoa xoa mặt, lại một lần nữa bước vào phòng bếp, nàng nhìn đĩa điểm tâm hoa hồng bên cạnh, lại nghĩ tới câu nói vừa nãy của sư phụ — “Vi sư thích xem bộ dáng đỏ mặt của ngươi.”

Nàng không biết sư phụ có ý gì, chỉ là nhớ lại có chút….

Đường Táo vuốt mặt mình, lòng bàn tay truyền đến một trận nóng bỏng, giống như…. Còn nóng hơn so với vừa nãy sư phụ véo nàng.

—- Cảm giác thật kỳ quái.

Lúc này Phù Yến mới từ chỗ tối đi ra, vừa rồi cử chỉ của hai thầy trò nhà này hắn đều nhìn thấy rõ ràng, hắn vốn dĩ cho rằng, Tiểu Táo yêu này chẳng qua chỉ chăm lo thức ăn hàng ngày co sư huynh, chỉ là nhìn tình hình hiện giờ, lại làm hắn suy đoán đến một loại ý nghĩ khác.

….. Tuy rằng, có chút vớ vẩn.

Phù Yến mày đẹp cau lại, thấy tiểu cô nương bên cạnh đang nghiêm túc làm đồ ăn, nhìn khuôn mặt nàng nhỏ nhắn đỏ bừng, cực kỳ giống một trái đào chín mọng, đừng nói là Trọng Vũ thích ăn, chính mình nhìn thấy, cũng có cảm giác thèm.

Hoa quả đại loại là như thế đi.

Phù Yến thấy trước mắt bày một đĩa điểm tâm hoa hồng màu sắc ánh sáng đều mê người, liền không nhịn được cầm một miếng lên ăn thử, vừa định mở miệng khích lệ một phen, liền nghe thấy tiểu cô nương trước mắt nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Sư thúc, này… đây là đồ ăn ta chuẩn bị cho sư phụ.”

“Biết chuẩn bị cho sư phụ, chẳng lẽ không biết chuẩn bị cho sư thúc sao?” Phù Yến nhướng mày, hảo hảo nói, rõ ràng trong lời nói có một tia không thỏa mãn cho lắm.

Đường Táo xấu hổ vò đầu cười cười, vỗ vỗ gương mặt mình, phát hiện mặt mình đã không còn nóng nữa…. Nhưng hai má vừa nãy bị sư phụ véo vẫn có chút đau.

Nàng thấy Phù Yến sư thúc lại cầm một khối điểm tâm nữa lên, liền chạy nhanh qua bưng đĩa bánh sang để một bên, rối rít xin lỗi: “Nếu sư thúc thích, lần sau Tiểu Táo nhất định sẽ làm cho sư thúc ăn, hiện giờ… hiện giờ chỉ làm một đĩa, ta sợ sư phụ ăn không đủ.”

Tuy rằng sư phụ thích ăn đồ ngọt nàng làm, nhưng mỗi lần làm nàng không làm nhiều lắm, đồ ăn ngọt đối với thân thể có hại, nàng muốn sư phụ tiết chế một ít, nhưng một đĩa này quá ít, nếu Phù yến sư thúc còn muốn ăn nữa, phỏng chừng nàng lại phải làm thêm một đĩa nữa.

Phù Yến mím môi, biết rõ tính tình sư huynh nhà mình, nếu hắn thật sự muốn đoạt thức ăn của sư huynh, sư huynh tất nhiên sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn. Hiện giờ mặc kệ Tiểu Táo yêu này là đồ đệ hay là nữ nhân của sư huynh, hắn cũng không muốn phải khó xử nàng.

Chỉ là…. Sư huynh thật có phúc khí, tiểu đồ nhi này thật tâm đau lòng cho sư phụ.

Phù Yến có chút ghen ghét, ngày mai hắn nhất định cũng phải thu một tiểu đồ nhi về chơi cùng mới được.

“Vậy quyết định thế đi.” Đồ ăn đưa tới cửa rồi, hắn nào dám cự tuyệt.

Sư thúc không khiến nàng khó xử, Đường Táo thập phần cảm kích, lập tức gật đầu nói: “Nhất định, ngày mai liền đem qua cho sư thúc.” Ở trên thiên giới này, sư thúc là người đầu tiên không chê bai nàng, Đường Táo cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

“Ân.”

Lúc đầu hắn đối với Tiểu Táo yêu này vẫn còn có chút thành kiến, lần này nói chuyện tiếp xúc, trong lòng thích hơn vài phần. Hắn nhìn hai nụ hoa búi tóc trên đầu Đường Táo, ngữ khí nhu hòa đi một ít, đưa tay lên xoa xoa, bày ra tư thái nên có của một sư thúc, nói: “Về sau nếu có chuyện gì, cứ việc tới tìm sư thúc.”

