Edit: Khả Khả
Lâm Tĩnh nghe Lâm Ngọc nói xong, hắn thực sự đang hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề gì hay không.
Thử hỏi trong thiên hạ này có nam nhân nào khi gặp tội mà không cố gắng tìm cách dối gạt thê tử mình, làm bộ như bản thân sẽ bình yên vô sự, cho dù lưỡi đao kề bên gáy thì cũng kiên định nói ra câu ‘không cần phải lo cho ta’.
Chẳng lẽ tên Lý Hạc Minh này bị điên rồi, chuyện quái quỷ gì cũng nói cho Lâm Ngọc nghe, hắn không biết tâm tư nàng mẫn cảm, gan nhát như thỏ đế sao? Hiện giờ dọa người đến độ này, còn phải để huynh trưởng đến dỗ dành.
Lâm Ngọc gục lên vai Lâm Tĩnh bật ra tiếng khóc nghẹn ngào, hắn thật sự muốn lôi cái tên Lý Hạc Minh từ ngục ra đánh nhừ tử một trận rồi quăng vào lại.
Hắn khẽ vuốt đỉnh đầu của Lâm Ngọc, kiên nhẫn vỗ về: “Nếu muội không yên tâm về hắn, ca sẽ đi hỏi thăm tình hình của Lý Hạc Minh ở trong ngục thế nào, nhất cử nhất động của hắn ở trong đó đều báo cho muội hết, được không?”
Lâm Ngọc nghẹn ngào “ừ”, Lâm Tĩnh đỡ vai nàng, nghiêng đầu quan sát sắc mặt, thấy nàng nhíu mi lại, nước mắt chảy không ngừng, hắn đau lòng thay.
Hắn sờ soạng trên người một hồi, muốn tìm khăn tay để đưa cho Lâm Ngọc lau nước mắt, nhưng sờ một hồi chỉ tìm thấy chiếc khăn dơ mà Lâm Trịnh Thanh bảo hắn giặt sạch.
Hắn thở dài, đành đưa tay áo lau nước mắt cho Lâm Ngọc, dỗ dành như một đứa trẻ: “Đừng khóc nữa, mắt sắp hỏng rồi kìa!”
Giờ đây, Lâm Ngọc ngoan cực kỳ, nàng im lặng ngồi đó để mặc cho Lâm Tình lấy ống tay áo cọ lên mặt mình. Đợi cho tâm tình dịu đi, nàng mới thấp giọng nói: “Ca, đợi đến khi muội làm xong xiêm y, muội muốn đến thăm chàng ấy!”
Lao ngục là nơi khí huyết quanh năm không tiêu tan, vong hồn lang thang nhiều vô kể, không phải là nơi tốt đẹp gì, nhưng nhìn thấy Lâm Ngọc bất an, Lâm Tĩnh lại không thể thốt nên lời cự tuyệt, hắn nghiêm túc gật đầu: “Được, huynh sẽ giúp muội!”
Ở vùng ven sông, trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã liên tiếp xảy ra động đất, lũ lụt làm biết bao nhiêu người thiệt mạng, Sùng An Đế phải đặc biệt lệnh cho Lễ Bộ trong cung tổ chức buổi tế thần long trong để xua tan oan hồn, ngạ quỷ.
Tin tức truyền ra, lập tức bá tánh trong thành đã bàn luận sôi nổi, suốt nhiều ngày từ đầu đường đến cuối đường đều dễ bắt gặp những người đeo mặt nạ thần thánh vẽ nhiều hoa văn nhảy múa theo trống chiêng.
Bên ngoài tuy náo nhiệt, nhưng không khí này không thể “thấm” vào Chiếu Ngục dày đặc mùi tử khí được.
Lâm Tĩnh nói không sai, đã vào Chiếu Ngục rồi thì cho dù tội nặng hay nhẹ cũng để phải lột một lớp da, bỏ nửa cái mạng.
Ngày đó, Lý Hạc Minh vào ngục đã nhận một loạt đòn roi, rách da rách thịt, nghe nói đánh gần nửa canh giờ (1 canh = 2 giờ), vẫn không cạy ra được chữ nào từ miệng hắn.
Khi Dương gia gặp nạn, Dương Kim Minh cũng từng ở một thời gian trong Chiếu Ngục âm trầm lạnh lẽo này. Nhưng khi đó, vận khí hắn tốt, tuy bị giam mấy ngày nhưng hắn chịu rất ít khổ sở. Ngược lại, thời gian đó, hắn chứng kiến rất nhiều loạn thần tặc tử bị Cẩm Y Vệ tống vào ngục, nên đã lĩnh hội được hết những cực hình tàn độc ở Bắc Trấn Phủ Tư.
Dù vậy, khi hắn nhìn thấy Lý Hạc Minh trong y phục tù nhân bị tra tấn, cả người đầy vết máu, hắn không kiềm được phải nhíu mày.
Trong phòng giam, một Cẩm Y Vệ đang cẩn thận lau chiếc roi đã dính đầy máu tươi, bên cạnh có một lò than cháy dữ dội, bàn là nung đỏ rực, trên tường treo đủ loại hình cụ đáng sợ.
Lý Hạc Minh bị giang hai tay trói trên giá, lưng dán chặt lên cây không thể động đậy, thúc quan rơi ra, tóc dài rối tung xoã trên vai. Tuy nửa thân trên dính đầy máu, nhưng hai mắt sáng ngời, vẻ mặt trầm tĩnh, tỉnh táo lạ thường. Nhìn thấy Vệ Lẫm và Dương Kim Minh đi vào, hắn còn có tâm trạng chào hỏi: “Dương đại nhân?”
