Hàm Ngọc

Chương 57: NGƯỜI NÀNG THƠM QUÁ!




Edit: Khả Khả

Bức chân dung kia cuối cùng vẫn được Lâm Ngọc giữ lại, nàng lo lắng Lý Hạc Minh động vào tranh của mình, cho nên lén giấu tranh đi.

Nàng lo lắng không phải không có lý, thử hỏi có nam nhân nào không quan tâm đến dung mạo khi xưa khi lần đầu gặp gỡ thê tử mình, hơn nữa, với bộ dạng xấu xí của trước kia, không có lý do gì Lý Hạc Minh lại để nó lọt vào tay Lâm Ngọc. Nhưng Lâm Ngọc không chịu đưa tranh cho hắn, Lý Hạc Minh cũng không cướp của nàng, qua hôm sau, hắn về phủ cũng không nhắc đến, tựa như đã bỏ qua chuyện này.

Ngoài mặt, hắn trông như không quan tâm đến, tới tối, nhân lúc Lâm Ngọc tắm gội, hắn đi vào phòng lục soát hết một lượt.

Lâm Ngọc tắm xong đi ra, thấy gối chăn bị lộn xộn, cửa tủ mở toang hoang, vừa nhìn cứ nghĩ là trong phủ có trộm. Đến cả nội y của nàng cũng bị lật lên rồi thả về lại.

Lý Hạc Minh không ở trong phòng, trong lòng Lâm Ngọc đã lờ mờ đoán được, thậm chí, nàng đoán được dáng vẻ hiên ngang lục lọi trong phòng của hắn.

Nàng mặc trung y, rồi tiện tay lấy áo khoác của Lý Hạc Minh đang treo trên giá choàng lên người, đi về phía thư phòng.

Nàng thầm mắng hắn lòng dạ hẹp hòi, nhưng lại hi vọng hắn không tìm thấy, ký ức của nàng về hắn khi còn nhỏ không thể rõ bằng bức tranh này.

Nàng bước trong tuyết, qua cổng tròn, quả nhiên cửa thư phòng đang hé mở, cửa sổ giấy phản chiếu ánh đuốc. Khi nàng vào cửa, liền thấy bức tranh bằng giấy tuyên thành trải thẳng trên bàn Lý Hạc Minh, còn hắn thì cầm bút đang viết gì đó lên trên.

Áo khoác của hắn vừa dày vừa dài, Lâm Ngọc mặc không vừa, phải nắm theo vạt áo mới không kéo lê thê trên đất, tay chân nàng luống cuống cầm vạt áo, người chưa vào cửa, tiếng nói đã vang lên: “Lý Nhị! Có phải chàng lén huỷ tranh của ta phải không?”

Đêm khuya thanh vắng, tiếng “Lý Nhị” của nàng gọi thật hung ác. Lý Hạc Minh dừng bút, ngẩng đầu nhìn nàng, thấy Lâm Ngọc bọc người trong áo choàng đen dày rộng của hắn, tầm mắt không tự chủ dừng trên làn da trắng tuyết thấp thoáng lộ ra.

Bếp lò trong thư phòng vừa mới đốt, nơi này lạnh hơn phòng ngủ nhiều, Lý Hạc thu tầm mắt, tiếp tục vẽ, không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói: “Đóng cửa lại, lạnh!”

Vốn, Lâm Ngọc định không quan tâm hắn, nhưng nghe hắn nói “lạnh”, trên người thì chỉ mặc một bộ y phục mỏng, vì vậy, nàng quay người nắm cửa đóng lại, miệng lầm bầm trách cứ: “Nếu đã lạnh thì sao vừa rồi còn mở cửa?”



Nàng vừa bước về phía hắn, vừa la lên: “Sao chàng tìm được nó? Rõ ràng ta đã giấu nó trong ống tranh rồi mà, vả lại chàng đã đồng ý không động vào tranh của ta, sao giờ lại không giữ lời?”

Lý Hạc Minh nghe xong, hắn không hề dừng bút. Lâm Ngọc đến gần thì thấy chân dung cái người nhỏ bé mặc y phục vải bố kia không hề hao tổn gì, cũng không bị hắn lấy mực bôi đi.

