Hám Sinh

Chương 26




Hám Sinh ngủ say rất lâu, cho đến khi cô mở mắt một lần nữa, bên ngoài vẫn là buổi sáng sớm. Đông Dạ Huy đã gọi bác sĩ mấy lần để kiểm tra tình huống của cô. Bác sĩ nói với Đông Dạ Huy, cô thực ra chỉ là đang ngủ, ngủ suốt 24 tiếng liền chứ không phải là mê man.

Hám Sinh tỉnh lại tinh thần tốt hơn rất nhiều, không gặp chiêm bao khi ngủ, nhiều năm tích tụ mệt mỏi, giờ đây khi cô buông xuống cuối cùng cũng được nghỉ ngơi thật sự.

Khi Hám Sinh tỉnh lại lần nữa thì nhìn thấy Đông Dạ Huy, anh tươm tất hơn rất nhiều, ngồi trên ghế tựa ở đầu giường cô, cặp mắt nhìn cô, nhìn thấy cô chậm rãi mở mắt ra, trên mặt bớt lo lắng, mệt mỏi cười.

“Hám Sinh.” Anh chăm chú cẩn thận nhìn mặt Hám Sinh. Hám Sinh im lặng để cho anh nhìn, cô biết là anh đang sợ hãi.

“Em khát.” Rất lâu sau Hám Sinh mới nghèn nghẹn nói. Đông Dạ Huy đứng lên, cúi đầu hôn phớt lên trán của Hám Sinh, anh nhắm mắt lại, khi môi kề vào trán cô, tâm trạng bi thương vô hạn bóp nghẹt trái tim anh.

Đông Dạ Huy nâng đầu giường của Hám Sinh lên, bắt đầu mớm nước cho cô. Hám Sinh vừa mới phẫu thuật bụng xong, không thể ăn, chỉ có thể uống một chút nước từ từ. Đông Dạ Huy dùng chiếc muỗng nhỏ đưa nước đến bên miệng của Hám Sinh, hỏi cô: “Ngủ có ngon không?”

Hám Sinh gật đầu, hỏi anh: “Khi em ngủ thì anh làm gì?”

Đông Dạ Huy tránh đi ánh mắt của cô, không trả lời, tiếp tục mớm cho cô từng muỗng nước nhỏ.

Hám Sinh tựa vào đầu giường, nhìn anh, hỏi: “Ăn cơm chưa? Ngủ chưa?”

Đông Dạ Huy vẫn không trả lời cô, sau khi cho cô uống khoảng nửa chén nước, anh đem chén nước đặt trên đầu giường, rồi nói với cô: “Giờ chỉ được uống nhiêu đó thôi, bác sĩ dặn phải uống từ từ, em không thể uống nhiều nước trong một lần.”

Hám Sinh nhìn anh lẩn tránh ánh mắt mình, suy yếu nói: “Em hiện tại cơ thể không tốt, về sau anh còn phải chăm sóc em, anh phải cố gắng ăn cơm, ngủ nghỉ, chúng ta đều không có người thân, hai người chúng ta, nếu anh mà ngã bệnh thì em còn biết trông cậy vào ai?”

Đông Dạ Huy cất chén nước xong thì xoay người nhìn Hám Sinh, nắm tay của cô nói: “Em yên tâm đi, anh không sao đâu.” Hám Sinh lẳng lặng nhìn anh. Đông Dạ Huy dùng tay vuốt tóc cô, áp sát cô nhẹ giọng nói: “Anh trước tiên lau mặt cho em nhé?”

Hám Sinh bất đắc dĩ rũ mắt, Đông Dạ Huy cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài.

Rửa mặt cho Hám Sinh xông, Đông Dạ Huy lại đem đến một phần cháo gạo trắng, cho Hám Sinh ăn nửa chén, lúc này mặt trời đã dần dần lên cao, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào nửa căn phòng, gương mặt lâu ngày không ngủ của Đông Dạ Huy càng thêm hiện rõ vẻ xơ xác.

Hám Sinh ăn xong cháo, nói với Đông Dạ Huy: “Anh ngủ một lúc đi.”

