Edit: Khả Khả
Sau khi Lạc Thiện vừa nói xong, dường như pháo hoa trong con hẻm sâu đột nhiên im lặng, khoảnh khắc này, y giống như xuyên qua vạn dặm trở về biên cảnh phương Bắc, tay cầm ngân thương cẩn thận, kiên quyết đứng canh gác ngoài hổ trướng của Tướng quân.
*Hổ trướng: Lều hổ
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Lạc Thiện nhắc đến chuyện cũ, biểu tình khó nén xúc động, lộ vẻ bi thương: “Lúc trước, phương Bắc đại loạn, tướng quân dẫn binh, Lục hoàng tử giám quân. Khi quân địch chuẩn bị băng qua thung lũng Chi Tế, Lục hoàng tử từng hiến một kế cho tướng quân, hắn nói mình đã điều một vạn binh lính tinh nhuệ đóng chiếm nơi trọng điểm của thung lũng, nếu tướng quân dẫn binh đối đầu trực diện với địch ở thung lũng, thì hắn sẽ tiếp ứng, nhất định có thể tiêu diệt quân địch…”
Nói đến đây, âm thanh Lạc Thiện thấp dần, bởi vì kết cục của mười năm trước đã định, cuối cùng, Lý Vân Khởi không thể tiêu diệt quân địch, mà mãi mãi nằm xuống ở thung lũng sâu, đất đá hiểm trở.
Đây là mưu kế cơ mật, không thể cho người ngoài biết, những người biết được chuyện này, gần như đã tử trận cùng với Lý Vân Khởi trên chiến trường, hài cốt đã hoá tro tàn. Chỉ là, lúc đó, Lạc Thiện đột nhiên phát bệnh lao phổi, cho nên lui về sau, tránh được một kiếp. Nhiều năm qua, y vẫn luôn giữ bí mật này trong lòng. Các hoàng tử âm thầm chiến đấu với nhau, Lý Vân Khởi đứng về phe Nhị hoàng tử, trong tay nắm mười vạn đại quân. Lục hoàng tử lấy lý do chiến trường, đao kiếm không có mắt không phải không được, nhưng đường đường là một hoàng tử lại vì lợi ích của mình mà lấy chiến tranh ra làm quân cờ, thật sự quá hèn. Nhiều năm như vậy, tuy rằng có người từng nghi ngờ vì sao một dũng tướng thiện chiến lại đột nhiên tử trận, nhưng không một ai nghi ngờ Lục hoàng tử cả.
Lúc này, khi Lý Hạc Minh nghe Lạc Thiện nhắc đến nghi hoặc về nguyên nhân cái chết của phụ thân mình năm đó, thái độ của hắn lại rất điềm nhiên, đến cả chân mày cũng không động đậy, tựa như không thèm để ý đến chuyện này, hắn im lặng như thể đã biết được chân tướng mọi chuyện.
Tay trái Lý Hạc Minh ấn lên chuôi đao, nói với Lạc Thiện: “Nghị luận hoàng thất là phạm vào tử tội, việc này không hề có chứng cứ, Lý mỗ hôm nay xem như chưa từng nghe thấy gì, xin đại nhân đừng nên nhắc đến nữa!”
Vất vả lắm Lạc Thiện mới quyết tâm mời Lý Hạc Minh đến để nói chuyện xưa cho hắn nghe. Thật không thể ngờ Lý Hạc Minh lại tỏ thái độ thế này, y ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngài để tướng quân chết không minh bạch …”
Lý Hạc Minh nhìn nam nhân đã ngoài năm mươi trước mặt, độ tuổi này y nên an hưởng tuổi già mới đúng. Hắn không đáp lại vấn đề này, chỉ nhàn nhạt nói: “Trong nhà Điển Sử chỉ có một thê tử, một nữ nhi, và một đứa nhỏ mồ côi, nào có Tướng Quân gì, Điển Sử thật hồ đồ!”
Lý Hạc Minh vừa dứt lời, đứa nhỏ được Lạc Thiện nhặt về trong số bá tánh gặp nạn dường như muốn hưởng ứng theo ý hắn, nó bật khóc, nữ nhi trẻ tuổi của y thốt lên “ai da”, rồi thấp giọng hát khúc đồng dao để ru nó.
Tiếng ca nhẹ nhàng không rõ lời xuyên qua cánh cửa truyền vào trong phòng, Lạc Thiện ngẩn người, quay đầu nhìn về cánh cửa phòng đang đóng chặt, trong mắt hiện lên ánh nước. Lý Hạc Minh thấy vậy, không nói thêm gì, đưa tay hành lễ: “Hôm nay Lý mỗ tiện đường ghé thăm, Lý mỗ còn có việc, xin phép đi trước!”
Dứt lời, không đợi cho Lạc Thiện nói thêm, hắn đã quay người đẩy cửa đi ra.
Trong viện, nữ nhi của Lạc Thiện đang dỗ đứa trẻ khóc vang trời, nhìn thấy Lý Hạc Minh bước ra khỏi phòng, nàng hiếu kỳ trộm nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, nhưng lại sợ hắn phát hiện, chỉ liếc nhìn một cái rồi đỏ mặt quay đi.