Sắp hết năm, Hà Điền Điền dẫn Hàm Quang đi theo, định mua cho mỗi người một bộ quần áo mới. Tháng vừa rồi cô nhận được danh hiệu “Ngôi sao tiêu thụ”, tiền thưởng nhiều hơn vì vậy lương cao hơn.
Hàm Quang đeo ba lô nắm tay cô, hai người đi dạo trong tầng một trung tâm thương mại.
Tầng một này có rất nhiều cửa hàng chuyên kinh doanh một số các sản phẩm cao cấp, Hà Điền Điền nhìn qua tủ kính, chỉ là nhìn để mở rộng tầm mắt thôi.
Hàm Quang thấy bỗng nhiên cô đi chậm lại, mắt nhìn chằm chằm vào một chiếc túi xách màu đỏ, ánh mắt đầy nóng bỏng.
“Xấu quá.” Trước tiên là anh đưa ra đánh giá về chiếc túi xách kia.
“Thẩm mỹ của anh mới xấu.” Hà Điền Điền liếc anh.
“Cô thích à?”
“Ôi...” Cô lắc đầu, “Thứ xa xỉ phẩm như thế chỉ nhìn từ xa thôi chứ không với tới được.”
“Đi thôi, vào xem một chút.”
“Không đi, tự rước lấy nhục à?”
“Đi nào.” Anh không nói thêm mà trực tiếp kéo cô vào trong.
Vừa vào trong, Hàm Quang đã vô cùng dũng cảm lấy đúng chiếc túi mà Hà Điền Điền thích đi đến quầy thu ngân: “Chúng tôi lấy cái này.”
Hà Điền Điền sợ hết hồn: “Không được, không được, không cần đâu!” Giá một chiếc túi này cũng đắt hơn cả tháng lương của cô. Mua xong thì cô trở về trắng tay như đêm trước giải phóng rồi.
Hàm Quang giữ vai cô, đưa tay ra trước mặt cô, bịt miệng cô lại.
“Tính tiền.” Anh nói với nhân viên thu ngân.
Bởi vì là cửa hàng cao cấp nên nhân viên thu ngân là một con người. Cô ấy nhận lấy cái túi, quét mã nói: “Tổng tiền là bốn vạn tám, thưa anh, anh thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?”
“Tiền mặt.”
Cô thu ngân hơi bất ngờ: “Tiền mặt bây giờ luôn ạ?”
“Tiền mặt.” Hàm Quang nói rồi buông Hà Điền Điền, tháo ba lô xuống, mở ra và lấy từng xấp tiền giá trị lớn.
Hà Điền Điền nhìn mà choáng váng: “Anh… Cái này là cái gì…”
“Đây là tiền.”
“…” Nói thừa, đương nhiên cô biết đây là tiền.
Loading...
Cô muốn hỏi là tiền này từ đâu ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Nhỡ đâu Hàm Quang nói tiền này là tiền ăn trộm thì có lẽ hai người các cô sẽ nhanh chóng đến nhà giam ăn tết.
Hà Điền Điền ôm túi, ngây ngốc đi theo sau Hàm Quang. Cho đến khi ra khỏi cửa hàng, anh nhìn cô vẫn đang ngơ ngác, không nhịn được vuốt tóc cô nói: “Vui đến choáng váng rồi à?”
“Hàm Quang, anh nói thật với tôi đi.”
“Nói gì?”
“Tiền này của anh từ đâu ra?”
“Nhặt được trong thùng rác.”
Hà Điền Điền cảm thấy quá kỳ lạ. Trong thùng rác sao lại toàn có đồ quý giá, cái gì cũng đi nhặt được sao? Còn nữa… cuộc sống mỗi ngày của Hàm Quang là bới thùng rác à?
Cô sờ sờ cái túi quý báu, cảm thấy cảm động. Lúc đi Hàm Quang đã đeo túi trên lưng, có lẽ đã có sự chuẩn bị từ trước. Hàng ngày cực khổ bới thùng rác, nhặt được tiền thì đầu tiên là mua quà cho cô, ôi ôi ôi… Thật cảm động mà!
Cô vỗ vai anh: “Không bõ công tôi thương anh!”
Hàm Quang u oán nhìn cô: “Cô thương tôi khi nào?”
“Tôi mua quần áo cho anh nhá.”
“Việc mua quần áo cho tôi không phải là việc của cô à?”