Phòng Hám Sinh nằm là phòng đơn, bệnh viện này đã rất lâu đời, trang trí trong phòng giản dị cũ kỹ, chỉ có vài chiếc ghế gỗ cũ, người chăm sóc bệnh nhân có thể nằm, ngoài ra còn có giường bệnh của Hám Sinh.

Đông Dạ Huy đang đặt chén cơm xuống thì hơi khựng lại một chút, rồi mới nói: “Được.” Anh trước tiên đem đầu giường thả xuống như cũ, rồi đi tới một bên giường, để nguyên quần áo nằm xuống, hơi nghiêng người, dè dặt chiếm cứ một khoảng trên giường, không dám đụng vào người Hám Sinh. Hám Sinh chậm rãi nhích vào bên trong, xoay lại nhìn anh, ánh mắt mời mọc. Đông Dạ Huy nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, cũng im lặng một lúc, cuối cùng anh cũng nhích vào một chút gần người Hám Sinh, cẩn thận chầm chậm giang cánh tay qua trước ngực Hám Sinh, bàn tay vòng đến dưới nách cô, anh nhẹ nhàng khép cánh tay lại, vùi mặt vào cổ Hám Sinh, than nhẹ: “Hám Sinh, anh mệt.”

Hám Sinh quay đầu nhìn trần nhà, thở dài, có một loại tâm tình nào đó đang thỏa hiệp với cô, không rõ nguyên nhân, quá mức mệt mỏi, đến chết cũng không từ bỏ được người đàn ông này.

Đông Dạ Huy ngủ vô cùng sâu, thở ra hít vào rất bình ổn, đây là lần đầu tiên từ hơn một năm nay anh ngủ yên ổn như vậy. Hết thảy đau đớn, sai lầm, bất an anh cảm nhận được cuối cùng được viên mãn khi ở bên cạnh Hám Sinh.

Buổi sáng bác sĩ đến phòng kiểm tra, Đông Dạ Huy ôm Hám Sinh ngủ không hề động tĩnh. Hám Sinh thoải mái nằm trên giường không chút xấu hổ lúng túng muốn che giấu.

Một nữ bác sĩ trung niên nhã nhặn mang mắt kính đi vào, theo sau bà ta là hai bác sĩ mặc áo trắng, bà bác sĩ đứng ở đầu giường nhìn Hám Sinh mỉm cười, từ tốn nói: “Thế nào? Cảm thấy tốt hơn chưa?” Giọng của bà trầm trầm, âm thanh không cao không thấp.

Hám Sinh gật đầu với bà, bà bác sĩ làm như không nhìn thấy trên giường còn có một nam nhân, bà ta đi tới, vén chăm mền trên người Hám Sinh, tự mình đổi thuốc cho cô. Bà ta cúi đầu thấp giọng nói thật tế nhị với cô: “Sau này phải chú ý một chút, cố gắng bảo dưỡng cơ thể, cô mà còn bị hỏng thêm ống dẫn trứng còn lại là tiêu, sau này vẫn có thể có con.”

Hám Sinh không mở miệng, một cánh tay của Đông Dạ Huy đang ôm trước ngực cô cũng không động đậy, cô dù sao vẫn hơi xấu hổ.

Bà bác sĩ đổi xong thuốc, lại giúp Hám Sinh đem chăn đắp kín, ngồi dậy nói với cô: “Cố gắng dưỡng sức, vết thương khôi phục thật tốt.”

Hám Sinh nhẹ giọng nói với bà: “Cám ơn.”

Bà bác sĩ cười cười, liếc mắt nhìn Đông Dạ Huy đang vùi mặt vào cổ Hám Sinh ngủ an lành một chút, lại mỉm cười với Hám Sinh, xoay người đi ra ngoài. Hai bác sĩ theo bà ta cũng rời đi theo. Hám Sinh tò mò nhìn bọn họ biến mất ngoài cửa, hai bác sĩ theo sau bà bác sĩ là nam, nhìn tuổi tác cũng không phải là bác sĩ trẻ, nhưng mà bà bác sĩ kia giống như là có quyền uy tuyệt đối.

