Chương 11
Triệu Vũ theo Lilia đến một căn phòng trống, có vẻ như đây là một trong vô vàn những căn phòng bị bỏ hoang, trong không khí bốc lên mùi ẩm mốc, sơn tường tróc ra rơi từng mảng dưới góc phòng… Lilia nhíu mày, có vẻ cô cũng không thích căn phòng này
Hắn giơ tay lên, ra hiệu cô nhìn vào chiếc máy tính bảng đang phát sáng. Lilia ngay lập tức hiểu ý.
- Nó yêu cầu dấu vân tay của tôi để có thể mở ra, hy vọng anh hiểu!
Lilia vừa cười vừa giơ tay lên, rất rõ ràng, thiết bị này yêu cầu vân tay chủ nhân mới có thể mở, đầu óc xoay chuyển, Triệu Vũ nhìn chăm chăm vào đối phương như muốn tìm ra điểm bất hợp lý.
- Hy vọng cô đừng làm điều gì ngu ngốc!
Triệu Vũ cũng hiểu ý, hắn giơ chiếc máy lên, để nó ngang tầm mắt Lilia... Cô nàng nhoẻn miệng cười như đã có điều nắm chắc.
- Thực ra còn có nhận diện khuân mặt nữa, chứ không phải là chỉ đơn giản là vân tay.
Mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi, ngay lúc này có rất nhiều câu hỏi mà hắn muốn hỏi nhưng lại đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu, hắn có nên bày tỏ nỗi thất vọng của mình không. Thế những chuyện này có tác dụng gì?
- Anh là ai?
- Cô đang nói nhảm gì vậy? Đột nhiên thì cô mất trí nhớ à?
- Tôi cũng không rõ, trông anh khá quen, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi à?
Chưa từ bỏ hoàn toàn trạng thái phòng thủ, nhưng Triệu Vũ có thể nhận ra có điều gì đó khác lạ, tại sao cô lại giả vờ không nhận ra anh, cũng không có ai ở đây, làm điều này có cần thiết sao, hay bọn họ đang bị theo dõi.
Hắn mím môi, bắt đầu suy tư, đứng bên cạnh Lilia cũng tỏ ra ngoan ngoãn, gương ánh mắt tò mò lên nhìn hắn người mà một giây trước con đè cô xuống sàn. Người Này có vẻ không nguy hiểm.
- Triệu Vũ!
Một vài từ khẽ thoát ra, và không có sau đó…
- Lilia! Xin chào, Triệu Vũ…
Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện, trong phút chốc ban đầu hắn đã có vẻ hoài nghi là sinh đôi, nhưng sinh đôi cũng không cần đến tên đều giống y hệt nhau đi, còn có thanh âm, còn có vóc người. Hai người nhìn nhau một lúc, Triệu Vũ bắt đầu tìm tòi trong chiếc ipad, không ngoài dự kiến, mọi thông tin cần thiết đều tương đối đầy đủ, nhưng việc kế tiếp lại khiến hắn có chút đau đầu, Lilia, làm gì với cô nàng này bây giờ, không thể đánh cũng không thể g·iết, nếu coi như không có gì thả cô ấy đi thì có lẽ hắn không thể thoát khỏi căn cứ này mất. Đưa đi cùng, nhân tố không ổn định này có thể phản bội hắn bất cứ lúc nào, rốt cuộc nên xử lý thế nào?
Như nhìn ra ánh mắt có chút u ám của đối phương, Lilia không khỏi lui vài bước theo trực giác.
- Lilia, cô làm gì ở đây?
Một câu hỏi không liên quan thình lình phát ra, một ánh nhìn như xuyên thấu vào trong linh hồn cô, Lilia đánh run một cái rùng mình…
- Tôi cũng không có ý định can thiệp vào những chuyện các người làm ở đây. Cô đừng hiểu lầm…
- Ý gì? Tôi vẫn luôn sống ở đây mà!
Hai người hoãn lại một lúc, Triệu Vũ có chút khó tin nhìn chằm chằm từng chút một biểu hiện của Lilia như muốn nhìn ra một chút chột dạ nào đó nếu có… hắn cũng lờ mờ suy đoán nhưng hoàn toàn không nghĩ ra là cô nàng này bị mất trí nhớ, thậm chí từ góc độ nào đó, đây không hoàn toàn toàn là mất trí nhớ nữa, giống như bị tẩy não vậy? Loại công nghệ nào hiện nay cung cấp khả năng như vậy chứ?
