Hàm Ngọc

Chương 82: CẮN MỘT CÁI!




Edit: Khả Khả

So với Cấp Huyền ở ven sông, khí hậu ở Đô Thành ấm áp hơn nhiều, hoa lê như mây nở rộ khắp thành, nhiều cây đã cho ra trái.

Lâm Ngọc theo Lý Hạc Minh vào thành, nhưng Lý Hạc Minh không ngồi chung xe với nàng mà cưỡi ngựa đi bên cạnh. Đường về xa xôi, Cẩm Y Vệ đi cả ngày lẫn đêm để không làm chậm trễ chính sự của Lý Hạc Minh. Đường về của Lâm Ngọc hơn phân nửa thời gian là nghỉ ngơi trong xe ngựa.

Xe ngựa lọc cọc chạy trong đêm, sáng sớm nay đã đến cổng thành, Lâm Ngọc vẫn đang nghỉ ngơi trong xe ngựa, nàng ngủ đến độ không biết trời trăng là gì.

Việc quan trọng đầu tiên Lý Hạc Minh trở về là vào cung báo cáo tình hình cho Thánh Thượng, ngay cả cửa phủ cũng chưa đặt chân về, chỉ để Lâm Ngọc về trước, cho nên hai người chia hai hướng. Hắn giải tán lực lượng, chỉ để lại Hà Tam dẫn một đội đứng một bên chờ, sau đó thúc ngựa đuổi theo xe ngựa của Trạch Lan và Văn Trúc, xe ngựa dừng trước tượng đá của một hộ dân yên tĩnh, động tác hắn dứt khoát xoay người xuống ngựa, vén vạt áo khom lưng chui vào trong xe.

Sắc mặt Lý Hạc Minh nghiêm túc trầm ổn, không thích đến Tần lâu Sở quán, chúng thuộc hạ luôn cho rằng dưới háng hắn không có gì, trời sinh là phật đà không gần nữ sắc. Nhưng trên đường, nhìn thấy tư thế hắn nhảy lên xe ngựa rất thành thục, mới hiểu ra bản thân mình nhìn lầm.

Đều là nam nhân thừa hai lượng thịt, nào có phải phật đà gì.

Chỉ cần hắn trèo lên xe ngựa, không bao lâu sau, Trạch Lan và Văn Trúc đã nghe được tiếng động ái muội phát ra từ bên trong, phần lớn đều là tiếng của Lâm Ngọc, nàng thấp giọng mắng, mơ hồ không rõ, khiến người nghe phải đỏ mặt.

Hiện tại, thấy Lý Hạc Minh đi vào xe ngựa, hai người Trạch Lan và Văn Trúc có nhãn lực tốt đành đi ra xa hơn, hai người sóng vai với nhau, đầu ngoảnh về hai hướng nhìn đường, tai ai cũng đỏ ửng, không ai nhìn ai, nhưng hai bàn lặng lẽ nắm lấy nhau được ống tay áo che đậy.

Trước khi Lý Hạc Minh rời đi, Hà Tam chỉ xem như không nhìn thấy hành động lén lút của hắn, y đưa mắt nhìn quả lê còn xanh ở trên cây, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ, đợi lát nữa về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi đến tìm Bạch cô nương hay là đến chỗ Bạch cô nương, rồi cùng nhau tắm.

Nếu tắm cùng nàng không biết nàng có chê y không.

Nghĩ đến đây, y động chân, lặng lẽ chạm vào đũng quần đang nhô lên.

Lý Hạc Minh biết Lâm Ngọc còn ngủ, nên không gọi nàng, hắn bước lên xe ngựa cũng hết sức nhẹ nhàng. Sở dĩ, ban ngày đi đường nàng ngủ ngon như vậy là vì trước khi đi, hắn đã cho người treo hai lớp mành tối màu lên cửa sổ, lúc này cửa xe đóng lại, nên trong xe tối sầm.



Chiếc sạp trong thùng xe được lót một lớp nệm dày, Lâm Ngọc nhắm mắt nằm nghiêng trên sạp, trên người đắp một tấm chăn mỏng, mày giãn ra, hơi thở đều đều, ngủ rất ngon lành, ngay cả khi tấm chăn trượt xuống tới đầu gối nàng vẫn chưa tỉnh giấc.

Lý Hạc Minh nắm chặt vỏ đao để không phát ra tiếng động, hắn nhấc bàn tay của nàng đang đặt trên lên, kéo chăn lại cho nàng, rồi nhét luôn tay vào chăn, sau đó cúi đầu gặm môi nàng.