“Hàm Quang, anh tin tôi đi, tôi không giết chết anh thì đã là thương anh lắm rồi.”
“Hà Điền Điền, cô không có lương tâm.”
Hà Điền Điền suy nghĩ, hình như tất cả số lần cô mua quần áo cho Hàm Quang cộng lại cũng không bằng số lẻ của cái túi này thì phải.
Vì vậy cô hơi chột dạ, “Thế hôm nay anh muốn mua cái gì? Tôi sẽ mua cho anh.”
“Tôi muốn một cặp kính, cô mua kính cho tôi đi.”
“Được.”
Bọn họ lên tầng hai, đi đến cửa hàng “Kính mắt số bảy”. “Kính mắt số bảy” cũng là một loại sản phẩm cao cấp, một cái kính tốt cũng phải hơn ba nghìn.
Đương nhiên, hướng dẫn mua sắm cũng cao cấp.
Hàm Quang đứng trước quầy kính, chọn kính thử một chút rồi lại bỏ xuống. Nhân viên cửa hàng là một cô gái nhã nhặn, cũng đeo một cái kính đen của cửa hàng, nhìn rất trẻ, khá giống sinh viên đại học.
Cô nhân viên đi đến chỗ Hàm Quang, nói: “Anh có khuôn mặt hoàn hảo, đeo kính nào cũng hợp.”
“Tôi biết.”
Nhất thời cô ấy không biết nói thế nào. Một lúc sau, lại nói: “Anh làm kinh doanh hay nghỉ ở nhà? Hay là làm việc vận động ạ?”
Hàm Quang trầm tư không nói.
“Thưa anh, anh định đeo kính trong trường hợp nào ạ?”
“Trên giường.”
“…”
Đầu tiên là cô nhân viên ngẩn người, sau đó mặt đỏ ửng lên.
Hà Điền Điền bỗng nhiên hiểu ra vì sao Hàm Quang muốn mua kính. Cô xấu hổ đỏ mặt, muốn kéo Hàm Quang đi: “Không phải ý đó đâu, hiểu nhầm thôi, chúng tôi không mua.”
Hàm Quang khẽ tựa vào cửa, đứng im không chịu đi. Anh lạnh lùng nhìn Hà Điền Điền: “Cặp mắt kính ba nghìn cô cũng không mua tặng tôi, thành ý của cô là như vậy à?”
“Không phải… Anh… Cái kia…”
“Quên đi, cô không mua cho tôi thì để tôi tự mua.”
“Được rồi, được rồi, tôi mua cho anh, được chưa… Mua anh cũng không cần đeo…”
“Ha ha, nói thẳng là không mua cho xong.”
“Ý của tôi là… Ừ, anh đeo kính vào ban ngày, đeo lúc đi chơi, còn buổi tối không cần đeo, anh hiểu không?”
“Được rồi.”
Hai người lại quay lại quầy kính, Hàm Quang thử vài cái, lúc nào cũng hỏi cô nhìn có được không. Cô cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, nhưng xấu hổ không dám nói gì, chỉ biết lờ đi, mặc kệ anh.
Cuối cùng Hàm Quang cũng chọn được một cái. Kính màu đen, gọng kính và chân kính đều rất nhỏ, đường cong kiểu phục cổ, tao nhã, thanh lịch, gọng kính vương trên sống mũi, làm nổi bật làn da trắng nõn, ánh mắt giấu phía sau mắt kính trong suốt… Nhìn kiểu gì cũng giống như một phần tử trí thức nhã nhặn.
Anh cứ đeo kính như thế, cúi đầu hỏi cô: “Thích không?”
Hà Điền Điền giật mình, xoay mặt nhìn sang chỗ khác: “Đi thôi, mất thời gian quá.”
Hàm Quang ung dung đi theo sau lưng cô: “Đi mua quần áo nào.”
“Mua cái gì mà mua, về nhà!”
“À, cô gấp vậy sao?”
“…”
Cô rất sợ về nhà anh lại ầm ĩ đòi này nọ, vì vậy đành phải ở lại trung tâm thương mại nửa ngày, chọn cho mỗi người một bộ quần áo, Hàm Quang mua một chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản, hợp với kính mắt mới mua, đi trên đường mà già trẻ trai gái đều phải nhìn theo anh.
Hai người ăn tối luôn ở bên ngoài, đến khi trời tối mới trở về nhà.
