Hàm Ngọc - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 65




Edit: Khả Khả

Gió nhẹ phớt qua cây lá xum xuê ở trước sân từ đường, sau khi Từ Thanh Dẫn rời đi, một bóng người bước ra từ góc mái nhà bị cành đa che khuất. Nằm trên mái nhà nghe lén một hồi, Văn Trúc nâng tay áo lau mặt do bị gạch ngói cọ vào, hắn nhìn quanh viện một vòng, thấy bốn bề vắng lặng, liền ôm cành đa trèo xuống, sau đó chạy đến sân của Lâm Ngọc.

Trong phòng, Lâm Ngọc đang uống thuốc cho ngày hôm nay, nghe Văn Trúc nói xong, nàng khẽ nhíu mày: “Nàng ta nói vậy sao?”

Văn Trúc gật đầu: “Đúng, nhưng nàng ta chỉ mới nói một nửa, không biết rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì!”

Hôm nay, Văn Trúc ở trên mái nhà suốt một canh giờ, Trạch Lan nghe hắn thấy giọng hắn khô khốc, nên rót cho hắn chén trà nóng. Văn Trúc uống hai hớp, rồi thở dài: “Nhưng mà, nghe Từ phu nhân nói, tiểu nhân cảm thấy nàng ta cũng đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã mất phu quân, nhà mẹ đẻ thì không ở Đô Thành, cuộc sống thật sự rất khốn khó!”

Trạch Lan thúc khuỷu tay hắn, bất mãn nói: “Ngươi ăn của phu nhân, mặc của phu nhân, lại đi nói giúp cho nàng ta?”

Lâm Ngọc nói: “Không sao, Văn Trúc nói không sai, những năm đó toàn bộ trên dưới Lý phủ sống không dễ dàng gì. Tẩu ta lại mang tang phu, một thân nữ tử khó tránh khỏi cực khổ!”

Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Văn Trúc: “Ngươi đi hỏi lão trần xem, lúc Từ Thanh Dẫn còn ở trong phủ, người nào đã hầu hạ nàng, điều tra một lượt hết những người đó. Rồi tìm hiểu xem, từ khi ta vào phủ những ai còn liên hệ với Từ Thanh Dẫn!”

Văn Trúc khó hiểu: “Vì sao đột nhiên phu nhân lại nhớ đến việc này?

Trạch Lan hiểu Lâm Ngọc đang muốn điều tra việc nguyên khăn ngày đó đột nhiên biến mất, nàng đẩy Văn Trúc ra ngoài: “Kêu ngươi đi tra thì đi tra đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Văn Trúc bị Trạch Lan đẩy ra cửa, hắn “ồ” một tiếng, quay đầu lại nói: “Phu nhân, tiểu nhân đi đây!”

Lâm Ngọc gật đầu, cười: “Đi đi, làm tốt ta sẽ gả Trạch Lan cho ngươi!”

Trạch Lan đỏ mặt: “Phu nhân!”

Văn Trúc cũng hồng lỗ tai, nhưng dõng dạc đáp lại: “Vâng!”

Lý Hạc Minh chỉ  rời nhà mới nửa tháng, Lâm Ngọc đã nhận được một vài phong thơ của hắn. Nhẩm tính thời gian, có lẽ hắn đang trên đường gần đến Cấp Huyền, và bắt đầu viết thư về.

Hầu hết các bức thư đều ghi lại một vài chuyện nhỏ nhặt, tỷ như dọc đường hắn đi qua những nơi nào, thấy được phong cảnh ra sao, ngay cả chuyện đêm nọ, đang đi trên đường hắn gặp một con nai, hắn cũng viết cho nàng nghe. Đôi lúc trên phong thư sẽ đính theo hoa lá ven đường hắn tiện tay ngắt, nhưng đến tay nàng thì đã héo khô.



Hắn gửi về mấy phong thư, nhưng mỗi lá thư hắn không viết nhiều lắm, cho dù nhiều chuyện hay ít chuyện, hắn chỉ điều viết gọn trong một tờ, mà cuối thư lúc nào cũng để một câu: Có nhớ ta không?

Lâm Ngọc nào biết khi hắn rời nhà lại dính người đến vậy, mỗi ngày trôi qua của nàng vẫn như trước đây, không có gì thay đổi, nên không biết phải hồi âm hắn như thế nào, đi viết chuyện cũ thì lại không có gì thú vị, nên nàng ậm ừ chưa viết.