- Lilia, tôi không mong cô tin ngay, mọi thứ có lẽ hơi khó hiểu nhưng mà chúng ta cũng không thân, tôi chỉ biết cô có dị năng, là dạng tinh thần, lần đầu tiên gặp mặt là cô đã cứu tôi. Chúng ta là người của căn cứ đến nơi này làm nhiệm vụ, trong lúc này nhiều thứ đã xảy ra, đơn giản chút là chúng ta đã lạc nhau.
- Ý anh là… chúng ta biết nhau bên ngoài, còn cùng nhau đi đến đây?
Lượng thông tin khá lớn lật đổ thế giới quan của người lạ mặt mang đến khiến Lilia khó mà tiêu hóa được, cô nàng lắc lắc đầu như muốn loại bỏ những thứ đã nghe được ra ngoài, vậy những thứ trong trí nhớ của mình thì sao?
Ngay lúc này, tiếng còi báo động vang lên, Triệu Vũ nhìn Lilia, cô nàng cũng ngay lập tức thoát khỏi những suy nghĩ miên man, bên ngoài hành lang, đèn bắt đầu chuyển sang màu đỏ rồi nhấp nháy.
- Mẹ nó, không thể làm đèn bình thường hơn được à? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Đưa ipad cho tôi!
Triệu Vũ thoáng chút do dự nhưng rồi cũng thỏa hiệp.
Lilia nhìn chằm chằm dấu chấm than màu đỏ hiện lên trên màn hình, gạt thông báo tắt đi báo động, rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra, cô cũng không dám mù quáng tin tưởng những gì mà một người xa lạ vừa mới kể, tên này muốn làm gì? Nhưng hắn hoàn toàn có năng lực g·iết mình, chỉ cần hắn muốn, mặc dù cô cũng có tự tin trong việc vật lộn nhưng người trước mắt này rõ ràng là tay già đời, bằng chứng là vừa mới nãy thôi cô còn bị người ta đè xuống nhanh chóng, quái ngượng ngùng…
Lilia nhanh chóng kiểm tra thông báo
- Mã đỏ, có hai loại khả năng có thể xảy ra, hoặc là quả trứng hoặc là an ninh phòng thí nghiệm xảy ra sự cố.
- Quả trứng sắp nở sao?
- Không lý nào, sáng nay mọi thứ vẫn bình thường, năng lượng chúng tôi cung cấp vẫn chưa đạt đến ngưỡng đó, chắc chắn là chuyện khác.
Triệu Vũ nhìn sang Lilia, hai người nhanh chóng bước ra khỏi phòng, ngoài dự đoán… không có ai cả, không có ai vì cái gọi là báo động đỏ mà chạy loạn, không lẽ đây chỉ là báo động thường nhật sao?
- Đừng nhìn tôi, tôi tuyệt đối không biết gì, còn lại đừng nói là mã đỏ, xem như có việc nghiêm trọng xảy ra thì bên ngoài sinh vật biến dị kinh khủng như vậy, bọn họ có thể chạy đi đâu? Tuy nhiên mã đỏ khá nguy hiểm đó, tôi cần trở lại phòng quan sát xem có chuyện gì xảy ra không? (Lilia liếc mắt coi như là xin ý kiến hắn)
Triệu Vũ dừng chân, hắn không thể tin tưởng Lilia trước mắt, nhưng cũng đồng thời đối với cô không có biện pháp. Lilia cũng vậy, giáo sư đối với cô tốt như vậy, thay cha mẹ chăm sóc cô bao nhiêu năm, sao cô có thể nghi ngờ ông ấy được?
Lilia cũng coi như có chút lý giải Triệu Vũ, mặc dù người này có chút kỳ lạ nhưng không hẳn là người xấu, bọn họ dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, giúp đỡ một chút cũng không sao đi? Lilia có chút do dự…
Cuối cùng vẫn là tìm kiếm lên một bộ đồ người của căn cứ, Triệu Vũ đi theo Lilia vào phòng quan sát, không ai nghi ngờ hắn, bọn họ ngoại trừ cái nhìn ban đầu thì hầu như đều bỏ qua sự có mặt của hắn…
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Lilia nghiêm giọng hỏi người đàn ông ở trước màn hình. Hắn ta cũng không có vẻ gì coi cô như cấp trên, khinh khỉnh trả lời:
- Cũng không có gì? Bức tường phía nam ra một lỗ thủng, đoán chừng là sinh vật lạ đi nhầm thôi.