Dương Kim Minh không thể biểu lộ sự nôn nóng, y chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Song, không biết Vệ Lẫm đang muốn dương oai phủ đầu hay thế nào, vừa dứt lời, tên Cẩm Y vệ kia liền đánh một roi lên người Lý Hạc Minh.
Đuôi roi mềm dẻo cắt ngang không gian yên lặng, tiếng gió vút lên tạo ra âm thanh chói tai, tiếng “bạt” xé toạc áo tù đáp xuống da thịt. Vết thương trên ngực và bụng của Lý Hạc Minh còn chưa lành, giờ đây hiện lên một vệt dài máu tươi. Hắn nhíu chặt mày, cắn chặt hàm răng để không phải rên lên, trên mặt lập tức rỉ mồ hôi.
Dương Kim Minh còn chưa phản ứng kịp, nhìn thấy cảnh này, y quay đầu nhìn Vệ Lẫm lạnh lùng đứng đó: “Vệ đại nhân đang làm gì vậy?”
Vệ Lẫm đang lật xem lời khai, nghe Dương Kim Minh hỏi, hắn ta cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Thẩm vấn tội thần! Không phải Dương đại nhân đã từng vào Chiếu Ngục rồi sao, chẳng lẽ không biết?”
Mấy ngày nay, sau khi hạ triều, Dương Kim Minh đều bị Lâm Tĩnh ngăn lại, nhồi rất nhiều từ ngữ vào tai y, khi thì nhắc Lý Hạc Minh đã giúp y đưa thư đến trước mặt Sùng An Đế cứu mẹ y, khi thì nói Tần gia gia đối xử với y như con ruột. Dương Kim Minh không chịu nổi sự quấy rầy này, hôm nay y không dám lên triều, y cảm giác nếu mình không bảo vệ Lý Hạc Minh trong tay Vệ Lẫm thì y sẽ trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa nhất thiên hạ.
Lúc này, khi thấy Lý Hạc Minh phải chịu hình, hắn buộc phải lên tiếng. Hắn nghiêm túc nói lý: “Vệ đại nhân chưa hỏi câu nào, đã dùng cực hình, “thẩm vấn” ở chỗ nào?”
Tên Cẩm Y Vệ kia thấy Vệ Lẫm bị Dương Kim Minh làm khó vì hắn, nên vội giải thích: “Dương đại nhân có điều không biết, theo lệ của Bắc Trấn Phủ Tư, dùng hình trước khi thẩm vấn, hơn nữa, Bắc Trấn….hơn nữa, tên tội nô này bỏ tù mới mấy ngày, ăn vài roi, chảy nửa chén máu, cũng không thể coi là cực hình!”
Hắn đưa tay chỉ vào Lý Hạc Minh: “Nếu Dương đại nhân không tin thì cứ việc hỏi hắn, tội nô trong tay hắn có hàng trăm hàng ngàn người, so với ai khác, hắn là người hiểu nhất quy củ của Trấn Bắc Phủ Tư này!”
Lời của Cẩm Y Vệ thành thật, Dương Kim Minh không biết phải nói gì, lúc này, không ngờ Vệ Lẫm lại nói với tên Cẩm Y Vệ kia: “Nếu Dương đại nhân đã lên tiếng chuyện này, vậy thì ngươi nể mặt chút, xuống tay nhẹ lại, đừng thương tổn đến gân cốt của phạm nhân!”
Lý Hạc Minh nghe mấy người nói qua nói lại, cơn đau đã dịu đi, hắn mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn Vệ Lẫm. Trước giờ, hắn luôn là quan sai ngồi sau án để phán quyết hành hình người khác, đột nhiên, giờ đây bị đặt lên giá hình, cảm giác rất lạ. Hắn nhìn Vệ Lẫm mang đao lạnh bên hông cùng với y phục Phi Ngư, trong nháy mắt, hắn cảm giác bản thân chính là tội thần.
Nhưng hắn chưa từng xin tha giống như các tội thần đó, cũng không nhận lòng tốt của Dương Kim Minh, hắn nói với Vệ Lẫm một câu không rõ ý: “Vẫn nên đánh mạnh đi, để Vệ đại nhân xả thân vì mình, Lý mỗ cảm thấy thật đau lòng!”
Lời này, Dương Kim Minh nghe không rõ nghĩa, nhưng Vệ Lẫm nghe đã hiểu, y nhìn Lý Hạc Minh thật lâu, song vẫn không đáp lời.
Cẩm Y Vệ không biết nên tiếp tục hay không, vội xin chỉ thị của Vệ Lẫm: “Đại nhân?”
Nào ngờ Vệ Lẫm lại dò hỏi ý của Dương Kim Minh: “Dương đại nhân thấy thế nào? Có muốn tiếp tục không?”
Dương Kim Minh nhìn Vệ Lẫm rồi lại nhìn sang Lý Hạc Minh, y cảm thấy hai người này có gì đó mờ ám. Y im lặng một hồi, nói: “Nếu có thể dừng lại thì tốt!”
Y vốn còn tưởng rằng sẽ phải tranh luận với Vệ Lẫm thêm vài câu, nào ngờ nghe xong, hắn ta đã đứng lên, túm tờ giấy lời khai có được vài chữ trên bàn, nói: “Nếu đã như vậy hôm nay dừng ở đây đi!”
Tên Cẩm Y Vệ kia nghe vậy, vội cởi dây thừng trên người Lý Hạc Minh ra.
Dương Kim Minh đã chuẩn bị sẵn trong đầu những lý lẽ để tranh cãi với Vệ Lẫm: “….?!”
Khả: Đến cuối cùng trong tim Lâm Tĩnh vẫn có Lý Hạc Minh
------oOo------