Hám Sinh nằm viện bảy ngày, đa phần là ngủ li bì, cơ thể của cô không bị cô khống chế hầu như đều muốn ngủ, giống như muốn bù đắp lại những năm tháng vất vả của cô. Mãi đến khi cô xuất viện, cơ thể vẫn đang khôi phục rất tốt, vết mỗ lành lặn, tinh thần cũng có chút hoạt bát.

Hám Sinh ra viện về nhà tĩnh dưỡng, lúc này khoảng đầu tháng mười, khí trời chuyển lạnh, nhưng ánh sáng trên đảo vẫn vô cùng long lanh, trong viện hoa cỏ bắt đầu có lá vàng, mùa thu đến thật tự nhiên.

Giữa trưa ánh nắng chiếu vào sân thật ấm áp, trong phòng bếp tiếng va chạm của chén dĩa, muỗng, thau, Hám Sinh ngồi trên chiếc xe lăn ở cửa bếp, trên đùi đắp một chiếc khăn lông, Mông Bự đang đuổi bắt một chiếc lá đang rơi rụng bên cạnh cô.

Từ khi Đông Dạ Huy mang Hám Sinh về nhà, hai người sống chung một mái nhà, nhưng anh cho dù một khắc cũng không để Hám Sinh lọt ra khỏi tầm mắt. Anh đem một chiếc xe lăn từ bệnh viện về, khi anh nấu cơm cũng đem Hám Sinh đặt ở cửa bếp, anh chỉ cần xoay đầu thì có thể nhìn thấy cô. Khi anh dọn dẹp thì đem Hám Sinh đặt trong phòng, anh ra ra vào vào vừa ngẩng đầu là có thể thấy cô. Hám Sinh cũng mặc kệ anh, cô không có tâm tình gì vui vẻ, cũng không thiếu kiên nhẫn, cô chỉ là nuông chiều anh.

Hám Sinh trước giờ cũng không dám tưởng tượng Đông Dạ Huy có một ngày sẽ đối xử với mình như vậy, nhưng mà trải qua quá nhiều việc, tâm đã trải qua va chạm cọ sát, tâm tình vui sướng cảm động đã vĩnh viễn không cảm nhận được. Bọn họ đã bỏ lỡ thời gian và thời cơ làm cho cảm xúc bùng cháy mãnh liệt rồi.

Trình độ nấu nướng của Đông Dạ Huy ngày càng tốt hơn. Khi ăn cơm cố ý gỡ xương trên miếng thịt ra cho vào bát của Hám Sinh, anh làm vô cùng tự nhiên. Hám Sinh biết anh hiện giờ là đau lòng cô, yêu cô, cô biết người đàn ông này chỉ cần quan tâm cái gì sẽ tận lực mà làm đến cùng. Giống như lúc trước, anh hoàn toàn vứt bỏ cô cũng được, hay hiện tại toàn tâm toàn ý yêu cô cũng được, nói chung anh là người chuyên tâm, là yêu hay là hận anh đều thẳng thắn mà thể hiện.

Ăn cơm trưa xong, Hám Sinh nói với Đông Dạ Huy: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.” Đông Dạ Huy vô cùng vui vẻ, anh rất để ý việc Diệp Quyền từng tiếp cận Hám Sinh, từng nhiều lần nhìn thấy Diệp Quyền cùng Hám Sinh thân mật mang theo Mông Bự đi tản bộ, tâm trạng đố kỵ nổi lên, cuối cùng cũng có thể cùng cô đi dạo như vậy, Diệp Quyền đã từng đi dạo cùng Hám Sinh, anh cũng có thể thay thế vị trí Diệp Quyền. Xóa được hình ảnh Diệp Quyền ở trong ký ức của Hám Sinh, anh vô cùng vui vẻ. Anh là người đàn ông thành thục có tâm cơ thâm trầm, trong việc tình cảm, anh cũng vô cùng cố chấp và ý muốn chiếm hữu.

Đông Dạ Huy ôm Hám Sinh lên lầu, thay đổi quần áo mùa thu mà anh mới mua thêm cho cô xong, đẩy Hám Sinh ra ngoài, còn cố ý mang theo Mông Bự đi cùng.

