Hàm Ngọc

Chương 45: ĐÁNH CÒN NHẸ LẮM!




Edit: Khả Khả

Trời đông, đêm rất dài, buổi tối ăn bữa cơm đoàn viên xong, sắc trời liền tối sầm. Đèn đuốc sáng rực thắp sáng cả những con hẻm sâu, dù đóng cửa lại cũng có thể nghe được tiếng pháo xa xa vọng lại.

Tuy, khi trở về, Lý Hạc Minh luôn nói muốn nàng “bồi thường”, nhưng đến đêm hai người chuẩn bị đi nghỉ vẫn không thấy hắn có động tĩnh, khiến Lâm Ngọc không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Nhưng nhớ đến sức lực hắn làm trong xe ngựa, nàng cũng không khờ đến mức cho rằng hắn không nghĩ đến chuyện đó.

Tuy Lý Hạc Minh không phải là thỏ tinh bốn mùa đều động dục như nàng thầm mắng, nhưng hắn là nam nhân hàng thật giá thật. Nam tử trên thế gian này đều thích tham hoan thưởng thịt, ngay cả thánh phật trong núi cũng phải trải qua khảo nghiệm về dục niệm, Lý Hạc Minh không có khả năng bỏ qua chuyện này.

Hắn là nam nhân hai mươi mấy tuổi đầu, không có tân lang nào như hắn, thành hôn xong đến hôm nay chỉ mới động vào thê tử một lần. Dựa vào tinh khí tràn đầy của hắn, bắt nhịn mấy ngày sợ là hắn nghẹn đến bệnh mất.

Trong phòng, Lâm Ngọc gỡ trâm cài trang sức, cởi áo ngoài chuẩn bị đi tắm. Lúc rời đi, nàng quay đầu lại nhìn Lý Hạc Minh đang ở trong phòng, hắn đang ngồi cạnh lò lửa, cầm gậy sắt khảy than hồng.

Căn phòng ấm áp đến lạ, tia lửa văng tung toé, ánh hồng nhảy nhót chiếu lên mặt hắn, dáng vẻ không chút nôn nóng nào.

Nếu bây giờ, hắn nhào đến cởi xiêm y muốn chơi nàng, Lâm Ngọc còn cảm thấy thoải mái chút, nhưng hắn cứ im lặng như tảng đá lại khiến Lâm Ngọc có chút bối rối, nàng nghĩ có khi nào hắn nghẹn quá rồi không.

Nàng không hiểu được hắn đang nghĩ gì, đành áp xuống cuộn chỉ đang rối mù trong lòng, xoay người vào phòng tắm.

Nhưng Lâm Ngọc cũng đoán đúng, đợi khi nàng cởi sạch quần áo, ngồi vào bồn tắm, Lý Hạc Minh chậm rãi bước vào sau.

Ánh nến sáng ngời, bức bình phong ảnh lưới, Lâm Ngọc nhìn thấy Lý Hạc Minh đi vòng qua bình phong đến trước mặt nàng, nàng đưa tay che trước ngực theo phản xạ.



Lý Hạc Minh vô cùng thản nhiên, tựa như không nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Ngọc, hắn làm như không có việc gì, bắt đầu cởi quần áo. Lâm Ngọc khẽ mím môi, lúc này mới hiểu ra là từ tối đến giờ hắn không lên tiếng là đợi cái gì.

Là đợi nàng vào phòng tắm cởi hết quần áo không có chỗ nào để trốn tránh, hắn mới vào.

Nước tắm ấm nóng, Lâm Ngọc ngồi trong bồn tắm, từ xương quai xanh trở xuống đều ngâm trong nước, hơi nước làm mặt nàng ướt át, búi tóc trên đầu cũng lỏng lẻo, vài sợi tóc đen nhánh nổi phiêu bồng trên mặt nước, băng cơ ngọc cốt, giống như tiên nữ đang tắm.

Lý Hạc Minh thấy Lâm Ngọc ngẩng mặt nhìn mình không nói lời nào, động tác tháo thắt lưng không hề dừng lại, hỏi: “Nhìn ta làm gì? Ta không thể vào sao?”