Lý Hạc Minh thấy khí thế nàng tụt xuống không phanh, liền cười nàng: “Thê Thê thật nhỏ nhen!”

Lâm Ngọc đỏ mặt, sau đó, nàng phát hiện ra điểm không đúng: “Nếu chàng không định làm chuyện xấu, thì lén lấy trộm tranh của ta làm gì?”

Lý Hạc Minh nghe xong cũng không hề giấu giếm, thoải mái thừa nhận: “Vốn là muốn đem đốt, nhưng nàng thích nó như vậy, ta thấy giữ lại cũng không vấn đề gì!”

Nói như vậy, Lâm Ngọc cũng không tính là nghĩ oan cho hắn.

Lý Hạc Minh buông bút, Lâm Ngọc kéo tay hắn ra để nhìn, nàng thấy bên cạnh chân dung mặc y phục vải bố tầm thường xuất hiện một tiểu cô nương xinh xắn, váy áo dịu dàng.

Trên đầu tiểu cô nương có hai búi tóc, trong tay cầm cây quạt, đang nghiêng đầu nhìn thiếu niên nhỏ gầy trong tranh, trên làn váy còn viết chữ “Ngọc”.

Tài nghệ vẽ tranh của Lý Hạc Minh xuất sắc hơn Lâm Tĩnh nhiều, hắn không tuỳ tiện vẽ lung tung vài nét như Lâm Tĩnh, mà hắn nghiêm túc, tỉ mỉ vẽ từng nét. Lâm Ngọc nhìn gương mặt sống động của tiểu cô nương trong tranh, hỏi hắn: “Đây là ta sao?”

Lý Hạc Minh đáp: “Ừ!”

Lâm Ngọc cảm thấy vô cùng thú vị, sau đó nhìn kỹ lại lần nữa, lúc này nàng mới phát hiện thiếu niên vải bố kia đã khác ban đầu, Lý Hạc Minh thêm vài nét bút trên bức hoạ qua loa của Lâm Tĩnh, cằm trơn nhẵn hơn, thúc quan trên đỉnh đầu chắc chắn hơn, đẹp hơn lúc trước rất nhiều, ít nhất hắn không còn giống con khỉ đen gầy nữa.

Xem ra, hắn thật sự rất để ý dáng vẻ của mình thời niên thiếu trong mắt Lâm Ngọc.



Hắn chỉnh sửa không rõ lắm, Lâm Ngọc làm bộ như không hề biết hắn lén thêm vài nét, nàng nói: “Ta muốn treo nó lên!”

Lý Hạc Minh nói: “Treo đi!”

Lâm Ngọc trầm ngâm một lát, rồi đưa ánh mắt mong đợi nhìn hắn: “Ta có thể treo trong thư phòng chàng không?”

Trong thư phòng của Lý Hạc Minh chỉ treo tổng cộng ba bức tranh thư pháp, còn lại hơn phân nửa vách tường đều trống trải, hắn nói: “Tuỳ nàng!”

Nếu người khác nói lời này thì trông có vẻ là đang mất kiên nhẫn, nhưng Lý Hạc Minh nói lời này thì thật sự mang ý nàng muốn treo ở đâu thì treo, ngay cả khi nàng muốn gỡ tranh thư pháp của Sùng An Đế ban tặng xuống để treo bức tranh này lên hắn cũng đồng ý.

Sau khi nghe xong, Lâm Ngọc lập tức nghiêm túc quan sát bố cục thư phòng, tìm vị trí đắc địa cho bức tranh này.

Nàng đang quan sát bố cục, Lý Hạc Minh đứng sau nhìn nàng không chớp mắt.

“Nàng dùng cao hương gì vậy?” Đột nhiên hắn hỏi.

Lâm Ngọc không quay đầu, chỉ khó hiểu “Hả?” một tiếng, rồi nói: “Ta không dùng cao hương, sao vậy?”

Lý Hạc Minh rũ mắt ngửi mái tóc đen tuyền đang buộc hững hờ trên vai nàng, nhẹ giọng nói: “Không có gì, chỉ là trên người nàng rất thơm!”

 

------oOo------