Ngày mùa thu vô cùng ấm áp, là thời gian cao điểm của du lịch, trên đường du khách đông đúc, vô cùng náo nhiệt, nhiệt lượng cơ thể tỏa ra dầy đặc, Mông Bự vốn trải qua huấn luyện nên có thể kiền trì đi tản bộ, nó hiện tại không giống như trước kia lười biếng, đi theo bên cạnh Hám Sinh bọn họ, lăng quăng chạy tới chạy lui với bộ dạng vui mừng.

Hám Sinh thấy Mông Bự chạy nhảy vui vẻ, đang mua đồ ăn vặt bên đường cho nó, tâm tình rất tốt, Đông Dạ Huy phía sau nhìn cô, thấy tâm tình của cô từ trước tới giờ chưa từng được bình tĩnh, vui vẻ như vậy.

Đông Dạ Huy mang Hám Sinh lên bến tàu, lúc giữa trưa, bầu trời xanh lam, nước biển xanh ngọc, xa xa là đàn hải âu tung bay, sau lưng là đám người náo nhiệt, Hám Sinh hơi run run nắm bánh xe lăn đứng lên, Đông Dạ Huy đi lên đỡ lấy cô, mang cô tới gần mình, để cô có thể dựa vào mình, anh ôm cô vòng tay qua trước ngực, nắm lấy tay cô.

Bọn họ hóng gió biển, Hám Sinh mặc bộ áo gió có in hình đóa hoa lớn màu đỏ sậm, sắc mặt vô cùng xinh đẹp, gió biển thổi tung vạt áo, cùng với Đông Dạ Huy anh tuấn sau lưng mà cô đang dựa vào thật sự làm người ta chói mắt. Nhiều năm sống buông thả, cô đều dùng sắc thái đơn giản để che đậy mình, nhiều năm sau Đông Dạ Huy tự tay làm cho nhan sắc vốn được cô che đậy tỏa sáng.

Thời khắc này nội tâm Hám Sinh vô cùng bình thản, không cần hỏi, nội tâm cô an bình, thì cô sẽ cùng người đàn ông này nắm tay, cô nghĩ: Đã sống được đến lúc này, nếu như cho cô có thể lựa chọn lại một lần nữa, cô không dám cam đoan mình còn có thể muốn nắm lấy tay anh, nhưng lúc này đây, cô vẫn nghĩ nắm chặt tay anh.

Tay Hám Sinh cầm tay Đông Dạ Huy càng nắm càng chặt, Đông Dạ Huy cũng cầm lấy tay cô thật chặt, anh nghĩ trên thế giới này còn có chuyện tâm ý tương thông, chí ít lúc này anh có thể cảm nhận được Hám Sinh đang truyền đạt tình cảm, loại tình cảm cả đời, loại tình cảm chỉ vì anh mà chảy trong thân thể. Trong lòng anh tràn trề niềm vui và thỏa mãn, đồng thời cũng tồn tại loại ưu tư thầm kín riêng mình. Lúc này đây, anh cũng không vui sướng gì, Hám Sinh của anh, anh cuối cùng quay đầu lại nhìn cơ thể Hám Sinh đã bị tổn thương hoàn toàn. Vận mệnh của chúng ta bao phủ ta, ép bức ta.

Trên đảo năm tháng yên tĩnh, hai người không hỏi thế sự, trốn ở trong tiểu viện, tránh xa ồn ào náo nhiệt, không truy hỏi chuyện quá khứ, không dò xét những thương tổn của đối phương, chỉ tuân thủ hiện tại, cùng nhau lặng im bên cạnh đối phương.

Ban đêm, trời tối không bao lâu thì Đông Dạ Huy đem Hám Sinh đặt lên giường, bọn họ sống rất quy luật, ngủ sớm dậy sớm, Hám Sinh không cần dùng Mông Bự làm ấm giường cho cô nữa, Đông Dạ Huy ôm cô, cô vừa cảm giác được ấm áp vừa ngủ an ổn.

Trong chăn ấm áp, Đông Dạ Huy lần lượt vuốt ve Hám Sinh, kiểm tra từng đường nét trên người cô, Hám Sinh xoay người đối diện với anh, cặp mắt trong suốt lóe sáng trong đêm tối: “Muốn sao?” Cô hỏi anh như vậy.