Đến khi Lý Hạc Minh gửi đến phong thư thứ tư, cuối cùng Lâm Ngọc mới nghiêm túc động bút.

Bởi vì trên thư kia không còn là bức thư chi chít chữ nữa, mà chỉ vài câu ngắn ngủn, tựa như đang giận: Sao nàng không hồi âm? Không nhớ ta sao?

Lời này Lâm Ngọc thực sự không biết phải hồi âm thế nào, nếu nàng trả lời không đúng thì tựa như nàng là người vô tâm vô tình, hắn rời nhà đã lâu rồi mà nàng lại không nhớ đến hắn.

Lâm Ngọc cầm bút thật lâu, sau đó làm bộ như chưa nhận được bức thư cuối của hắn, xem như không có việc gì kể chuyện Từ Thanh Dẫn cho hắn biết. Cũng vì sợ hắn phiền lòng, cho nên nàng không viết chi tiết, chỉ nói ngắn gọn việc Từ Thanh Dẫn đến phủ dâng hương cho đại ca, chuyện sau đó thì đợi hắn về rồi nói rõ sau.

Lâm Ngọc viết xong chuyện này, rồi không biết viết gì nữa, nàng nghẹn một hồi, cuối cùng dưới ánh nến mông lung, nàng nhíu mi chầm chậm viết câu tiếp theo: Lý Hạc Minh, chàng thật dính người.

Lá thư này phải mất vài ngày mới đến được dịch quán của Lý Hạc Minh đang ở. Khi đó, vụ án nhà ở ở Cấp Huyền đã điều tra rõ, Cẩm Y Vệ đang ở phủ đệ của La Đạo Chương bắt người.

Đêm thứ hai đoàn người Lý Hạc Minh ở Cấp Huyền, La Đạo Chương đã sắp xếp nữ quyến trong nhà ôm tiền bạc trốn đi bằng đường thuỷ. Nhưng vừa đến bến tàu, đã bị Cẩm Y Vệ ẩn thân xông ra ngăn chặn.

Tuy ngăn được người, nhưng lại không đủ chứng cứ. Lý Hạc Minh mới đến, muốn bắt người không phải là chuyện dễ, nên phải mất mấy ngày mới tra được sổ sách nhận hối lộ của La Đạo Chương mấy năm qua, do tiểu quan Lạc Thiện cung cấp.

Tuy nói La Đạo Chương chỉ là quan nhỏ trong huyện, nhưng phủ đệ của hắn lại rất sa hoa, cột nhà chạm khắc tinh xảo, màu sơn chói mắt. Nhĩn kỹ, dường như chứng cứ phạm tội đang ở ngay trước mặt.

Ngày Cẩm Y Vệ cầm đao xông vào phủ, La Đạo Chương biết mình thất thế, sợ đến mức ngã khuỵ trên ghế. Tôn, tử, nữ quyến của hắn thấy vậy liền khóc lóc thê thảm, ồn ào đến mức khiến người khác bực bội.

Lý Hạc Minh đè chuôi đao bên hông, chậm rãi bước vào La phủ, nâng đôi mắt đen đảo qua tường ngọc trong khắp phủ, chậm rãi nói: “Mấy năm trước, lần đầu Lý mỗ đến Cấp Huyền, ta nhớ La đại nhân phải gom góp bổng lộc nhiều năm mới mua được đình viện này, vậy mà hiện tại chỉ mới mấy năm, vàng bạc trong phủ La đại nhân lại chất cao như núi, xem ra là tham không ít!”

La Đạo Chương còn nhớ, lúc trước Lý Hạc Minh chỉ là hộ thiên, y càng biết rõ thủ đoạn tàn nhẫn của hắn. Nhưng tuyệt không thể ngờ, cũng có ngày bản thân rơi vào trong tay hắn.

Ánh mắt La Đạo Chương buồn bã ngồi trên ghế, nhìn quanh đình viện, rồi lại nhìn Lý Hạc Minh khí thế lạnh lẽo, y nhịn không được kêu oan: “Lý đại nhân, bổng lộc Đại Minh ít ỏi, đại nhân ở trong triều hẳn rất rõ, nếu tuân theo quy cũ, thì cả nhà lớn bé đều không thể nuôi được, ta cũng là vì bất đắc dĩ…”

Thần sắc Lý Hạc Minh lãnh đạm, hắn quét mắt nhìn đám oanh oanh yến yến gấm vóc lụa là quỳ đầy viện, đột nhiên lại nhớ đến vị “kim chi ngọc diệp” nhà mình, hắn nói: “La đại nhân nói mình nuôi không nổi, vậy ngài có nghĩ mình nhiều thiếp thất quá không?”