Trong lúc mơ màng, Lâm Ngọc ưm lên một tiếng, nhưng lại không tỉnh giấc. Dường như Lý Hạc Minh chỉ muốn nhìn nàng trước khi chia tay thôi, nên sau khi để lại dấu răng trên môi nàng, hắn nhìn nàng một hồi, rồi quay người xuống xe ngựa.

Chỉ vì cái hôn này mà hắn phải trèo lên trèo xuống, thật sự phiền phức.

Từ lúc hắn đi vào cho đến lúc đi ra chưa đầy mười con số đếm, Hà Tam đang định hái quả lê non xuống tặng cho Bạch Trăn, tay vừa mới giơ lên, chưa kịp chạm đến đã thấy Lý Hạc Minh chui ra rồi.

Lý Hạc Minh xoay người lên ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa hướng đến hoàng cung, hắn đưa lưng về phía Hà Tam, để lại một câu: “Đưa phu nhân về đến phủ an toàn!”

Tuy nói nơi này có hơi xa hoàng cung, nhưng Ứng Thiên Phủ nằm dưới chân thiên tử, làm sao có thể nguy hiểm được. Hà Tam không hiểu vì sao Lý Hạc Minh lại phân phó vậy, nhưng đột nhiên hắn nhớ ra trên người Lý Hạc Minh đang cầm bản cung khai, hắn liền hiểu rõ, gật đầu đáp: “Rõ!”

Lý Hạc Minh cưỡi ngựa đi, Lâm Ngọc bị tiếng vó ngựa từ xa đánh thức, hai mắt nhập nhèm từ từ mở ra.

Xe ngựa từ từ chuyển động, Lâm Ngọc ngồi dậy, nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài, nàng liền mở cửa sổ xe để nhìn. Xe ngựa đã rẽ vào phố xá, con đường quen thuộc rơi vào tầm mắt, đây đúng thật là ở Đô Thành.

Lâm Ngọc không nhìn thấy bóng dáng thân quen ở ngoài xe, nàng đóng cửa sổ lại, sau đó mở ra cửa sổ ở bên kia nhưng vẫn không thấy hắn đâu. Hà Tam “chiếm” vị trí thường ngày của Lý Hạc Minh, ngồi trên lưng ngựa cúi đầu nhìn nàng, giọng nói sang sảng: “Lâm phu nhân!”

Lâm Ngọc cười với hắn: “Hà đại nhân!”

Hà Tam nói: “Người gọi thuộc hạ là Hà Tam được rồi!”



Lâm Ngọc lắc đầu cười mỉm, chứ không trả lời. Nàng ngó nghiêng xung quanh Hà Tam, rồi hỏi: “Ngài có biết Lý Hạc Minh ở đâu không?”

Hà Tam nghe lời này có hơi kinh ngạc: “Vừa rồi Trấn Phủ Sử không nói với người sao? Ngài ấy vào cung rồi!”

Lâm Ngọc mờ mịt nói: “Không có, chàng ấy đi lúc nào?”

Hà Tam sờ sờ sau cổ, khó hiểu: “Vừa mới đi, cách đây nửa khắc, trước khi đi Trấn Phủ Sử có vào trong xe ngựa, sau khi ra ngoài thì bảo chúng thuộc hạ đưa người về, rồi tự mình rời đi!”

Hắn có hơi khó hiểu, liếc mắt qua lại với đám thuộc hạ, trên mặt viết một câu: Vậy vừa rồi Trấn Phủ Sử vào xe ngựa để làm gì?

Người nọ cũng lắc đầu, ý bảo là mình không biết.

Lâm Ngọc nghe những lời này càng thêm nghi ngờ, vì nàng vốn không hề phát hiện Lý Hạc Minh đi vào xe ngựa, nhưng nàng cũng không hỏi lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Ta biết rồi, làm phiền Hà đại nhân!”

Hà Tam nói: “Không có gì, dù sao cũng tiện đường!”

Lâm Ngọc cười cười, nàng đóng cửa sổ lại, trong lòng có vô số nghi hoặc. Nàng không biết Lý Hạc Minh lên xe ngựa lúc nào, cũng không rõ vì sao hắn lại không gọi nàng dậy.

Nghĩ đến đây, nàng chậm rãi đưa tay chạm vào môi, đầu ngón tay trắng nõn mơn trớn dấu răng trên cánh môi, thầm mắng: Kỳ quái, sao lại đau….

 

------oOo------