Đông Dạ Huy nhìn cô, một lát sau môi của hai người tự nhiên tập hợp cùng nhau, bàn tay của bọn họ tiến vào trong áo ngủ của đối phương, cùng nhau vuốt ve đối phương. Hơi thở của Đông Dạ Huy dần dần nặng nề, Hám Sinh đưa bàn tay đến giữa hai chân của anh, “Không được, Hám Sinh.” Cổ họng anh nghèn nghẹn cố gắng lên tiếng.

Hám Sinh hơi ngửa đầu môi hôn lên miệng lên môi anh, cảm xúc tình dục mãnh liệt khuếch đại trong bọn họ. Đông Dạ Huy mấy lần cố gắng đẩy tay Hám Sinh ra. Đẩy không được, cuối cùng đành bỏ cuộc, bọn họ mặt đối mặt, ôm ấp nhau, hôn nhau, liếm liếm, cắn cắn, tay chân dây dưa không dám cử động quá mạnh, nhẹ nhàng chậm rãi cọ sát, dùng tay cho vào trong quần ngủ của đối phương, xoa nhẹ nhàng nơi ấy của nhau, chăn bông nhấp nhô ám muội, Đông Dạ Huy mồ hôi tuôn như nước, Hám Sinh sắc mặt ửng hồng, bọn họ nhìn vào mắt nhau, nặng nề thở gấp, vô cùng kích động, cảm xúc trào dâng mãnh liệt, toàn thế giới chỉ có đối phương. Rất lâu sau, Đông Dạ Huy phát ra một tiếng thật lớn, như tiếng thủy triều, Hám Sinh cũng đồng thời ngâm khẽ, hai người đầm đìa mồ hôi, cơ thể xụi lơ.

Trong phòng vang vọng tiếng thở dốc nặng nhọc của cả hai, hai người mặt đối mặt, hơi thở phả vào nhau, Hám Sinh rút tay từ trong chăn ra, đưa tay lên tủ trên đầu giường lấy ra vài tờ giấy vừa lau chất lỏng trên tay, vừa nói: “Thế này không phải rất tốt sao?”

Cánh tay Đông Dạ Huy bịt mắt, thở hổn hển cười ra tiếng, Hám Sinh là người thẳng thắn, ngay cả loại chuyện âu yếm này trước giờ cô cũng không giả vờ, cô trước giờ đều thẳng thắn, cô sẽ không che giấu, cô biểu hiện rất thành thật. Anh trước đây chán ghét cô luôn luôn thẳng thắn không đúng lúc mà hiện tại anh lại yêu tính cách này của cô.

Sáng sớm hai người tỉnh dậy từ trong mộng, đầu cành cây ngoài cửa sổ truyền vào tiếng chim hót. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu tia sáng ấm áp vào phòng. Cơ thể Hám Sinh đang dựa vào trong lòng anh, nhiệt độ ấm áp, cảnh vật dạt dào, Đông Dạ Huy lưu luyến năm tháng yên tĩnh dịu dàng như vậy.

Những chuyện tốt đẹp không kéo dài, rất nhiều chuyện tốt đẹp lại vô cùng ngắn ngủi, những năm tháng tĩnh lặng sống trên đảo này quá ngắn ngủi, sau đó hình thành nên những ký ức vô cùng ấm áp của Đông Dạ Huy.

Hám Sinh bởi vì Đông Dạ Huy thức dậy cử động thân mình làm cho cô cũng tỉnh dậy. Mỗi buổi sáng hàng ngày, khi thức dậy cô đều xoay người mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, tự nhiên nói một câu: “Anh tỉnh rồi.”

Lần này rất lâu cũng không nghe thấy Đông Dạ Huy đáp lời, cô nghi hoặc quay đầu, thấy Đông Dạ Huy nhìn ánh mắt cô, tỉnh táo và chăm chú, Đông Dạ Huy nói: “Hám Sinh, chúng ta về thành phố B đi.”

Hám Sinh im lặng nhìn anh, rất lâu, sau đó cô nói: “Được.” Cũng không hỏi anh tại sao.