La Đạo Chương bị hắn chặn họng, nói không nên lời. Qua một lúc sau, nghĩ đến điều gì, vẻ mặt y đầy mong đợi, đứng lên. Y lướt qua thê tử và nữ nhi mình, tay chân luống cuống lôi một tiểu thiếp trẻ tuổi xinh đẹp y yêu thích nhất đang ngồi trong đám đông, kéo đến trước mặt Lý Hạc Minh.

“Lý đại nhân…” Y nuốt yết hầu khô khốc xuống, mỹ nhân chân cẳng run rẩy vì Cẩm Y Vệ vây quanh, y đẩy nàng đến trước mặt Lý Hạc Minh, nói: “Nếu đại nhân không chê…nếu đại nhân không chê thì từ giờ nữ nhân này sẽ là người của đại nhân!”

Y dùng sức đẩy, nữ nhân kia bị y đẩy té ngã trên đất, chật vật quỳ gối dưới chân Lý Hạc Minh, rụt vai yếu ớt khóc.

Người đút lót cho mình, Lý Hạc Minh thấy nhiều rồi, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật hắn được người ta “tặng” nữ nhân thì đây là lần đầu tiên. Lý Hạc Minh khẽ nhíu mày, hắn không thèm nhìn xem mỹ nhân dưới chân khóc lóc thảm thương đến độ nào, lập tức lui về sau một bước, nói: “Dám ngang nhiên đút lót Cẩm Y Vệ, La đại nhân có từng nghĩ đến hậu quả chưa?”

Chuyện này còn chưa xong, La Đạo Chương lại quay đầu nắm tay thê tử và nhi tử đến trước mặt Lý Hạc Minh, chắp tay, giọng run rẩy cầu xin: “Tội lỗi là của hạ quan, những nữ nhân này vô tội…Xin Lý đại nhân tha cho các nàng một mạng!”

Y nói xong, rồi tàn nhẫn đạp vào chân các nàng: “Khóc cái gì? Cầu xin đi! Cầu xin Lý đại nhân tha mạng cho! Bằng không nửa đời còn lại của các ngươi muốn sống trong Giáo Phường Ti sao?”

Thê tử hắn ôm chặt hài tử trong lòng, hai mắt đẫm lệ nhắm chặt lại không hé răng. Còn những thiếp thất khác như tìm thấy được con đường sống, chạy đến quỳ xuống xin tha mạng.

Lời nói của La Đạo Chương khiến bọn họ sợ hãi tột độ, nhất thời trong viện ngập tràn tiếng khóc lóc, dập đầu vang xin, một tiếng Lý đại nhân, hai tiếng cũng Lý đại nhân nghe thật thê lương. Còn có người cả gan hơn, đưa tay túm vạt áo Lý Hạc Minh.

Hà Tam nghe thấy cả sân toàn tiếng khóc, đột nhiên hắn nhớ đến người trong lòng đang kiên định dạy dỗ các cô nương trong Giáo Phường Ti sống ngay thẳng, hắn thổn thức không thôi.

Hắn vừa mới thở dài, đột nhiên nhìn thấy nữ nhân với tay kéo xiêm y của Lý Hạc Minh, lập tức hắn đổ mồ hôi lạnh, Hà Tam muốn tiến đến ngăn cản, nhưng đã muộn.

Lý Hạc Minh nhíu chặt hàng mày, ngón tay đặt lên đao, bỗng lưỡi đao rút ra khỏi vỏ, phát ra tiếng rít bén nhọn. Hắn nâng đao đặt lên cổ của nữ nhân đang nắm vạt áo mình, máu tươi chảy xuống từ cổ nàng, hắn ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Cút ra!”

Mọi người bị tình huống bất ngờ này dọa kinh sợ, tất cả im bặt, các nàng sợ lưỡi đao đặt lên cổ mình, người ở dưới chân Lý Hạc Minh sợ đến mức lập tức lui ra, lưỡi đao lạnh vừa lướt qua cổ khiến hai chân nàng ta run rẩy, nước mắt đầm đìa.

Giọng Lý Hạc Minh lạnh như băng: “Mùa đông này, trong ngoài thành có hơn một ngàn người thương vong, xác chết rải rác khắp nơi, nếu các vị muốn cầu xin, chi bằng đến trước mộ những bá tánh đã chết kia cầu xin còn có ích hơn cầu xin ta đấy!”

 

------oOo------