Đây là hắn muốn nhắc nhở Lâm Ngọc ngày thành thân ấy nàng không cho hắn tắm cùng.

Hắn vừa nói chuyện vừa cởi xong quần áo, trên người chỉ còn lại tiết khố. Quần áo bị hắn ném lên bình phong, đường nét cơ thể rắn chắc hiện ra, vai rộng eo thon, cơ bắp rõ ràng, trên cổ vẫn đeo miếng ngọc bội kia, Lâm Ngọc trông thấy liền đỏ tai lên.

Nàng dịch ánh mắt đi, đưa tay hất nước lên mặt, sau đó đưa mắt về phía hắn, học theo ngữ điệu của hắn: “Sao lại hỏi ta như vậy? Ta không thể nhìn sao?”

Ngày đó thành thân, Lâm Ngọc không thể ngang nhiên nhìn rõ hết cơ thể Lý Hạc Minh như cách hắn nhìn nàng, trong phút chốc đó, nàng chỉ nhớ trên người hắn có vài vết sẹo thôi.

Nếu trên người nữ nhân có vết sẹo nào, thì sau khi gả cho người, đương nhiên ai cũng muốn che giấu không để phu quân trông thấy. Nhưng Lý Hạc Minh thân là nam nhi, hắn không cảm thấy mất mặt, hắn thoải mái để Lâm Ngọc nhìn, chỉ có một vài vết sẹo trông dữ tợn, cực kỳ doạ người.

Lâm Ngọc không kiềm lòng đưa tay chạm vào vết sẹo nhàn nhạt trên bụng hắn một chút, bọt nước ấm áp và đầu ngón tay non mềm cọ qua làn da, để lại vệt nước ấm. Yết hầu Lý Hạc Minh lăn lộn, cúi đầu nhìn nàng.

Bản thân Lâm Ngọc luôn sợ đau nên thấy những vết sẹo trên người hắn, nàng cảm thấy có chút đau lòng, hỏi: “Cái này bị thương khi nào?”

Lý Hạc Minh đứng yên không nhúc nhích, để mặc nàng từ từ thưởng thức, chỉ là khi trả lời, giọng hắn có chút trầm khàn: “Không nhớ!”



Lâm Ngọc lại chỉ vào vết sẹo dài trên cánh tay hắn, hỏi: “Vậy cái này thì sao?”

Lý Hạc Minh nghiêng đầu liếc sơ qua, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cha ta quất!”

Khi nghe xong, Lâm Ngọc mở to mắt đầy kinh ngạc, nàng không nghĩ đến nguyên nhân này, nhưng nghĩ đến Lý gia xuất thân là tướng môn, hình phạt gia quy đương nhiên sẽ khắc nghiệt hơn nhiều những danh môn thế gia khác.

Nàng suy nghĩ, rồi kéo Lý Hạc Minh để hắn quay người đi, quả nhiên trên lưng còn đan xen vài vết roi nữa. Màu sắc của vết sẹo đã phai mờ theo thời gian rất nhiều, nhưng nhìn cũng có thể đoán được khi ấy tàn nhẫn đến độ nào.

Lâm Ngọc đau xót, hốc mắt lập tức ướt lên: “Sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, nát hết lưng rồi!”

Khó lắm Lâm Ngọc mới đau lòng cho hắn, Lý Hạc Minh thấy nàng đỏ mắt, đưa tay ra lau giọt nước vươn trên khoé mắt nàng, trấn an: “Khóc cái gì? Đánh thì cũng đã đánh rồi!”

Lâm Ngọc nhíu mày: “Nhưng cũng không thể xuống tay mạnh như vậy!”

“Cũng không mạnh lắm!” Lý Hạc Minh nói: “Khi bé, ta và huynh trưởng vào đến cả từ đường tổ  để đánh nhau, bài vị tổ tiên đều bị hất đổ, hương khói bay mịt mù, suýt nữa thiêu rụi luôn từ đường!”

Lâm Ngọc nghe xong liền sửng sốt, sau đó nàng thu vẻ mặt bi thương lại, từ từ buông tay ra, sửa lại lời nói: “…Đánh còn nhẹ lắm!”

 

------oOo------