Đúng vậy, bình thường thì hẳn là “đi nhầm” sinh vật biến dị thông thường có bản năng lãnh thổ rất mạnh, toàn bộ nơi này là của Vạn Niên thanh leo, nó mạnh vô cùng, dù sao từ trước đến nay đều là vậy, chẳng có kẻ điên nào đi khiêu khích nó cả…
- Kiểm tra camera chưa?
Người giá·m s·át nhìn chằm chằm cô hồi lâu rồi quay đầu không phản ứng. Lilia có chút khó hiểu, rõ ràng cô là cấp trên, phục tùng không phải là đương nhiên sao? Thái độ kiểu gì vậy?
Triệu Vũ tiến đến, không tiếng động xoay lấy cánh tay yếu ớt của đối phương, áp đầu hắn ta xuống mặt bàn, tiếng động mạnh vang lên, mặt bàn có chút rung chuyển, người quan sát bên cạnh thấy thế thì lộ ra vẻ mặt đầy sợ hãi, hắn ta cũng nhanh chóng lùi ra phía sau tránh khỏi ánh mắt mãnh liệt của Triệu Vũ.
- Xem camera!
Tiếng la oai oái vang lên, người quan sát gương mặt đỏ au, hắn thật b·ị đ·au nặng, cánh tay cơ hồ như là thời niên thiếu không có một chút cơ bắp, bị siết đến khẩn, bụng còn có chút phệ, điển hình là cái ăn no chờ c·hết người, nếu không phải là hắn mệnh hảo, sinh ra ở đây có lẽ đã sớm một mệnh ô hô…
- Được được, ngươi buông tay…
Hai mắt sớm chút hồng hồng, có điểm sắp khóc ra tới, Triệu Vũ cười cười, loại người này không sớm thì muộn, đến c·hết cũng không biết tại sao?
Lilia khẽ nháy mắt, ngón cái cong lên khẽ khen hắn tuyệt vời, dù sao cô cũng chịu đựng lâu lắm rồi nhưng cũng không dám vi phạm quy định của căn cứ.
Đạt được tự do người giá·m s·át trong nháy mắt phiên sắc mặt, hắn chỉ tay vào người Triệu Vũ.
- Các người ở đây là h·ành h·ung, là trái với quy định của phòng thí nghiệm, ta sẽ báo cáo lên trên, các người đợi mà xử phạt đi.
Triệu Vũ có chút đỡ trán, hắn đang trông đợi gì ở tên ngu ngốc này vậy, điển hình nhân vật phản diện, còn không có não… vừa mới còn không trường trí nhớ, được thả ra vẫn còn không làm rõ được tình hình. Người quan sát còn lại thấy tình hình không đúng lắm, lôi kéo tay của tên kia, ý bảo hắn từ từ một chút, nhưng đúng là nghé con không sợ cọp, tên đó còn dám rút ra một con dao găm dắt bên hông nữa chứ.
Triệu Vũ nghiêm túc lại, nhìn đối diện người mặc dù là nắm con dao cũng đang run rẩy. Hắn tiến một bước, đối diện ngoan ngoãn lùi một bước, con dao trên tay cũng không giúp hắn có thêm chút dũng khí đâm đến, miệng còn kêu gào "ngươi không được lại đây mấy cái từ" ngay khi Triệu Vũ giơ tay lên tên kia đã quyết đoán xoay người bỏ chạy đến cừa. Còn không quên quay lại hét lên lấy "Các người chờ đấy" đe dọa...
Người quan sát còn lại cũng mặt trắng không còn giọt máu, lưu loát ra phòng đóng cửa.
- Chuyện gì vậy?
Lilia ngồi vào bàn máy tính, nhập số liệu camera rồi nhanh chóng tìm kiếm...
Triệu Vũ cũng nhìn, ngoài dự đoán của hắn, căn cứ không phải bị đột nhập, là bị thoát ra, có thứ gì đó bộc phát làm nổ tung bức tường, camera zoom lại gần, một bóng hình quen thuộc xuất hiện... Emma, hắn không tin vào chính mình, Emma, cô bé đã thoát khỏi tình trạng bị trói buộc rồi thoát ra sao? Nhưng dị năng của cô lại là chuyện gì xảy ra, không phải là mộc hệ chữa lành sao? Chẳng lẽ nhân họa đắc phúc, thức tỉnh thêm dị năng?