Hà Điền Điền thật sự khóc không ra nước mắt. Tại sao cô có thể cho phép mình tạo nghiệt như thế này.
Về đến nhà, vừa vào cửa, Hàm Quang đột nhiên xoay người, chống tay lên cửa, giam cô ở trong không gian nhỏ hẹp giữa vòng tay anh và cửa ra vào.
Anh cúi đầu cười híp mắt nhìn cô.
Là nhìn cô qua kính mới.
Hà Điền Điền không thể không thừa nhận, khuôn mặt đẹp của anh rất có lực sát thương. Cô bị ép sát vào cửa, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người nhưng không thể. Nhìn thấy anh chậm rãi cúi đầu xuống, trái tim cô gần như nhảy lên tận cổ họng.
Không được, không thể như vậy, không thể để cái tên người máy này trêu trọc, chuyện gì đây chứ… Trong lòng cô có một giọng nói yếu ớt vang lên như thế.
Vì vậy cô nghiêng đầu, đưa tay chỉ lên mặt anh nói: “Hàm Quang, trời tối rồi, mau tháo kính xuống.”
“Được.”
Hàm Quang ngoan ngoãn nói, lập tức tháo kính ra. Hà Điền Điền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô trơ mắt nhìn anh lấy một cái kính giống y như đúc từ trong túi ra và đeo lên.
Giống như ma thuật.
Hà Điền Điền hoảng sợ rồi: “Tại sao anh lại có hai cái kính giống nhau như đúc? Nhân viên cửa hàng cho anh thêm một cái sao?”
“Không phải. Một cái là tôi tự mua.”
“Lúc nào?”
“Khi cô đi vệ sinh.”
“Anh dở hơi à? Mua hai cái giống nhau làm gì?”
“Một cái đeo ban ngày, một cái đeo buổi tối.”
“…”
Ông trời ơi, thần linh ơi, ai đó hạ phàm thu phục tên yêu nghiệt này đi.
Có thần tiên nào thấy hứng thú với tên yêu nghiệt này không?
Bầu không khí lại trở nên vi diệu.
Cô không dám nhìn anh, anh lại nắm lấy cằm cô, ép cô phải đối diện với anh. Anh cười như không cười nhìn ánh mắt của cô: “Trốn cái gì?”
Cái tên tiểu nhân trong lòng Hà Điền Điền vẫn giãy giụa: Thật không có khí chất! Không thể bị một tên người máy mê hoặc như thế! Tôn nghiêm con người để ở chỗ nào?
Hàm Quang: “Ngày hôm nay cứ hơi một tí là cô đỏ mặt. Đang suy nghĩ gì thế?”
Chịu đựng, phải chịu đựng… Suy nghĩ đi, ai mới là người đàn ông mà cô muốn… Ai chứ?
Lúc này đầu óc giống như bị quá tải, không kịp xử lý, phản ứng chậm chạp, cô quên cả nói chuyện.
Hàm Quang: “Không nói tôi cũng biết. Đồ lưu manh này.”
Sau đó anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Hà Điền Điền bị ép phải ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh. Chỉ mất mấy giây, anh chuyển từ dịu dàng thành dữ dội. Sau đó, càng hôn càng dùng sức, đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo trong khoang miệng cô. Sức lực của cô như bị hút hết, đầu óc trống rỗng. Cả người như con thuyền chìm vào giữa đại dương mênh mông cuộn sóng.
Anh ôm ngang cô lên, vừa đi vừa hôn, đưa cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Không đợi cô đứng dậy, không đợi cô tìm được lý trí, anh lại áp đến, liên tục dùng những nụ hôn, thứ vũ khí dịu dàng nhất, khiến cô không phản kháng nổi.
Cô vẫn chìm trong dòng nước, vô lực nằm trên giường thở hổn hển. Động tác của anh dần dần chậm lại, giống như mưa xuân, nhẹ nhàng hôn rồi lại hôn lên môi cô, khẽ nói: “Điền Điền.”
Cô nhìn anh.
Hàm Quang: “Lần đầu tiên của con gái có lẽ sẽ đau. Tôi là người máy, tôi không thể làm cô tổn thương.”
Cô không biết anh muốn nói gì.
Hàm Quang: “Cho nên cô nên ở trên tự chuyển động đi.”
Vừa nói xong, anh lập tức bị Hà Điền Điền đạp xuống đất.