Sư phụ xoa đầu nàng, nàng cảm thấy thoải mái lại tự nhiên, hiện giờ sư thúc xoa đầu nàng, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá…. Nghe lời sư thúc nói, Đường Táo liền cong môi cười, nói: “Cảm ơn sư thúc, chỉ là…. Hiện tại ta phải đi đưa đồ ăn sáng cho sư phụ rồi.:”

Thật là một tiểu đồ đệ ngoan ngoãn.

“Đi thôi.” Phù Yến thu tay về, trong lòng có chút kính phục, nhưng cũng hiểu được, sư huynh của hắn, nếu đồ ăn sáng không vừa lòng, hắn liền sẽ….

—– thực táo bạo.

Từ lúc Đường Táo bái sư tới nay, vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, Trọng Vũ dùng rất thích, tất nhiên là không quá gắt gỏng. Chỉ là trước mắt…. Đường Táo nhìn sư phụ nhà mình, đột nhiên không dám lên tiếng nói chuyện.

Đường Táo an tĩnh rũ mắt xuống. Sư phụ ăn uống…. giống như không tốt.

Đây vốn không phải là một vấn đề quan trọng gì, nhưng đặt ở trên người sư phụ, lại là một vấn đề hết sức to lớn. Cho tới nay, sư phụ của nàng, có điểm tâm ăn tâm tình liền vui sướng. Nàng làm đồ ăn, sư phụ thích ăn, không gì tốt hơn.

“Sư phụ, đồ ăn đồ nhi làm…. Không ngon sao?” Đường Táo dè dặt cẩn thận hỏi, nhìn nửa chén canh lá sen kia, đột nhiên lo lắng. Nàng cái gì cũng không giỏi, nhưng nấu ăn, có thể coi như là sở trường của nàng, nàng cũng chỉ có một tay trù nghệ đó thôi.

Nếu sư phụ không thích, nàng nên làm cái gì để báo đáp sư phụ đây?

Đường Táo rũ vành mắt xuống, lông mi nhỏ dài chớp chớp, bộ dáng giống như một tiểu cô nương đáng thương.

Thần sắc của tiểu đồ nhi, Trọng Vũ đều xem ở trong mắt, rõ ràng hắn không bao giờ quan tâm đến những cảm xúc của người khác, lại có chút luyến tiếc khổ sở cho tiểu đồ nhi. Bất quá cũng đúng, hắn vốn dĩ tức giận không phải là do bữa điểm tâm sáng này, là bởi vì….

Ánh mắt Trọng Vũ sâu thẳm thêm, là bởi vì tiểu đồ nhi đỏ mặt trước Phù Yến sao?

“Vi sư chỉ là có chút đau đầu.” Trọng Vũ bịa ra một cái cớ.

Hóa ra là như vậy, Đường Táo đầu tiên là vui vẻ một chút, rồi sau đó lại đau lòng, nàng nhìn thần sắc uể oải của sư phụ mình, nhoẻn miệng cười nói: “Vậy đồ nhi xoa đầu cho sư phụ nhé.”

Trọng Vũ gật đầu, Đường Táo lập tức vòng ra phía sau sư phụ, xoa xoa hai bên thái dương cho hắn.

Tiểu đồ nhi đôi tay mềm mại, lòng bàn tay ấm áp, tuy rừng hắn vẫn chưa đau đầu, cũng hưởng thụ cảm giác giờ phút này.

“Tiểu Táo.” Trọng Vũ đột nhiên mở miệng.

“Đồ nhi ở đây.” Đường Táo dừng tay một chút, sau đó trả lời.

Ngữ khí Trọng Vũ nghiêm túc nói: “Về sau…không được đỏ mặt ở trước mặt người khác.” Phù Yến cũng không được.

Đường Táo sửng sốt hồi lâu, vốn muốn hỏi vì sao, nhưng thấy sư phụ đau đầu, liền ngoan ngoãn không hỏi, nói: “Đồ nhi đã biết.”

Trọng Vũ híp mắt, tùy ý để tiểu đồ nhi xoa đầu cho hắn, nghe thanh âm của tiểu đồ nhi, tâm tình không vui vừa rồi cũng tan biến đi không ít, rồi sau đó không cầm lòng được cười cười.

—– đồ nhi của Trọng Vũ hắn, muốn đỏ mặt cũng chỉ có thể đỏ mặt cho một mình hắn xem.